Skip to main content

Trang chủ Tình Đầu Là Em, Thật Tốt Chương 9: 09

Chương 9: 09

8:35 sáng – 22/09/2025

Mỗi ngày ở bên Dư Trụ đều lấp lánh, mà chỉ cần một ánh mắt, đã có thể xác nhận sự tồn tại của nhau.
Điểm thi đại học đã có, Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng ước tính điểm không chính xác cho lắm. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút sai lệch, chỉ có một chuyện thật sự trùng hợp đó là bọn họ thực sự bằng điểm nhau.
Ngày đăng ký nguyện vọng hôm đó, trong phòng máy tính ở trường, cậu ở sát gần cô, nghiêm túc viết ra tương lai của chính mình. Chiếc quạt điện kêu rè rè trên đầu, trong phòng máy tính đã bật điều hòa nhưng sau khi điền đơn, lòng bàn tay họ vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Thanh Tụng không giấu được sự phấn khích: “Bốn năm tiếp theo lại được ở cùng nhau rồi.”
Dư Trụ nhún vai: “Chỉ bốn năm tiếp theo thôi à?” Cậu chớp mắt: “Không phải cả đời à?”
“Cậu đừng có quá chán ngắt thế!” Cô khẽ nói: “Còn đang ở trường đấy.”
Dư Trụ phối hợp hạ giọng xuống: “Vậy tớ sẽ kiềm chế lại một ít.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.
Còn một nơi khác, trong không khí như có một bức tường vô hình vắt ngang, khu vực biệt lập buồn tẻ đến ngột ngạt. Tần Bắc Chi và Mục Hoài một trước một sau bước đi, giữa hai người, gió xung quanh cũng ngừng thổi.
Từ trường ra đường, Mục Hoài luôn cúi đầu đi theo Tần Bắc Chi, mấy lần cậu ấy muốn nói chuyện, nhưng âm thanh lại nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng sau khi rẽ vào một góc cua, có lẽ Mục Hoài đã chạm đến đáy cảm xúc, cậu cắn răng, lấy dũng khí tiến lên nắm lấy tay Tần Bắc Chi, nhưng cô ấy lại hất tay cậu ấy ra, không nói với cậu ấy câu nào.
“Đợi đã, Bắc Chi!” Mục Hoài vội nói: “Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, cậu tha thứ…”
“Tha thứ?” Cuối cùng Tần Bắc Chi cũng dừng lại, cô ấy cười như không cười nhìn cậu ấy: “Tha thứ cho cậu gì cơ? Là giấu tớ lừa tớ, hay là chưa từng để ý đến tớ? Mục Hoài, cậu nói cho tớ biết, cậu muốn tớ tha thứ cho cậu chuyện gì?”
“Không phải như thế.” Mục Hoài hoảng hốt, miệng lại ngốc nghếch: “Chỉ là tớ chưa nghĩ ra phải nói với cậu như nào, tớ…”
“Nên cậu mới không nói cho tớ biết à? Sao nào, đã hẹn chiều nay đến điền nguyện vọng, buổi trưa cậu lại tự điền xong rồi. Nếu không phải tớ cảm thấy lạ, hỏi thêm mấy câu, có phải là đợi hết hè, đến lúc đi học tớ mới biết cậu muốn đi đâu đúng không hả?”
Thành tích của Mục Hoài rất bình thường, không biết thi đại học gặp được vận may gì mà lại qua được tuyến một. Ban đầu cậu ấy theo học nghệ thuật là từ gợi ý của thầy cô chứ không hẳn là yêu thích biểu diễn, cũng chính vì như thế mà sau khi có điểm, sau khi được người nhà khuyên, cậu ấy mới từ bỏ thi học viện điện ảnh, báo danh vào một chuyên ngành của một trường đại học ở thành phố gần đó.
“Không phải tớ cố ý giấu cậu, tớ muốn nói với cậu, nhưng sáng nay mẹ tớ đã kéo tớ đi điền nguyện vọng rồi… tớ, tớ không còn cách nào khác. Tớ hiểu rõ năng lực của tớ, nếu không phải có cậu bổ túc thì tớ cũng không có cách nào thi được điểm cao như vậy, tớ xin lỗi. Thật đó, tớ cũng muốn học chung một trường với cậu…”
“Không phải vì cái này.” Tần Bắc Chi vô cùng tức giận, nhưng cô ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tớ hiểu lựa chọn của cậu, cũng hiểu sự kỳ vọng của người nhà cậu dành cho cậu.”
Nếu không có sự cổ vũ và may mắn thì khó có thể thành công trong nghệ thuật, tất nhiên gia đình sẽ hy vọng con cháu có thể ổn định một chút, đây là xuất phát từ tình thương.
“Nhưng không phải là cậu nên nói với tớ một câu à?”
Mục Hoài muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu, nắm chặt tay: “Tớ xin lỗi.”
Muốn vào cùng một đại học là cậu ấy nói, đến cùng một thành phố cũng là cậu ấy nói, lúc đó cậu ấy nghĩ rất đơn giản, không nắm rõ kế hoạch tương lai cho lắm, chỉ cảm thấy có cô ấy là được. Nhưng phụ huynh thường nghĩ nhiều hơn, cũng luôn có cách để con cái chấp nhận ý kiến của mình, dù sao bọn họ mới là đúng.
Trong lúc cả hai đang bế tắc, Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ đi ra từ cổng trường, nói ra cũng trùng hợp, bọn họ gặp nhau như vậy.
“Bắc Chi?”
Lúc Lâm Thanh Tụng nhìn thấy Tần Bắc Chi, mới đầu là vui vẻ, nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ giữa hai người.
Cô nhìn Tần Bắc Chi rồi lại nhìn Mục Hoài, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Tần Bắc Chi bình ổn lại cảm xúc trước, nắm lấy tay Lâm Thanh Tụng.
“Haizz…”
Thấy hai cô gái không nói câu nào khoác tay nhau rời đi, Mục Hoài bỗng thấy lo lắng, đang định đuổi theo thì bị Dư Trụ kéo áo lại.
“Gây lộn à?”
Mục Hoài lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn: “Tớ làm sai một chuyện rồi.”
Dư Trụ nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu: “Biết sai mà cậu còn làm?”
“Câu này nói ra như đang kiếm cớ vậy, lại còn là một cái cớ không thành tâm. Nhưng thật sự vì chuyện này mà tớ đã cố gắng nghĩ rồi, tớ đã nghĩ rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng trong lựa chọn này, tớ có chọn như nào cũng đều sai.”
Tuy nói như vậy không giống đàn ông tí nào, nhưng Mục Hoài không còn cách nào khác, vì chuyện nguyện vọng mà cậu ấy đã cãi nhau với ba mẹ ba ngày rồi, biện pháp duy nhất cậu ấy nghĩ được mà thỏa hiệp. Nhưng cậu ấy thỏa hiệp thì chính là có lỗi với cô gái mà cậu ấy thích. Thiếu niên mười mấy tuổi, muốn thừa nhận mình đã thất hứa nhưng không nghĩ đến chuyện này lại quá khó để mở lời.
Có quá nhiều chuyện cậu ấy không hiểu, nên mới chọn trốn tránh, nhưng lại không biết đối mặt và thẳng thắn mới là cách duy nhất giải quyết vấn đề.
Dư Trụ đấm cậu ấy một cái: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói.”
Mục Hoài thở dài nặng nề: “Cảm ơn.”
“Để họ ở lại một lát đi, đi theo cũng không giải quyết được vấn đề. Nhìn cậu như này nghĩ là biết, càng nói càng sai.” Dư Trụ nhìn hướng Lâm Thanh Tụng rời đi: “Bây giờ, một là cùng đi ăn, hai là ai về nhà nấy.”
Mục Hoài giống như một chó con bị bỏ rơi, cậu ấy rũ vai xuống: “Cậu uống rượu được không?”
“Không được.” Dư Trụ không hề lưu tình từ chối: “Nhưng tớ có thể nhìn cậu uống.”
Mục Hoài bất thình lình bị nghẹn: “Cũng được.”
Từ một chàng trai luôn cười vui tươi, giờ lại suy sụp hẳn ra, trông đáng thương vô cùng, Dư Trụ bất lực, chỉ có thể ôm vai cậu ấy, kéo đến quầy thịt nướng. Trong tình huống này, có nói gì cũng vô dụng, nên cậu dứt khoát không nói gì hết.
Ở bên là được.
Trong quán lẩu, Lâm Thanh Tụng nhìn miếng thịt cừu đã được nấu chín từ lâu, rồi lại nhìn người đang cầm đũa gắp lên gắp xuống trong nồi, nhưng lại không để ý đến miếng thịt cừu.
“Được rồi.” Cô không nhịn được nữa, dứt khoát cầm muôi vớt giải cứu thịt cừu: “Các cậu làm sao thế hả?”
Trên tay trống rỗng, Tần Bắc Chi cũng lười không làm nữa, chỉ hất cằm ra hiệu cho Lâm Thanh Tụng nhúng thịt cho cô ấy. Cô ấy không muốn nói chuyện, Lâm Thanh Tụng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn nhúng thịt cho cô ấy, đợi đến khi trong bát đã có năm miếng thịt, Tần Bắc Chi mới xua tay kêu dừng.
Cũng không nói rõ ra được là thất vọng hay buồn, Tần Bắc Chi cúi đầu, lông mi dài phủ xuống dưới mắt tạo thành bóng đen.
“Tớ cảm thấy cậu ấy hoàn toàn không thích tớ đến thế, ít nhất là không thích như cậu ấy nói.” Nói xong câu này, cô ấy bỗng cảm thấy bất lực.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
Lâm Thanh Tụng cảm thấy kỳ lạ, theo cô thấy, bất cứ ai có mắt đều thấy rõ Mục Hoài thích Tần Bắc Chi đến mức nào, tính cách Mục Hoài hướng ngoại, tình cảm của cậu ấy dành cho Tần Bắc Chi luôn hiện rõ lên mặt, có gì để nghi ngờ đâu?
“Tớ…” Lời ra đến miệng lại không nói ra được, Tần Bắc Chi cảm thấy phiền muộn trong lòng, cô ấy lấy đũa đâm vào miếng thịt trong bát: “Tớ cũng không biết.”
“Cậu khó chịu thì khó chịu, đừng có chà đạp miếng thịt chứ.” Vừa dứt lời, Lâm Thanh Tụng lập tức hấy người đối diện trừng mắt nhìn mình, cô lập tức đổi lời: “Thêm mấy miếng nữa đi, thịt không quan trọng, cậu quan trọng nhất, không đủ thì tớ nhúng thêm cho cậu.” Cô nói, lập tức cầm lấy cái muôi nhúng thịt cừu cho Tần Bắc Chi, đồng thời còn nở nụ cười công nghiệp, bày tỏ tình cảm với Tần Bắc Chi: “Yêu cậu nè.”
Tần Bắc Chi không kìm được mà cong môi: “Rồi rồi, cùng ăn đi.”
Ngồi lâu như vậy, trước mặt cô ấy chất nửa bát thức ăn, nhưng trước mặt Lâm Thanh Tụng lại không có gì, món ngon trước mặt mà Lâm Thanh Tụng cũng nhịn cho được.”
“Chỉ đợi câu này của cậu thôi!”
Lâm Thanh Tụng làm mặt cười.
Tần Bắc Chi vốn không thèm ăn mấy, nhưng Lâm Thanh Tụng ăn vô cùng vui vẻ, cô ấy cũng ăn thêm vài miếng.
“Nếu sau này không tìm được việc thì cậu có thể làm mukbang được đó, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Lâm Thanh Tụng vừa mới nhét một miếng thịt viên vào miệng, lúc này đang nóng đến mức nhe răng trợn mắt, nói cũng không rõ ràng: “Ý kiến này không tệ, rất cool, tớ sẽ suy nghĩ. Nếu tớ thật sự làm thì cậu nhớ gửi quà cho tớ đấy!”
“Nếu thật sự có ngày đó, tớ đập nồi bán sắt cũng phải tặng một chiếc Lamborghini.” Tần Bắc Chi cầm giấy ăn lau vết dầu trên cằm cô.
Lau xong, Tần Bắc Chi lại nhớ đến lúc thi nghệ thuật, hôm đó tâm trạng cô ấy không tốt, bên cạnh chỉ có một mình Mục Hoài. Lúc đó trời đã khuya, thời tiết cũng lạnh, cậu ấy giả vờ không chú ý nhưng lại rất cố gắng làm cô ấy vui. Sau đó bọn họ đi ăn thịt nướng, lúc cô ấy ăn đến mức miệng đầy dầu, Mục Hoài cũng lau cằm cho cô ấy như vậy.
Có lẽ là vì cách suy nghĩ của con trai và con gái không giống nhau, cô ấy để ý đến rất nhiều thứ, Mục Hoài đều không hiểu. Giống như cô ấy luôn nói với Mục Hoài [không phải chuyện này], nhưng cậu ấy luôn không hiểu cô ấy nói không phải chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.
Tần Bắc Chi ngẩn người một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Này, cậu với Dư Trụ ở bên nhau là cảm giác như thế nào?”
“Dư Trụ?”
“Tớ luôn cảm thấy cậu ở bên cậu ấy hình như có cảm giác rất an toàn.”
“Cảm giác an toàn?” Lâm Thanh Tụng ngẩn ra, cô chưa từng nghĩ tới điểm này, cũng không để ý tới.
“Có phải cậu thật sự tin là cậu ấy thích cậu không?” Giọng Tần Bắc Chi trầm xuống: “Còn tớ lại luôn cảm thấy nghi ngờ.”
Lâm Thanh Tụng suy nghĩ, cô đặt đũa xuống, biến thành một người nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cũng biết được đầu đuôi câu chuyện.
“Rõ ràng là đã hứa rồi, rõ ràng cậu ấy đã đồng ý với tớ rồi.” Mắt Tần Bắc Chi hơi ướt, nghĩ kiểu gì cũng thấy tủi thân: “Cho dù muốn đổi thì cậu ấy cũng có thể nói cho tớ trước mà đúng không? Nhưng cậu ấy giấu tớ, giấu đến tận hôm nay, giống như khoảng thời gian vui vẻ kỳ vọng chuẩn bị này của tớ đều là một trò cười vậy.” Cô ấy vừa giận dỗi vừa khóc: “Chắc chắn là cậu ấy căn bản chưa từng thích tớ, chắc chắn là như thế.”
Có lúc tình cảm rất bền vững, có lúc lại quá yếu ớt, đặc biệt là lúc tâm trạng kích động, rất dễ phán đoán sai, bị lừa một lần thì sẽ cảm thấy trước giờ tất cả mọi chuyện đều là nói dối.
“Chuyện này là cậu ấy sai, nhưng cậu không thể phủ nhận cậu ấy như thế được.” Giọng Lâm Thanh Tụng nhẹ nhàng: “Tớ nghĩ là cậu ấy để ý đến cậu nên mới không biết nên nói thế nào. Cậu ấy trẻ con không trưởng thành, cách xử lý mọi chuyện cũng không đúng, nhưng cậu ấy thích cậu như thế, đoạn tình cảm này đâu phải giả.”
Nói thì nói như thế, nhưng tương lai phải làm sao? Bọn họ không có cách nào ở chung, đại học học bốn năm, thời gian dài như thế, Bắc Kinh lại xa nơi này, bọn họ thực sự sẽ không thay đổi ư?
Trùng hợp là lúc này Dư Trụ và Mục Hoài đi ngang qua quán lẩu, Tần Bắc Chi khịt mũi rồi quay mặt đi, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Mục Hoài.
Mục Hoài uống mấy chai bia, vốn còn có chút choáng váng, nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt cậu đột nhiên không còn u ám nữa mà sáng lên. Cậu ấy bước vài bước lao về phía trước, nhưng lại [pang] đập vào kính, trong phút chốc mắt đầy sao. Nếu không phải có Dư Trụ đỡ thì đã ngã về phía sau rồi.
Tần Bắc Chi thấy vậy vội chạy ra ngoài, còn Lâm Thanh Tụng nhìn bọn họ qua tấm cửa kính. Dư Trụ thấy Tần Bắc Chi đi ra thì cũng buông tay, cậu cười với người bên trong rồi tự đi vào.
“Cậu ăn gì chưa?”
“Đi ăn thịt nướng uống bia với Mục Hoài, no từ lâu rồi.” Dư Trụ ngồi bên cạnh cô, tự giác xắn tay áo lên, nhận lấy chiếc muôi trong tay cô: “Nên có thể yên tâm nhúng thịt cho cậu rồi, cậu cứ việc ăn thôi.”
Khoảnh khắc này khiến Lâm Thanh Tụng nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà Bắc Chi nói. Trước giờ cô chưa từng nghi ngờ liệu Dư Trụ có thật sự thích cô hay không. Bởi vì mỗi ánh mắt, mỗi động tác của cậu đều đang nói cho cô biết, trong lòng cậu có cô.
“Cậu bảo Mục Hoài uống rượu, thế chúng ta có cần đưa bọn họ về không, nếu không trên đường về xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Tên đó không say, cho dù say thì vừa nãy cũng tỉnh rồi.”
“Thật à?” Lâm Thanh Tụng vẫn không yên tâm.
Dư Trụ đến gần cô: “Không tin tớ à?” Cậu mỉm cười, nhìn về chỗ đó, nói khẽ: “Vả lại, so với việc đi cùng họ thì tớ nghĩ, để hai người họ ở riêng một lúc lại càng hợp hơn.”
Bên ngoài cửa kính, Mộ Hoài hơi say ôm lấy Tần Bắc Chi, nói ra rất nhiều lời hối lỗi.
Tần Bắc Chi vẫn còn giận, vẫn còn buồn, nhưng không thể quyết định tương sẽ có thay đổi hay không. Nhưng khoảnh khắc cô ấy chạm mắt Mục Hoài, cô ấy lại muốn tin cậu ấy.
Tuy rằng Mục Hoài vừa lừa cô ấy.
Hôm đó, mãi đến khi Mục Hoài đưa Tần Bắc Chi về nhà, cô ấy cũng không nói có tha thứ hay không. Nhưng thái độ của cô ấy cũng mềm mỏng hơn, có lẽ là vì người trước mặt là người mà cô ấy rất thích, có giận dỗi cũng không được lâu.
Mục Hoài là một tên ngốc, cậu ấy chỉ nhận ra lời nói của cô ấy, không nhận ra thái độ của cô ấy, bởi vì như thế mà cậu ấy nơm nớp lo sợ rất lâu. Khác với Tần Bắc Chi, đều là đối mặt với người mình thích, nhưng ở trước mặt cô ấy, Mục Hoài đều không có sức lực.
Kỳ nghỉ hè dài đã kết thúc trong tiếng ồn ào, bọn họ cũng phải tập trung tinh thần chương mới trong hành trình cuộc đời mình.
Phụ huynh đưa bọn họ đến trường thu xếp ổn thỏa rồi rời đi. Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống mới đã thật sự bắt đầu rồi. Bầu không khí của trường đại học hoàn toàn khác với cấp ba, bầu không khí ở đại học khác hoàn toàn cấp ba, họ dành nửa ngày đi lượn một vòng, ngay cả tòa kỳ túc cũng là mới nguyên.
Chiều hôm đó, Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ đã hẹn đi mua một vài vật dụng cần thiết, hai người đi dạo một vòng, cuối cùng xách túi lớn túi nhỏ quay trở lại trường. Lúc đó trùng hợp là lúc tan làm, khác với những nhân viên văn phòng mệt mỏi đó, trong lúc đổi tuyến ở tàu điện ngầm, dù chân tay mỏi nhức, Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng vẫn hào hứng như thường, sức sống và nguyên khí trên người dồi dào như muốn tràn ra ngoài.
Thiếu niên như thoát khỏi thực tế, nhìn cái gì cũng thấy tốt, đầy đủ gió tuyết bão bùng. Trong mắt họ, mùa xuân là hương vị đầu tiên của cá mè, dư vị kéo dài; mùa hè là dưa chín mát, giòn mềm; mùa thu là cua đẹp vàng ruộm, lưu lại hương vị ở môi với răng; mùa đông là nồi lẩu sôi không ngừng, là chiếc đũa dài bận rộn.
Cuộc sống như vậy, làm gì có ngày nào không đáng mong chờ?
Ở đại học, học quân sự là một chuyện rất đáng sợ, thời gian dài, quản giáo nghiêm, cho dù là mưa thì giáo quan cũng có thể tìm một [nơi tốt] không ảnh hưởng đến huấn luyện. Dưới áp lực cao, các sinh viên bị giày vò đến mức khổ không dám nói, Lâm Thanh Tụng lại [may mắn] trốn được.
Chuyện này phải kể từ lúc cô mới chuyển vào ký túc xá.
Ký túc xá của bọn họ là phòng bốn người phổ thông nhất, bên trên là giường, bên dưới là tủ quần áo và bàn học, ở giữa là quạt trần, chiếc quạt đó là nhiều năm không được ai dọn dẹp, bên trên có một tầng bụi. Con gái thì luôn thích sạch sẽ, sau khi chuyển vào, bốn cô gái cộng lại quyết định tổng vệ sinh.
Trong lần tổng tổng vệ sinh đó, Lâm Thanh Tụng nhận được nhiệm vụ lau chùi chiếc quạt.
Có lẽ là do xui xẻo, lúc Lâm Thanh Tụng nửa quỳ ở giường trên, thở hổn hển lau chiếc quạt, cô không để ý tiến về phía trước, thế là ngã từ trên giường xuống. Cũng không biết là lúc ngã xuống đang nghĩ cái gì, Lâm Thanh Tụng hốt hoảng như đang ảo tưởng, định học theo cách nhân vật chính xuất hiện như trong phim võ hiệp – cô đặt một chân xuống trước, cố gắng ổn định bản thân như thế này. Nhưng thực tế khi chân cô chạm đất có tiếng [rắc] vang lên, sau đó là một cơn đau thấu tim.
Khởi đầu tồi tệ, Lâm Thanh Tụng đã bị gãy xương như thế.
Buổi trưa, ánh nắng bên ngoài là độc nhất, xung quanh tựa như có tám anh em đã học được cách tàng hình, đứa trẻ nào cũng mặc quân phục ngụy trang đều đỏ mắt chờ mong một Hậu Nghệ.
Lâm Thanh Tụng khập khiễng đi tới ban công, nằm sấp ở đó nhìn đám người phía dưới, thở dài: “Náo nhiệt quá.”
Nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng so với việc ngày nào cũng phải ở trong ký túc xá, cô vẫn muốn đi học quân sự với bọn họ hơn.
Đúng lúc đó, cửa ký túc xá mở ra.
Bạn cùng phòng vừa đội mũ vừa quạt cho cô: “Này, sao cậu lại ra ban công rồi? Không ngồi xuống nghỉ ngơi đi, nhỡ chân lại bị thương nặng hơn thì sao?”
Lâm Thanh Tụng nhảy một chân quay lại: “Không đến mức đó đâu.”
“Sao lại không đến mức đó chứ?” Thiện Quân nháy mắt đi tới, vẻ mặt [cậu hiểu ý tớ chứ]: “Nếu mà không đến mức đó thì ai thèm quan tâm thế?”
“Đúng vậy.” Hai bạn cùng phòng còn lại cũng phụ họa.
“Đúng rồi!” Như chợt nhớ ra điều gì, họ vây quanh cô đưa từng thứ cho cô.
“Trà sữa của ngài.”
“Trái cây của ngài.”
“Bữa trưa của ngài.”
Lâm Thanh Tụng buồn cười: “Các cậu đừng như thế mà.”
Thiện Quân tỏ vẻ buồn bã tức giận: “Nếu không phải bị ép phải làm như vậy thì ai muốn chứ? Bốn năm này nếu thật sự trưởng thành thì tớ nhất định là bị cơm chó nuôi lớn.”
Một bạn cùng phòng khác cũng bắt đầu đùa: “Ai bảo không phải chứ?”
Lâm Thanh Tụng bị dỗ đến mức hơi xấu hổ, cô lấy mấy quả xoài từ trong túi ra: “Này, các cậu muốn ăn không?”
“Ngay cả túi nilon cũng lén giấu tình yêu, chúng ta không nên ăn thì hơn.” Thiện Quân cầm một túi trái cây trên bàn ra hiệu với cô: “Với lại, chúng tớ cũng được trả công, cũng không thể ăn cả hai phía.”
Lâm Thanh Tụng liếc nhìn chiếc túi trong tay họ, mỉm cười: “Cậu ấy khá hiểu chuyện.”
Thấy vậy, ba người bạn cùng phòng lại hóng hớt vây quanh cô.
“Này, kể chuyện của các cậu đi. Từ cấp ba các cậu đã luôn ở bên nhau à? Đến tận bây giờ? Lãng mạn vậy ư?”
“Cũng không hẳn, lúc mới học cấp ba mối quan hệ của bọn tớ cũng không tốt lắm…”
“Gì cơ?” Thiện Quân vỗ tay: “Các cậu còn thích kịch bản oan gia à? Thế thì câu chuyện trước đó không cần nói nữa, kể cho bọn tớ nghe bước ngoặt đi. Thế nào, tình huống thế nào? Có tình tiết kích thích gì không?”
Lâm Thanh Tụng chọc cô ấy đến ngứa ngáy chân tay: “Đừng tùy tiện thêm thắt chứ!”
“Ai tùy tiện, tớ rất nghiêm túc!”
Trong ký túc, mấy cô gái ồn ào ầm ĩ, trong tiếng ầm ĩ, ngay cả cửa cũng không ngăn được tiếng cười.
Mà bên dưới ký túc xá, Dư Trụ bồn chồn nhìn chằm chằm điện thoại, sao cô còn chưa gửi tin nhắn cho cậu? Không phải mỗi lần sau khi nhận được đồ ăn thì đều nói cho cậu một tiếng à? Cô quên mất cậu rồi ư?
Khoa máy tính có rất ít con gái, ngoài quản lý thông tin trong khoa máy tính có hơi [văn khoa], thì các chuyên ngành khác đặc biệt là kỹ thuật phần mềm, tỷ lệ nam nữ 30/1 là chuyện bình thường, không có con gái cũng không kỳ lạ.
Đại học khác cấp ba, đặc biệt là thời gian học quân sự, vốn đã chóng mặt vì nắng nóng. Ngoài lớp trưởng quản lý danh sách ra, những học sinh khác đều không quan tâm trong lớp có tổng cộng bao nhiêu người, toàn bộ thời gian học quân sự Lâm Thanh Tụng cũng không lộ mặt, mọi người đều tưởng lớp mình không có con gái giống lớp bên cạnh.
Vì thế mà sau khi kết thúc kỳ học quân sự, khi Lâm Thanh Tụng khập khiễng bước vào lớp, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, tất cả đều tưởng cô đi nhầm lớp, mãi đến khi giáo viên hướng dẫn đi vào điểm danh. Khoảnh khắc đó, trong lớp học đột nhiên có chấn động nhỏ, lòng thầm nghĩ hóa ra lớp bọn họ không phải trại hòa thượng!
Giáo viên hướng dẫn hơi hói, vui tính nhiệt tình, rất thích nói đùa. Lúc điểm danh đến tên Lâm Thanh Tụng, anh ấy dừng lại một chút: “Đây là bạn nữ duy nhất của chuyên ngành này, các em phải chăm sóc người ta nhiều vào đấy nhé. Tôi nhớ khóa trước tốt nghiệp cũng tình trạng này, hình như là chuyên ngành cơ điện, mỗi lần đến ngày phụ nữ, các bạn nam lớp đấy đều góp tiền mua hoa mua đồ ăn, đến lúc đó các em cũng phải thể hiện nhỉ?”
Vừa dứt lời, các bạn nam trong lớp cũng cười theo, mọi người đồng thanh đáp, chỉ có Lâm Thanh Tụng xấu hổ cúi đầu xuống.
“Nhưng là cô gái duy nhất của ngành này cũng có chỗ phải chú ý, em không được trốn học đâu đấy.” Giáo viên hướng dẫn gật đầu với cô, nhìn vào sổ kết quả thi đầu vào, đẩy kính lên nói: “Thành tích không tệ, đứng thứ hai, chỉ kém lớp trưởng hai điểm. Khoảng thời gian học đại học cũng không được lơ là, đã biết chưa?”
Ở hàng sau đang có một cuộc thảo luận nhỏ, không ngờ cô gái duy nhất trong lớp lại là học sinh giỏi, không đơn giản, không hề đơn giản.
Lâm Thanh Tụng ngoan ngoãn gật đầu, giáo viên hướng dẫn hài lòng mỉm cười.
“Kém tớ hai điểm?” Dư Trụ nhướng mày nhìn cô.
Lâm Thanh Tụng nhăn mũi: “Hai điểm mà thôi, cuối kỳ tớ chắc chắn sẽ thi vượt qua cậu.”
Dư Trụ khều tay cô dưới gầm bàn: “Giỏi thế à, tớ sẽ không giữ sức đâu.”
Lâm Thanh Tụng phồng mặt lên nhận thách thức: “Tốt nhất là cậu nên cố gắng hết sức, thế thì tớ mới có thể khiến cậu phục sát đất.”
Dáng vẻ nghiêm túc của cô rất đáng yêu, dáng vẻ nói những lời gay gắt cũng rất đáng yêu, tiếc là bọn họ đang ở trong lớp học, xung quanh nhiều người như vậy, cậu không có cách nào ôm lấy cô.
“Cậu nhìn tớ thế làm gì?” Lâm Thanh Tụng phát hiện ánh mắt cậu thay đổi, như có thêm cảm giác chiếm hữu kỳ lạ.
Nắm chặt cổ tay cô hơn một chút, Dư Trụ nháy mắt với cô, đến gần cô: “Hôm nay cậu xinh lắm.”
Ăn nói ngọt xớt, không nghiêm túc. Lâm Thanh Tung mỉm cười đảo mắt, quay đầu đi không để ý đến cậu nữa.
Mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dư Trụ từng tìm hiểu chương trình học của kỳ đầu tiên, ai cũng nói toán cao cấp ở đại học là giày vò người ta nhất, đặc biệt là khoa máy tính. Toán cao cấp và vật lý học của khoa máy tính các với những chuyên ngành khác, những chuyên ngành khác chỉ có một môn [Toán cao cấp], còn khoa máy tính lại chia rất chi tiết, rất nhiều lớp, khiến người ta cực kỳ ghét.
Cũng chính vì như thế, lúc nghỉ hè Dư Trụ đã tự học toán cao cấp của kỳ đầu tiên. Còn Lâm Thanh Tụng tất nhiên cũng theo cậu chuẩn bị bài một lượt.
Kể ra cũng lạ, lúc trước chưa ở bên nhau, trong lòng cô luôn kìm nén, muốn vượt qua cậu trong kỳ thi. Bây giờ lại khác, thấy cậu thi được hạng nhất, tuy miệng nói cậu vài câu, nhưng thực tế cô chỉ cảm thấy vui mừng kiêu ngạo, cứ giống như bản thân thi tốt vậy, cảm thấy vô cùng tự hào.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Dư Trụ làm lớp trưởng đi lên phát biểu. Khoảnh khắc đó, Lâm Thanh Tụng như được trải nghiệm tâm trạng của người mẹ già trước, lúc cô nhìn cậu luôn có ảo giác như đang nhìn con nhà mình. Con nhà mình tất nhiên là chỗ nào cũng tốt, nếu đã chỗ nào cũng tốt, thì cậu nên tỏa sáng khi đứng giữa đám đông.
Đương nhiên mấy lời này Lâm Thanh Tụng sẽ không nói cho Dư Trụ biết, cô chỉ nói lần sau tiếp tục tranh tài, cô sẽ thắng được cậu. Dù sao tuy rằng cậu giỏi, nhưng cô cũng không kém.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Dư Trụ nửa ôm nửa đỡ Lâm Thanh Tụng đi ra ngoài, cậu cũng mượn động tác chiếm hữu này để có được cảm giác tồn tại. Các bạn nam đã quen nhau trong quá trình học quân sự, trên đường đi, bọn họ gần như đi ra khỏi tòa khoa học tổng hợp trong tiếng hò reo của các bạn học.
Dư Trụ có thể thoải mái đối mặt với sự trêu chọc, nhưng Lâm Thanh Tụng lại thấy hơi xấu hổ.
“Không nhận ra đấy.” Đi được nửa đường, Lâm Thanh Tụng véo Dư Trụ một cái: “Bạn học Dư sao có thể giỏi bịa chuyện như thế nhỉ?”
Cố gắng ba năm cấp ba, tốt nghiệp chắc chắn sẽ tu thành chính quả là như nào? Bịa mà cứ như thật, nếu không phải là đương sự, chắc cô cũng tin sái cổ.
Dư Trụ cố hết sức đè khóe miệng xuống, nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo trong mắt: “Tớ chỉ muốn nói cho mọi người biết, chúng ta có tình cảm sâu đậm, người khác không có cơ hội.”
Rõ ràng là đang cố che giấu, nhưng không che giấu nổi. Lúc này tâm trạng của cậu rất tốt, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ hạnh phúc.
“Sao nào, không nói được à, chẳng lẽ cậu muốn yêu đương bí mật với tớ?”
Hai người ở sát gần nhau, phía sau Dư Trụ có bóng cây, cành lá rậm rạp, nhưng vì có gió thổi qua, mấy tia nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua khu vực rậm rạp đó. Cậu nhìn xuống, cô bắt gặp ánh mắt của cậu. Trong nháy mắt, những ánh nắng đó đều tập trung lên người cậu.
“Không phải là cậu muốn nói với người khác, người xuất sắc như tớ thuộc về cậu à?”
Trong mắt cô vừa phát sáng vừa giận dỗi cậu.
“Đừng tỏ vẻ, có thấy trẻ con không hả?”
Chút chuyện cỏn con này mà cậu cũng tỏ vẻ với cô?
“Với cả, lúc tỏ vẻ cũng có thể tự luyến được.” Lâm Thanh Tụng cố gắng rút tay cô ra khỏi tay cậu nhưng không thành công, cô chỉ có thể dùng hết sức đưa tay còn lại ra vỗ nhẹ vài cái như khen thưởng cậu: “Không hổ là cậu.”
Du Trụ phớt lờ câu nói này, ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn.
“Này, làm gì thế?” Lâm Thanh Tụng chỉ vào bàn tay đang giữ chặt: “Nắm chặt thế làm gì? Trả thù tớ à?”
Như thể kế hoạch đã thành công, Dư Trụ cười vui vẻ: “Cậu không hiểu, ở trong bài văn thì đây là hình ảnh.”
Hình ảnh gì? Lâm Thanh Tụng cảm thấy khó hiểu.
“Ừm, cái này có nghĩa là tớ đã bắt được cậu rồi.”
Tớ bắt được cậu rồi, nắm rất chặt, sẽ không buông ra đâu.
Lâm Thanh Tụng hiểu ý của cậu, nửa thấy bất lực nửa thấy ngọt ngào: “Dù cậu không bắt được tớ thì tớ cũng không rời đi.”
Nói xong câu này, rõ ràng cô cảm nhận được tay Dư Trụ siết lại.
“Cậu có mệt không?”
Cô quay đầu lại, thấy cậu đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
“Cậu lại muốn làm gì nữa?”
Dư Trụ không trả lời cô mà chỉ đưa ra kết luận: “Tớ thấy cậu mệt rồi.”
Lâm Thanh Tụng muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định hợp tác: “Cậu nói không sai.”
“Nếu đã như vậy thì để tớ ôm cậu là được rồi.” Dứt lời, Dư Trụ cúi người bế cô lên.
Lâm Thanh Tụng ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại. Cô muốn nói trong trường nhiều người, như thế này không ổn, nhưng lại lo bản thân quá nặng, cậu ôm không được lâu. Nhưng cuối cùng chỉ ôm lấy cổ cậu: “Được đó nhở, ôm kiểu công chúa mà cũng nhẹ nhàng như thế? Bạn học từng tập luyện à?”
“Đương nhiên, mấy tháng thi đại học không luyện…”
Nói được nửa chừng, Dư Trụ im lặng, nhưng Lâm Thanh Tụng lại phát hiện lời nói có gì đó không đúng.
“Mấy tháng thi đại học không luyện là sao hả?” Lâm Thanh Tụng suy nghĩ rồi đột nhiên nói: “Quả nhiên là cậu đã có ý đồ với tớ từ lâu, nói đi, cảnh này cậu đã nghĩ bao lâu rồi? Chuẩn bị đầy đủ rồi hả?”
Ôm kiểu công chúa trong vườn trường cộng thêm mưa sao băng lúc du lịch tốt nghiệp, Dư Trụ đúng là có trái tim thiếu nữ, sao trước kia cô lại không phát hiện ra nhỉ?
Dư Trụ vẫn im lặng như không nghe thấy gì, nhưng chóp tai lại hơi đỏ. Lâm Thanh Tụng dựa vào lòng cậu, nhìn mặt nghiêng của cậu cười trộm.
Giờ tan học, người trong trường đi qua đi lại. Nhưng khi họ ở cạnh nhau thì cả thế giới đều trở thành phông nền. Ánh sáng mờ ảo, bóng cây đung đưa, trong mắt chỉ có đối phương mà thôi.