Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 24: Tìm con

Chương 24: Tìm con

1:13 chiều – 13/07/2025

Người thân rơi nước mắt
“Đại sư, tôi muốn nhờ cô tìm đứa con giúp tôi. Con trai tôi, nó… Nó đã bị cướp mất…” Lí Thúy Hoa nói đến đây, nước mắt bắt đầu không ngừng được mà rơi xuống. Đây là chuyện mà cả đời này cô không muốn nhớ lại.
Ngu Tịch vội vàng an ủi: “Dì à, dì đừng có gấp, từ từ rồi nói.”
Lí Thúy Hoa lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra lau nước mắt, vừa khóc vừa giải thích đầu đuôi sự việc.
Vợ chồng cô đều là dân quê. Ban đầu chồng cô lên thành phố làm việc kiếm tiền, còn cô ở quê chăm sóc người già, có điều con trai Quân Quân của cô mới có ba tuổi, cô nghĩ muốn cho đứa nhỏ được giáo dục tốt nhất, bèn bàn bạc với chồng mình thuê một căn phòng nhỏ ở trên thành phố nơi chồng cô đang làm việc, để cho đứa nhỏ vào thành phố đi học.
Vốn dĩ ba người họ sống trong một căn nhà thuê lụp xụp ở ngoại thành, tuy điều kiện có chút khó khăn nhưng cuộc sống vẫn rất hạnh phúc. Không ngờ tới một tai nạn đã xảy đến với gia đình ba người.
Đứa con ba tuổi của họ đã bị cướp đi.
Lý Thúy Hoa đưa theo con trai ra ngoài mua đồ ăn, thấy một quầy hàng bán cam đặc biệt tươi, quả nào quả nấy đều to và tròn. Cô tính mua về nhà cho chồng ăn thử.
Ngay tại lúc cô đang mua cam, có người từ bên cạnh lao đến, trực tiếp giật đứa nhỏ trong lòng cô.
Xem vóc dáng thì người cướp đứa nhỏ là một người đàn ông, tốc độ cực nhanh. Lý Thúy Hoa đuổi theo cả đoạn đường cũng không theo kịp, cô trơ mắt nhìn đứa con biến mất trước mặt mình.
Đó là vào những năm 2000, an ninh còn chưa đủ ổn đinh, hơn nữa bọn họ lại sống ở ngoại thành cho nên cư dân sống rất đông. Họ đã gọi cho cảnh sát, tới khi cảnh sát đến cũng không tra được cái gì, cuối cùng sự tình cũng không được giải quyết.
“Tôi trơ mắt nhìn Quân Quân của tôi biến mất ở trước mặt. Lúc đó thằng bé cứ khóc kêu mụ mụ, mụ mụ. Tôi…” Lí Thúy Hoa nói những lời này, cô đã khóc đến mức ruột gan đứt đoạn, hô hấp khó khăn.
[Cmn! Xã hội hiện đại này còn có người ngang nhiên cướp trẻ em, coi trời bằng vung sao?]
[Khi đó, người trẻ tuổi làm gì nghĩ đến thái bình. Chuyện giống như vậy xảy ra nhiều lắm. Xung quanh chỗ tôi có một bạn học, cũng là bị cướp, có điều so ra cậu ấy may mắn hơn, mà cũng không tính là may. Cậu ấy là một người đàn ông thực thụ, lúc mà bị bắt đã hét lên gọi người thân. Sau đó thì quản gia tiêu hết tiền trong nhà thuê người đi tìm ở nhà ga, bến xe, đường lớn, còn có cả cảnh sát đi tìm, cuối cùng cũng tìm được người.]
Ngu Tịch không biết an ủi người khác như thế nào, trực tiếp nói: “Dì à, dì nói ngày sinh tháng đẻ của con trai dì cho con.”
Lúc này Lý Thúy Hoa mới phản ứng lại, cô nhìn bộ dáng chắc chắn của Ngu Tịch, tâm như tro tàn không khống chế được lóe lên hy vọng, chẳng lẽ chủ phòng thật sự có thể giúp cô tìm được con trai.
Lý Thúy Hoa vội vàng nói ngày sinh của con mình.
Ngu Tịch nhíu mày bấm ngón tay, cái này…
Cô giương mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người Lý Thúy Hoa, thật sự nghiêm túc hỏi lại: “Dì xác định ngày sinh dì đưa cho con là bát tự của con dì chứ?”
Lý Thúy Hoa bị Ngu Tịch nhìn chăm chú, mí mắt giật giật, tim cũng bắt đầu đập bang bang loạn xạ, chẳng lẽ Quân Quân đi rồi sao?
Đã nhiều năm không tìm được đứa nhỏ. Mặc dù Lý Thúy Hóa vẫn luôn tìm kiếm đứa con nhưng cô cũng biết khả năng con trai mình sống sót không lớn.
Vì thế vẻ mặt cô lo lắng hỏi: “Đúng rồi mà đại sư. Đây là bát tự của con trai tôi, có chuyện gì không đúng sao?”
Ngu Tịch thở dài một hơi, này đâu chỉ là không đúng.
Ngu Tịch cân nhắc lời nói của mình, cố gắng hết sức xoa dịu Lý Thúy Hoa: “Dì à, con có thể đưa dì đi tìm đứa nhỏ, nhưng dì phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt.”
Lý Thúy Hoa vừa nghe thấy lời này, cô biết rằng đứa nhỏ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng có thể không còn ở trần gian.
Như thể có cục đá chặn lại ở cổ làm cô nói không nên lời, nghẹn ngào nói: “Đại sự, cô nói đi. Mặc kệ kết quả ra sao tôi đều có thể chịu đựng được. Cho dù… cho dù… Con tôi…”
Ngu Tịch gật đầu nói: “Bây giờ dì đến trung tâm quảng trường đi, đến nơi đi thẳng lên lầu, ở bên trong cùng dì có thể nhìn thấy con mình.”
Lý Thúy Hoa vừa nghe thấy vị trí của đứa nhỏ, cô vội vã ra ngoài vẫy tay, bắt một chiếc taxi.
Vị trí hiện tại của cô cách quảng trường trung tâm khoảng nửa giờ lái xe, thoát khỏi sự kích động ban đầu, Lý Thúy Hoa từ từ tỉnh táo lại, cô ý thức có gì đó không đúng: “Đại sự, tôi đã tìm ở khu phố này rất nhiều lần, Quân Quân sao có thể ở chỗ đó?”
Nếu như ở chỗ đó thì sao cô có thể không tìm thấy đây?
Cư dân mạng an ủi Lý Thúy Hoa nói:
[Dì à, chuyện này rất bình thường mà. Dì nghĩ xem thành phố này lớn đến mức nào, có hàng ngàn người, vậy nên xác xuất có thể gặp rất nhỏ.]
[Hơn nữa có thể là cậu bé đã được nhận nuôi, cha mẹ nuôi đã dẫn cậu ấy đến đây chơi thì sao. Hoặc là bây giờ cậu ấy cũng đã gần mười lăm mười sáu tuổi, có thể tự mình tới đây mà.]
Hai tay Lý Thúy Hoa che ở ngực đang đập loạn, thuận miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Không biết vì sao hai bên thái dương của cô cứ nảy lên, giống như sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Tại trung tâm quảng trường đông đúc người đi lại, dòng người như nước, chỗ đường lớn chật như nêm cối.
Lý Thúy Hoa đã nói trước với tài xế cô phải xuống xe, cô sốt ruột cuống cuồng mở cửa ra, lạc vào dòng người mênh mông.
“Tầng một, phòng trong cùng.” Lí Thúy Hoa một đường lẩm bẩm nói.
Cô phớt lờ tất cả cửa hàng và dòng người, tiếp tục đi cho đến cuối, nơi đó vừa lúc dựng một đoàn xiếc thú.
Lều bạt làm bằng vải nhung màu đỏ, bên ngoài phủ những dải vải màu vàng, bên trong có điểm những tia sáng vàng lấp lánh, nhìn có vẻ náo nhiệt lại sinh động.
Một người đàn ông mặc bộ đồ chú hề màu đỏ đứng ở cổng, vóc dáng ông ta không cao khoảng 1 mét 7, trên mặt là son phấn son phấn kém chất lượng. Ông ta nhìn thoáng qua đã lớn tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ông ta đội một bộ tóc giả màu nâu trên đầu, khóe miệng luôn mỉm cười, nhưng nhìn cái miệng lớn được bôi son đỏ như máu của ông ta lại làm cho người khác sợ hãi. Phần lớn những người xếp hàng đều là cha mẹ đưa con nhỏ đến xem biểu diễn xiếc.
Lý Thúy Hoa cẩn thận quan sát từng người, không bỏ sót ai hết.
Không phải, không phải, đều không phải.
Quân Quân của cô rốt cuộc ở nơi nào.
Lý Thúy Hoa vốn dĩ rất kích động, trong lòng bắt đầu nguội lạnh, đại sư này có phải đang lừa cô không?
Lý Thúy Hoa do dự nói: “Đại sự, tôi đã tìm khắp nơi rồi. Chỗ này căn bản không có con trai tôi?”
Ngu Tịch giống như đã sớm đoán được, cô bình tĩnh tự nhiên nói: “Cô đi vào trong đi.”
Lý Thúy Hoa nghe lời xếp hàng rồi đi vào.
Cô vừa bước vào bên trong, tiếng người huyên náo ồn ào, một luồng hơi nóng phả vào mặt, Lý Thúy Hoa có hơi mới lạ nhìn xung quanh. Đây vẫn là lần đầu tiên cô đến đoàn xiếc thú.
Phía trên là một khán đài hình bầu dục, người ngồi chi chít, hiển nhiên gánh xiếc này làm ăn rất tốt. Tiết mục bây giờ là sư tử nhảy qua vòng lửa.
Ngay khi con sư tử cao lớn dũng mãnh bước lên đài, cơ thể to lớn của nó làm mọi người khiếp sợ. Nó rất cường tráng, cái đầu bành trướng ngẩng cao như bông hoa hướng dương, nhàn nhã nện từng bước đi tới. Mọi cử động của nó đều lộ vẻ Vương Bá chi khí, răng nanh sắc bén, gầm rú lên làm đất rung núi chuyển.
Một con quái vậy khổng lổ như thế lại ngoan ngoãn nghe huấn luyện viên sai bảo, làm người xem được thế là đủ rồi.
“Em đã nói mua vé này đáng giá, động vật nhà bọn họ đều rất nghe lời, lại còn thông minh như con người, từ trước đến giờ chưa xảy ra sự cố gì, anh còn không tin em.”
“Bảo bối, anh sai rồi.”
Lý Thúy Hoa nghe tiếng nên nhìn qua, thì ra là một đôi tình lữ đang liếc mắt đưa tình, cô cũng xem vui vẻ chứ không để ý nhiều.
Lý Thúy Hoa nhìn hồi lâu, khó khăn chớp mắt, xem quá lâu khiến mắt cô mỏi nhừ, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống.
Cô bắt đầu sốt ruột, đại sư này sợ là kẻ lừa đảo.
“Đại sự, con trai của tôi ở đâu thế? Tôi tìm đã lâu như vậy mà vẫn không thấy.”
Ngu Tịch rũ mắt nhấp trà: “Nhanh thôi, cô sắp được nhìn thấy rồi.”
“Cho mời con vật ngôi sao của chúng tôi – Hắc tinh tinh Mễ Kỳ.”
“A! Con tinh tinh này thật gầy, tôi chưa thấy qua con tinh tinh nào gầy như vậy.”
“Cậu kiên nhẫn xem đi, con tinh tinh đen này có thể trở ngôi sao chắc chắn có bản lĩnh đặc biệt.”
Hai người xem đang thảo luận ở chỗ này, nghe thấy ông chủ đoàn xiếc cười nói: “Vậy chúng ta bắt đầu xem Mễ Kỳ của chúng tôi biễu diễn xiếc- đi trên dây.”
Thời điểm Mễ Kì bước ra, Lý Thúy Hoa không thể nào dời mắt được, bởi vì khuôn mặt này có bảy tám phần tương tự chồng cô. Cô nhìn đôi mắt đen láy trong sáng của tinh tinh đen, Lý Thúy Hoa liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là đứa con của cô.
Nhưng làm thế nào mà người lại biến thành tinh tinh được?
Cô cầm lấy di động, nhìn người phụ nữ không nhiễm bụi trần trước mặt, nữ tử tuyệt sắc buộc nửa mái tóc của mình. Cô muốn nói lại không biết nói như thế nào, xoắn xuýt lúc lâu.
Chính là người sao có thể biến thành tinh tinh?
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lý Thúy Hoa quay đầu lại nhìn, lửa giận tăng vọt.
Huấn luyện viên chính cầm trong tay roi dài, không chút lưu tình mà đánh vào người Mễ Kỳ, nguyên nhân là nó không muốn lên đài. Ngoài mặt, ông ta chỉ quất Mễ Kỳ một cái nhẹ nhàng.
Mễ Kỳ bị đau nên liên tục né tránh, sợ hãi nhìn người đàn ông nắm giữ sinh tử trước mặt mình.
Người huấn luyện viên đến gần Mễ Kỳ, nhẹ nhàng mà vuốt ve nó, ngầm hung tợn đe dọa: “Mày không lên đài, tao sẽ lột da mày.”
Mễ Kỳ sợ tới mức giật mình, vội vàng khoa tay múa chân.
Người xem thấy cảnh tượng trên đài như vậy, vỗ tay liên tục, khen ngợi con tinh tinh này thật thông minh.
Lý Thúy Hoa không bận tâm được nhiều, cô lao xuống và đứng trước mặt Mễ Kỳ.
Huấn luyện viên thấy người tới, khí thế kiêu ngạo đối với Mễ Kỳ hoàn toàn tiêu tan, ông ta khách sáo mà nhắc nhở: “Dì à, chúng tôi đang tiến hành biểu diễn, dì đừng làm phiền chúng tôi biểu diễn. Dì mau trở lại vị trí của mình đi.”
Lý Thúy Hoa đối với ông ta lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, chính là những người này đã cướp đi đứa con của cô, cô hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ, cô không kiềm chế được phẫn nộ hét lên: “Bọn cướp các người, cướp mất đứa con của tôi.”
“Dì à, dì nói cái gì vậy? Chúng tôi đang tiến hành biểu diễn, xin mời người không cần làm phiền chúng tôi biểu diễn.” Huấn luyện viên nghe được Lý Thúy Hoa nói, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, mặt ngoài vẫn là cử chỉ khách sáo đối với Lý Thúy Hoa.
Lý Thúy Hoa càng nói càng kích động, muốn lôi hai mươi năm oán hận này đều phát tiết ra, cô phẫn nộ mà mắng: “Các người là đồ táng tận lương tâm…”
Huấn luyện viên thấy cô càng mắng càng kích động, ông ta ném cho đồng bọn một ánh mắt, ý bảo họ đưa Lý Thúy Hoa ra ngoài.
Giây phút nguy hiểm, con sư tử như là trúng tà cắn huấn luyện viên một cái, người xem tức khắc hoảng loạn, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.
Không lâu sau, cảnh sát đến và bắt giữ chú hề thu vé vào cửa.
Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp xem được trò hề này, tò mò hỏi Ngu Tịch:
[Chủ phòng, chủ phòng, chuyện này là thế nào?]