Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 14: Kumanthong

Chương 14: Kumanthong

12:02 chiều – 12/07/2025

Đùa thôi, tất cả đều là giả
[Các người có nghe thấy âm thanh thùng thùng không?]
[Có người ở bên ngoài! Người anh em mau gọi đi!]
Sắc mặt Phương Vũ tái mét, cười khổ một tiếng, cái này sao có thể là tiếng người ở ngoài phòng gõ cửa, âm thanh này rõ ràng là tiếng gõ vào bức tường.
Ngu Tịch nghe thấy âm thanh, phát hiện được là phát ra từ phía trước của người đàn ông trong video, cô bình tĩnh nói: “Anh quay camera một chút, quay về phía trước.”
Phương Vũ run rẩy bắt tay vào làm, màn hình điện thoại lắc lư kịch liệt, anh ta cố nén sợ hãi trong lòng điều chỉnh camera hướng về phía sau.
Dưới ánh đèn sợi đốt sáng trưng, ​​một bức tường màu vàng nhạt với những hoa văn xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, lộ ra một góc trần nhà màu trắng vẽ sao và ánh trăng, một chiếc bàn vuông bằng gỗ thô dựa vào vách tường, xung quanh bên cạnh có mấy chiếc ghế dựa cùng màu thoạt nhìn có chút ấm áp.
[ Bài trí khá thoải mái, xem ra chủ nhân của căn phòng này là một cô gái hiểu biết.]
[Lão ca, anh trả bao nhiêu tiền thuê cho căn phòng này vậy? Động tâm nha!]
Phương Vũ không để ý đến mưa bình luận, từ khi có tiếng vang lên phía sau, anh ta sợ tới mức không dám dộng đậy. Chỉ có bản thân anh ta mới biết nơi này là vùng ngoại thành, xung quanh dấu chân người còn hi hữu, kết hợp với những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra mấy ngày hôm nay, anh ta biết mình gặp phải quỷ.
Giọng nói của anh ta run run hỏi: “Chủ phòng, cô phát hiện cái gì không đúng sao?”
“Đây là âm thanh của ống nước cũ kỹ, anh không cần phải sợ hãi. Anh làm theo hướng dẫn của tôi từng bước một là có thể đi ra ngoài.” Giọng nói trước sau như một lạnh nhạt của cô gái từ trong điện thoại truyền đến, giống như âm thanh trời ban lại như một liều thuốc trợ tim, ổn định tâm trí Phương Vũ.
Phương Vũ tiếp nhận ý trong lời nói của Ngu Tịch, mơ hồ nói: “Đúng vậy. Tôi sao lại không nghĩ tới phòng ở này đã có lịch sử hơn mười năm, đường ống nước chắc chắn đã cũ. Tôi chính là người nhát gan lại còn gặp phải chuyện xui xẻo như vậy. Tôi còn sợ mình sẽ chết ở đây luôn.”
[Loại tình huống này thực sự có thể xảy ra. Vào buổi sáng, áp lực nước thấp, bên trong ống nước có không khí, lúc dòng nước chảy sẽ sinh ra tiếng động. Đó có thể là tiếng ong ong, tiếng thùng thùng hoặc âm thanh khác. Mọi người không cần ngạc nhiên, tự rối loạn trận tuyến, chúng ta phải tin tưởng khoa học.]
[Đau lòng cho lão ca một giây. Nếu tôi gặp tình huống như thế này, có thể không tốt hơn lão cao bao nhiêu. Cửa phòng thì hỏng không ra được, trong nhà không có đồ ăn, điện thoại di động lại hỏng, tín hiệu khi tốt khi xấu, còn có âm thanh của ống nước như vậy, này tất cả như bộ phim khủng bố.]
“Đúng vậy, mọi người nói đúng, chúng ta phải tin tưởng khoa học, trên đời này không có chuyện thần linh quỷ quái, nếu học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ ~”
Phương Vũ suýt chút nữa thét chói tai như tiếng gà gáy, ngay tại lúc anh ta vừa nói xong những lời này, âm thanh thùng thùng càng lớn, như là có người không hài lòng với mấy lí do thoái thác này.
Ngu Tịch xuyên qua màn hình nhìn thấy trên vách tường đang trói buộc nữ quỷ, nó hung ác giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích, mặt cô không chút thay đổi trả lời: “Áp lực nước thật sự không ổn định.”
“Đúng vậy~ đúng vậy ~” Phương Vũ vội vàng tiếp lời Ngu Tịch, âm thanh còn mang theo sự kinh hồn bạt vía chưa ổn định.
[Đù má! Cái này cũng quá dọa người rồi! Tôi còn tưởng rằng thực sự có một con quỷ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta nên mới không vui như vậy.]
[Lão ca à, thật sự có đồ vậy gì đó không tốt! Tôi đề nghị nên đến chùa để xem. Thần linh thực sự diệu kì!]
Ngu Tịch tiếp tục nói với Phương Vũ: “Trong nhà anh có tiền xu không?”
Phương Vũ sửng sốt một lúc, lập tức cầm lấy chiếc ba lô lớn màu đen phía sau lên lục lọi, anh ta tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một chiếc ví tiền bằng da bò đã bị hư hỏng nặng, đầy vết lõm và hạt, anh ta kéo mạnh một cách đột ngột.
“Đinh” một âm thanh thanh thúy truyền đến, một đồng xu một nhân dân tệ màu đen nằm an ổn trên nền gạch men sứ, mặt sau khắc hoa hướng về phía mặt Phương Vũ như thể trào phúng.
Ngay lập tức Phương Vũ cúi xuống nhặt nó lên, cầm lấy nó thổi phì phì như muốn thổi bay lớp bụi bám trên đồng xu, thật giống như bảo bối mà anh ta dụng tâm che chở khiến cư dân mạng ớn lạnh.
[Đại ca, anh là một người đàn ông cao mét tám, không phải là một cô gái dễ thương. Ôi mắt của tôi bị ô nhiễm rồi, đau quá.]
[Suy yếu có thể không xứng đôi với ca của chúng ta, nhưng danh hiệu Nghèo Thần là tốt nhất, tốt!]
[Tôi cuối cùng cũng biết tại sao ca ca lại bị nhốt ở chỗ này, đây hết thảy đều có nguyên nhân!]
Phương Vũ cảm thấy ấm ức hướng mặt lên, anh ta đáng thương giãi bày nói: “Các người thì biết cái gì, đây là thứ có giá trị duy nhất trên người tôi. Tôi chỉ muốn đến Trịnh Châu làm việc và kiếm một ít tiền rồi về nhà với ông bà sau đó thì cưới vợ. Không ngờ thông tin tuyển dụng đăng tải sai sự thật. Vừa xuống tàu thì bị bọn trộm nhìn trúng, bị trộm hết tất cả, giấy tờ tùy thân và điện thoại mất hết, cũng chỉ còn một túi quần áo. Thật vất vả mới bán được quần áo mua một chiếc điện thoại, nghĩ thuê một căn phòng và làm lại từ đầu, ai ngờ lại gặp phải chuyện như thế này…”
[Hahaha, thật xui xẻo.]
[Chúc mừng người xui xẻo nhất năm ra đời! Bạn xứng đáng có được trứng chó.]
Ngu Tịch không để ý tới cư dân mạng vui sướng khi người gặp họa, cô nhìn vào tay của Phương Vũ.
Cô nhìn một đồng xu cau mày, phải có ba đồng tiền xu mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Vốn đồng xu này đã không phải tiền cổ có linh khí, con lệ quỷ này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Cái này quả thật là làm khó Ngu Tịch.
Không bột đố gột nên hồ.
“Ngày sinh tháng đẻ của anh là ngày mấy?” Trong lòng Ngu Tịch chợt lóe, mới vừa rồi anh ta nói vận mệnh của mình sa sút, sự tình có lẽ còn khả năng xoay chuyển.
“Năm Nhâm Dần, tháng Kỷ Hưu, ngày Quý Vệ, giờ Tử.” Phương Vũ theo bản năng nói.
Ngu Tịch lẩm bẩm nói: “Mệnh bốn hướng đều phạm vào suy tinh.”
Ôn Xuân đang nhàn nhã ăn hạt hướng dương cũng phải ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá người đàn ông lôi thôi lếch thếch qua màn hình, anh cắn hạt dưa trong miệng, mơ hồ nói: “Mệnh cách này thật sự là hiếm thấy! Khó có được cơ hội kế thừa vị trí sao chổi.”
Nếu như theo tự nhiên thì thoát khỏi con quỷ này cũng rất đơn giản. Ngu Tịch cong môi cười, cô tự tin nói: “Anh treo đồng xu lên trước ngực, ngồi ở góc Đông nam trong một giờ, đọc thầm văn tự của nhà Thanh, đợi cho đến khi đồng hồ báo thức reo vào lúc mười hai giờ trưa, thế là xong.”
Phương Vũ thành thật làm theo.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẻ mặt khó hiểu, từ đầu đến cuối đều không biết hai người này đang muốn giở trò gì.
Mười hai giờ trưa.
Tiếng thùng thùng lại vang lên, lần này khác với mọi khi, lần này âm thanh đặc biệt rõ ràng và kéo dài, bên ngoài phòng vang lên một giọng nam sang sảng: “Cảnh sát đây, mở cửa đi. Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo nguy từ những người dân nhiệt tình, nói rằng có người bị nhốt trong này. Bên trong có người không?”
“Có! Có! Có!” Phương Vũ vội vàng kêu lên, anh ta đứng dậy, định đi mở cửa.
“Đừng nhúc nhích, chỉ cần trả lời cảnh sát là được.” Ngu Tịch kêu anh ta dừng lại động tác, ở nơi người khác không nhìn thấy, trên trần nhà có một đạo ánh sáng vàng chiếu rọi, chúng nối đuôi nhau, tạo thành một chữ phồn thể “Áp” tinh xảo đẹp đẽ.
Trong không gian tràn ngập màu đen này, một đạo kim quang phá vỡ hắc ám xiềng xích, chúng tụ tập lại một chỗ, thông qua đồng xu làm trung gian, xuyên thấu vào trong cơ thể Phương Vũ, bảo vệ tâm mạch của anh ta.
“Tình huống có khẩn cấp không?” Giọng nói của cảnh sát vang lên sau cánh cửa màu nâu đỏ.
“Khẩn cấp!!! khẩn cấp!!!” Phương Vũ cái gì cũng không để ý, anh ta muốn lập tức rời đi nơi này.
“Loảng xoảng” một tiếng, cánh cửa bị một cước đá văng.
Người cảnh sát trẻ mặc đồng phục bước vào như một vị thần trong lòng mọi người.
[Đẹp trai quá! Yêu rồi!]
[Tôi tò mò không biết ai đã báo cảnh sát, chủ phòng phải không?]
[Chủ phòng báo cảnh sát, thật thần kì. Đó cũng có thể là người nhà của tiểu ca, cõ lẽ họ nhìn thấy trên Douyin nên đã gọi cảnh sát.]
[Không đúng. Vừa rồi lão ca nói điện thoại vừa xuống xe đã bị trộm, khẳng định không gọi được cho người nhà. À cũng không đúng, lão ca lại mua một chiếc điện thoại khác, nhưng anh ấy không về nhà, cho nên hẳn là cũng không thông báo cho người nhà.]
[Tò mò quá, sẽ không phải là chủ cho thuê căn phòng này chứ.]
[Ha ha ha ha, có thể, có lẽ là bác chủ nhà xem được video.]
Thấy sự tình đã giải quyết xong, Ngu Tịch lại treo rương kho báu rút thăm may mắn lên, chờ đợi người có duyên tiếp theo.
[Chính mình ấn.]
[Tôi rất muốn trúng thưởng a a a! Sau đó tính toán xem tôi và anh trai tôi có thể trúng không.]
[Dựa trên bình luận hiện tại của bạn, tôi lấy phiếu giảm giá chó độc thân của tôi trong mười năm tới làm ví dụ: tuyệt đối không thể.]
Ngu Tịch đã bật cười khi xem tin nhắn của khán giả, cô cũng đã liên hệ với người hữu duyên: “Quả nho nhỏ nhắn đáng yêu là người được chọn để xem bói.”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, một cô gái có diện mạo xinh xắn dễ thương xuất hiện trước mắt người xem, cô ta trang điểm đậm, đôi đồng tử to tròn màu đỏ và đôi mắt to của Kazilan là kiểu trang điểm cosplay hot nhất trên app phát sóng trực tiếp, cô gái mặc một chiếc quần yếm màu hồng, môi nhỏ bĩu ra, cư xử vô cùng ngoan ngoãn.
Cô gái nhiệt tình chào hỏi Ngu Tịch: “Chào chủ phòng tỷ tỷ.”
Bộ dạng rụt rè nhút nhát cùng giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Nhu Nhu lập khơi dậy ý muốn bảo vệ của đàn ông.
Ngu Tịch híp mắt nhìn cô gái trước mắt, cẩn thận quan sát cô rồi nói: “Xin chào, mời cô trả tiền quẻ.”
Cô gái nghe thấy lời nói của Ngu Tịch, theo bản năng sờ soạng sợi dây chuyền màu đen trên cổ, im lặng một hồi mới hoàn hồn: “Được.”
Đang lúc cô ta tính trả tiền: “Không cần, người tiếp theo.” Giọng nói của Ngu Tịch đột nhiên trở nên lạnh lùng.
[Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?]
[Xảy ra sự tình gì thế? Chủ phòng không xem cho người này sao?]
Cô gái hiển nhiên không kịp phản ứng, cô ta hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Ngu Tịch cầm ly nước lên, uống một hợp nước, lạnh lùng trả lời: “Cô tự biết nguyên nhân. nếu là thỉnh cầu trong lòng cô, tôi không giúp được. Còn nếu cô muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, tôi còn có thể giúp.”
Cô gái hiển nhiên nghe hiểu cô đang nói cái gì, cô ta hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không còn vẻ đáng yêu như lúc mới gặp. Cô ta lạnh lùng nói: “Vì sao không thể?”
“Cố chấp!” Ngu Tịch nặng nề mà đặt ly nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cơ thể do cha sinh mẹ đẻ, khuôn mặt xinh đẹp này đều là do cô sửa rối tình rối mù. Tôi vốn tưởng rằng cô là bị mê hoặc, xem ra cô hoàn toàn tự nguyện, cần gì đến tìm tôi nữa.”
Cô gái nắm chặt viên đá đen trên ngực, trong mắt đều là không cam lòng cúp điện thoại.
“Cái thứ tà ác đó là gì vậy?” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, nghe như một bình rượu nồng đậm vị cam.
“Kumanthong, một loại tà thuật ở nước ngoài. Tôi đã tình cờ gặp nó khi đi du lịch ở phía nam. Phương pháp nuôi dưỡng vô cùng tàn nhẫn, tìm một người phụ nữ thuần âm có thai, thời điểm cô ấy mang thai thì hạ độc, từ từ làm cho đứa trẻ trong bụng mất đi sinh mệnh, cuối cùng chết đi. Đứa trẻ bị chết vào tháng thứ tám, sau đó giết người mẹ trước mặt mọi người dẫn đến oán khí của đứa con cực lớn, người bình thường không thể nào trấn áp.”