Cảm ơn trời cảm ơn đất, Khương Xuy Vũ ngoài cổ tay và cổ chân bị còng tay xích ra có vết bầm tím ra thì chẳng có vết thương nào đáng kể cả.
Nhưng bóng tối tâm lý của cậu ta rất khó để biết được có nghiêm trọng hay không.
Sau khi cảnh sát ghi lại lời khẩu cung của cậu, nói với bố mẹ của Khương Xuy Vũ, Ngưỡng Tuyết Phong đang đợi ở ngoài: “Chúng tôi khuyên mọi người nên tìm một nhà tâm lý học cho cậu ấy, đây là triệu chứng bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương.”
Ông Khương nghiêm trọng gật đầu. Khi họ nói chuyện ở cửa phòng bệnh, Khương Xuy Vũ bên trong vẫn si ngốc nhìn về phía này, không nỡ để cho những người thân , những người có thể cho cậu ta cảm giác an toàn rời khỏi tầm nhìn của mình. Ánh mắt đáng thương, kinh hãi như vậy khiến tất cả mọi người nhịn không được mà đau lòng.
Ngưỡng Tuyết Phong rất muốn ôm Khương Xuy Vũ, dùng nụ hôn tinh tế khiến cậu ta không còn suy nghĩ chút nào đến những chuyện đáng sợ nữa, nhưng bố mẹ Khương Xuy Vũ đều đang ở đây, ở trước mặt người lớn, anh phải rụt rè ổn trọng, cũng phải có trách nhiệm nữa.
Thời gian đã gần trưa, Ngưỡng Tuyết Phong hỏi Khương Xuy Vũ: “Em có muốn ăn gì không?”
Khương Xuy Vũ trừng mắt suy nghĩ một lúc lâu, buồn bã nói: “Em cũng không biết.”
“Được, anh biết rồi.” Ngưỡng Tuyết Phong mỉm cười an ủi với cậu ta, lại hỏi bố Khương, mẹ Khương: “Còn chú và dì thì sao ạ? Cháu sẽ ra ngoài mua luôn ạ.”
Hai người cùng nhau nói: “Cái gì cũng được.”
Sau khi Ngưỡng Tuyết Phong đi, Khương Xuy Vũ giống như sợ bầu không khí quá nặng nề, sợ bố mẹ lo lắng, chủ động nói: “Ngưỡng Tuyết Phong, bạn trai con ạ.”
Bố Khương vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều cười: “Nhìn ra rồi.”
Mẹ Khương trêu ghẹo nói: “Nghe nói nó mở công ty? Nếu như nó có thể cho mẹ xem chút sổ sách, mẹ sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”
“Sổ sách cũng không phải anh ấy ghi.” Khương Xuy Vũ mặc kệ tất cả, bảo vệ trước rồi nói sau, không thành vấn đề là việc Ngưỡng Tuyết Phong kinh doanh có phương hướng, có vấn đề là Hàn Tụng quản lý không tốt.
Mẹ Khương cười ha ha, xoa xoa đầu Khương Xuy Vũ.
Ngưỡng Tuyết Phong rất nhanh mua cơm trở về, mua cho Khương Xuy Vũ vài món, có món cháo nhẹ một chút, món ăn vặt, có canh chim bồ câu dinh dưỡng cao, còn có món tráng miệng, xem Xuy Vũ thích ăn với món gì cũng đều có hết.
Anh cẩn thận chu đáo, bố mẹ Khương Xuy Vũ đều nhìn thấy.
Khương Xuy Vũ không muốn nhập viện, trên người cậu ta không có vết thương gì, mọi người cũng đều lo cho cậu ta.
Nhưng nơi để đi sau khi xuất viện là một vấn đề.
Ngưỡng Tuyết Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt chuyển động, phát hiện Khương Xuy Vũ đang nhìn trộm anh, không khỏi ngượng ngùng cười.
Bộ dáng xấu hổ khó có được của anh thành công trêu chọc Khương Xuy Vũ, hôm nay lần đầu tiên cười vui vẻ ra tiếng đến như vậy.
Khương Xuy Vũ cười tới không thể khép được miệng, nằm sấp trên vai bố nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Ngưỡng Tuyết Phong lái xe đưa Khương Xuy Vũ về nhà bố mẹ, dưới câu nói “Ở lại cùng nhau ăn cơm tối” khách khí của bố Khương, anh không chút khách khí gật đầu đồng ý.
Lúc này, mẹ Khương bưng trà đến, như vô tình nói: “Xuy Vũ, qua hai ngày nữa để cho Tuyết Phong đưa con đi gặp bác sĩ tâm lý đi, mẹ thấy xe của nó lái rất ổn định, vững hơn so với ba con nhiều.”
Khương Xuy Vũ rõ ràng là có chút kháng cự đi gặp bác sĩ tâm lý, điều đó có nghĩa là phải nhớ lại những trải nghiệm tồi tệ đêm qua, phải đối mặt với nó, đánh bại nó, quá tàn nhẫn.
Nhưng mẹ cậu nói rất có lý, đi gặp bác sĩ tâm lý cũng thoải mái như đi lấy một loại thuốc cảm lạnh, còn đặc biệt nói là Ngưỡng Tuyết Phong đưa cậu đi, bố mẹ sẽ né tránh. Trong những trường hợp như này, người yêu như Tuyết Phong thực sự có nhiều khả năng để gần gũi với trái tim của Khương Xuy Vũ hơn là bố mẹ.
Khương Xuy Vũ ở trên sô pha vặn vẹo nửa ngày, tốt xấu gì cũng là nặn ra một tiếng: “Dạ.”
Ngưỡng Tuyết Phong trong lòng lặng lẽ thả lỏng, nguyện ý đi gặp bác sĩ tâm lý đã chứng minh kỳ thật còn chưa nghiêm trọng đến mức không thể khống chế được.
Ăn cơm tối xong, lại tùy ý tán gẫu một chút, Ngưỡng Tuyết Phong nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, trong lòng rất miễn cưỡng, không nỡ, nhưng vẫn phải chuẩn bị đi về.
Không nghĩ tới Khương Xuy Vũ tự nhiên đi theo anh đứng lên, Ngưỡng Tuyết Phong có chút kinh ngạc nhìn bố mẹ Khương Xuy Vũ, bọn họ đều không có bất kỳ ý kiến gì, vẻ mặt lạnh nhạt như hai người trước mắt đã là vợ chồng nhiều năm vậy, quan niệm thật là hiện đại dễ tính.
Ngưỡng Tuyết Phong trong lòng ngọt ngào, nắm tay Khương Xuy Vũ trong lòng bàn tay, kéo cậu ta, thẳng đến khi hai người lên xe, Ngưỡng Tuyết Phong mới có chút vội vàng nghiêng người, ôm Khương Xuy Vũ vào lòng, nhịn hết nguyên một ngày ôm hôn rồi cho nên lúc này hoàn toàn mặc kệ tất cả.
Bức xúc, nhiệt liệt, lại cẩn thận thương tiếc, hoàn toàn không mâu thuẫn đem tình yêu mãnh liệt không thể nói ra ôn nhu đưa cho Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt ẩm ướt nóng bỏng, trong khoảng cách hôn nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh rất nhiều, Ngưỡng Tuyết Phong. ”
Ngưỡng Tuyết Phong xin nghỉ hai tuần, chuyện của công ty đều ném cho Hàn Tụng, nhưng mà đích xác như lời nói trước khi Dư Tần chết, Lý Đỉnh biết được Dư Tần nuốt hóa chất kali xyanua mà tự sát, thiếu chút nữa tức giận đến xuất huyết não. Tin tức được truyền ra, các thế lực quyền lực trong hệ thống bất động sản Nguyên Hòa rục rịch, sự ảnh hưởng đối với bọn họ mà nói vẫn là công ty nhỏ, lại không có tranh chấp lợi ích trực tiếp, đã không còn tâm tư tiếp tục nhằm vào nó. Hiện tại, Hàn Tụng một mình tạm thời tiếp quản công ty cũng không phải là khó khăn.
Ban ngày Ngưỡng Tuyết Phong có đôi khi sẽ đưa Khương Xuy Vũ đến nhà bố mẹ cậu ta ở, có đôi khi Cảnh Minh, Chung Gia Văn, Bách Đông sẽ đến thăm Khương Xuy Vũ, những người bạn bình thường khác nghe được lời đồn muốn đến thăm đều bị Ngưỡng Tuyết Phong uyển chuyển cự tuyệt, những người đó chỉ sợ sẽ đi dò xét một ít chuyện của Khương Xuy Vũ chứ quan tâm cái gì.
Tinh thần Khương Xuy Vũ khôi phục rất tốt, bình thường hì hì cười, hình như chuyện gì cũng không có, nhưng buổi tối cũng không tránh theo bản năng mà khỏi sợ hãi, một trong những đặc điểm điển hình nhất chính là không cho Ngưỡng Tuyết Phong tắm đóng cửa phòng tắm, Khương Xuy Vũ có thể chịu được không nhìn thấy Ngưỡng Tuyết Phong , nhưng không thể chịu được bị ngăn cách trong hai không gian.
Ba ngày sau, Ngưỡng Tuyết Phong mang Khương Xuy Vũ đến gặp bác sĩ tâm lý như đã hẹn.
Đến phòng khám, Khương Xuy Vũ muốn Ngưỡng Tuyết Phong đi theo, điều trị cùng cậu ta, nhưng bác sĩ tâm lý không khuyến khích, có người đáng tin cậy ở đây, bệnh nhân sẽ càng ngụy trang vết thương tốt hơn, không có biện pháp đạt được mục đích trị liệu.
“Anh ở ngay đây.” Ngưỡng Tuyết Phong nói, ngồi xuống trên ghế, duỗi chân, tư thế nhàn nhã nói: “Anh không đi đâu cả, em hét lên là anh sẽ có thể nghe thấy.”
Khương Xuy Vũ lúc này mới đi theo bác sĩ tâm lý vào phòng khám.
Chẩn đoán ban đầu dài đến hai giờ đồng hồ.
Các nhà tâm lý học cũng không nói thêm bất cứ điều gì, nhưng sau đó lại dùng Wechat nói với Ngưỡng Tuyết Phong: cậu ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ, sự kiện đó để lại một ấn tượng không thể xóa nhòa trong thế giới qua của cậu ta, nhưng cũng giống như tất cả mọi thứ đã được để lại hoặc ấn tượng sâu sắc hoặc nông, sự kiện này là quá sâu sắc, nhưng cũng may không gây ra bệnh tâm thần nghiêm trọng, trầm cảm ngắn hạn là một phản ứng bình thường, có lẽ cần trải qua ba hoặc bốn quá trình phục hồi. Nhưng có một điều cần lưu ý là cậu ấy có thể không thể chấp nhận những bông hoa màu đỏ, cố gắng không để cho cậu ấy tiếp xúc với các loại như vậy.
Bác sĩ nói như vậy, Ngưỡng Tuyết Phong ít nhiều cũng nhẹ nhõm thêm một chút, sau đó nói lại lời của bác sĩ cho bố mẹ Khương Xuy Vũ.
Bọn họ cũng dỡ bỏ được gánh nặng, trong khoảng thời gian này ai cũng không nói gì, nhưng đối mặt với Khương Xuy Vũ là rất cẩn thận, mọi người đều không nhắc gì đến chuyện của Dư Tần, mỗi người bọn họ đều trong tâm trạng cực kỳ căng thẳng, cho đến bây giờ, mới có thể nhẹ nhõm một chút.
Hai tuần sau,Ngưỡng Tuyết Phong bắt đầu đi làm, Khương Xuy Vũ cũng đi học để tiếp tục học ánh sáng.
Biến hóa lớn nhất chính là Bách Đông chấm dứt kỳ nghỉ dài ảo não không thôi, tận lực làm vệ sĩ, mỗi ngày đưa Khương Xuy Vũ lên lớp, nếu ngày hôm đó ít tiết, Bách Đông sẽ đưa Khương Xuy Vũ đến nhà bố mẹ cậu, hoặc kêu Cảnh Minh ra ngoài ăn uống, đợi đến tối muộn, Ngưỡng Tuyết Phong sẽ đến đón Khương Xuy Vũ.
Tóm lại, bất luận như thế nào cũng sẽ không để Khương Xuy Vũ ở một mình.
“Các anh làm cho em có cảm giác em vẫn còn là một đứa trẻ vậy.” Có một ngày khác, Khương Xuy Vũ nói với Ngưỡng Tuyết Phong.
Ngưỡng Tuyết Phong mỉm cười nói: “Em vốn là một đứa trẻ mà.”
“Kỳ thật em đã không sao nữa rồi mà.” Khương Xuy Vũ nghiêm túc nhìn Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Các anh đều quá lo xa rồi ấy.Ngưỡng Tuyết Phong, ngày mai đi làm về mua cho em một bó hoa đi.”
Ngưỡng Tuyết Phong đồng ý, tan tầm đi qua cửa hàng hoa, chọn hồi lâu, chọn được một hoa Loa kèn trắng tinh khiết.
Khương Xuy Vũ không khỏi tức giận: “Ngưỡng Tuyết Phong ngốc nghếch anh ấy! Em muốn một bông hồng, màu đỏ, một cây cũng được nữa, anh vẫn còn nợ em một bông hồng đỏ đó.”
Ngưỡng Tuyết Phong nghĩ đến lời nói của bác sĩ tâm lý, trong lòng do dự, miệng tạm thời theo cậu ta nói: “Anh nợ khi nào vậy? ”
“Chính là lần đó đó.” Khương Xuy Vũ giả vờ như một tên ngốc nghếch không nhớ gì :“Anh hại em làm mất đi bông hồng đỏ, em đã ghi vào sổ sách của anh rồi đó.”
Ngưỡng Tuyết Phong dở khóc dở cười, ngày hôm sau trong giờ làm việc đặc biệt hỏi bác sĩ tâm thần.
Bác sĩ tâm lý nói Khương Xuy Vũ đã hồi phục rất tốt, nếu cậu ấy sẵn sàng đối mặt với ám ảnh tâm lý đó, có thể cố gắng từ từ.
Sau khi tan tầm Ngưỡng Tuyết Phong dừng chân ở cửa hàng hoa một lúc lâu, làm cho anh trai ở cửa hàng hoa trong lòng rất khẩn trương.
Không nghĩ tới cuối cùng chỉ mua một bông hồng đỏ, anh trai ở cửa hàng hoa nếu không phải nể mặt anh bộ dạng đẹp trai, có lẽ sẽ chửi bới um xùm luôn rồi.
Khi Ngưỡng Tuyết Phong đưa hoa hồng cho Khương Xuy Vũ, còn quan sát phản ứng của cậu ta một cách rất cẩn thận.
Một màu đỏ rực rỡ, giống như pháo hoa đốt cháy trong không khí.
Đồng tử Khương Xuy Vũ hơi thu nhỏ lại, thần sắc có chút hoảng hốt, giống như nhớ tới chuyện không tốt.
Khi Ngưỡng Tuyết Phong đang chuẩn bị lấy lại cành hoa hồng, Khương Xuy Vũ đã vươn tay ra, chậm chạp và vững chắc cầm cành hoa, sau đó cẩn thận đặt vào bình thủy tinh đã chuẩn bị, ngồi xổm trước mặt nó thì thầm: “Em sớm đã muốn trưng một bông hồng.”
Trái tim đang lo lắng của Ngưỡng Tuyết Phong cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm trở lại.
Buổi tối ngủ, Khương Xuy Vũ đem bình hoa di chuyển lên bàn cạnh giường ngủ, sau khi tắt hết đèn, lại vặn đèn tường nhỏ bên kia, một chùm đèn nhỏ mờ mịt mờ mịt rơi xuống, bao phủ hoa hồng đỏ, giống như một khối hổ phách trong bóng tối.
Khương Xuy Vũ nhìn về phía đóa hoa hồng đỏ rồi nằm xuống, để cho Ngưỡng Tuyết Phong từ phía sau ôm chặt lấy cậu: “Giống như ngày hôm đó anh ôm em thật chặt.”
Ngưỡng Tuyết Phong biết ngày mà anh nói: “Ngày hôm đó anh thực sự chạm vào em rất nhẹ nhàng.”
Khương Xuy Vũ cười cười không nói gì.
Ngưỡng Tuyết Phong cũng nở nụ cười, ôm Khương Xuy Vũ, không nhẹ, không nặng, vừa vặn ôm trong lòng.
Không biết qua bao lâu, giọng nói tinh tế của Khương Xuy Vũ vang lên: “Có anh thật tốt, em sẽ không sợ. Chỉ là em, đôi khi luôn luôn tự hỏi, em không nên nhìn lại cậu ta ngày hôm đó.”
Đây là lần đầu tiên, Ngưỡng Tuyết Phong nghe Khương Xuy Vũ nói về cảm xúc của ngày hôm đó.
Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ôm Khương Xuy Vũ, cọ tóc và gáy cậu ta, dùng những tiếp xúc thân mật này nói với Khương Xuy Vũ, anh vẫn luôn ở đây.
Khương Xuy Vũ cũng biết sẽ không nhận được đáp án.
Có thể nói như thế nào đây? Cái chết của Dư Tần không có liên quan gì đến em cả, đúng vậy, không liên quan gì đến nhau cả. Nhưng tiếng nói của Dư Tần trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tay cậu ta, làm cho cậu ta bất an vô cùng.
Vậy nên quay đầu nhìn cậu ta và tiễn cậu ta đi? Nhưng mọi chuyện đã trôi qua, mọi giả thuyết đều không có ý nghĩa.
Khương Xuy Vũ bỗng nhiên hiểu được lời bố nói, trong cuộc sống những cảm giác cô độc chỉ có thể tự mình đi nếm trải. Không có người nào khác, cho dù có yêu cậu đi nữa, cũng sẽ không thật sự đồng cảm với những gì mà cậu đã trải qua.
Khương Xuy Vũ phảng phất nhìn thấy biển tư tưởng của mình, bởi vì Dư Tần chết khuấy động sóng to gió lớn, đại dương vô biên vô tận đều đang quay cuồng, những chấn động vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến đáy biển.
Dưới đáy biển, một con trai cô đơn và yếu đuối chìm trong làn nước biến động.
Khi trai mở vỏ, bạn có thể nhìn thấy một viên ngọc trai với một ánh sáng nhỏ. Ánh sáng không sáng không chiếu sáng đến nơi nào cả, không thể trấn áp đại dương, nhưng có thể giữ cho linh hồn trong ánh sáng, im lặng và bình tĩnh đối mặt với những cơn bão.
Giống như ánh sáng của hoa hồng đang được hiện ra trước mắt Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ thông qua trải nghiệm mà kết luận rằng một bông hồng có thể sống một tuần với nước.
Nhưng thực tế là khi những bông hoa bắt đầu héo, Ngưỡng Tuyết Phong sẽ mang lại một bông hồng tươi khác. Khương Xuy Vũ từ đó để có được sự thật, một bông hoa có thể sống mãi mãi, miễn là Ngưỡng Tuyết Phong ở đó.
Hoa hồng hổ phách không bao giờ chết, nhưng thời gian héo tàn cũng nhanh chóng.
Lý Đỉnh thay thận sau phản ứng khác thường nghiêm trọng, đã qua đời, mấy đứa con của ông ta bởi vì xâu xé nhau tranh đoạt gia sản cũng thường xuất hiện trong các bảng tin.
“Câu chuyện sân thượng” hoàn tất việc hậu kỳ, thuận lợi lấy được tiêu chuẩn vàng, trong mùa hè nóng bức sẽ được phát hành, danh tiếng lan rộng, lan tràn tất cả phòng vé, đạo diễn Tôn Châu Hòa thanh danh nổi tiếng, mà đột nhiên trong giới giải trí biến mất nửa năm như Khương Xuy Vũ cũng một lần nữa oanh oanh liệt liệt xuất hiện trước mắt khán giả.
Độ nổi tiếng của một bộ phim truyền hình suất xắc, thách thức của một bộ phim truyền hình, bây giờ trong mắt những khán giả đa số đã tận mắt xem qua bộ phim này, sản phẩm mới này về cơ bản có chất lượng tương đối cao.
Phòng vé đã vượt quá 2 tỷ trong 30 ngày kể từ khi “Câu chuyện sân thượng” được phát hành.
Buổi chiều hôm đó Ngưỡng Tuyết Phong lái xe để đón Khương Xuy Vũ. Trường nghỉ học, Khương Xuy Vũ biết rất nhiều kiến thức cơ bản về ánh đèn, bắt đầu mài giũa nhiều kinh nghiệm thực chiến của lão Ngô đã dạy cho cậu ấy, lão Ngô nào nhẫn tâm cự tuyệt Khương Xuy Vũ đáng yêu lại yêu ánh đèn như vậy, hận không thể dạy hết sức mình, giống như trong phim cổ trang, tất cả đều dùng pháp thuật dịch chuyển từ đầu ông ấy truyền cho cậu.
Ngưỡng Tuyết Phong bóp còi xe, Khương Xuy Vũ xa xa vẫy tay với anh, sau đó xoay người nói gì đó với lão Ngô.
Ngưỡng Tuyết Phong chờ đợi, nhìn Khương Xuy Vũ rạng rỡ xuất thần, sau đó lấy điện thoại di động ra, ghi bài đăng lên weibo.
Ngưỡng Tuyết Phong: Chúng tôi đã quen biết nhau trong tám năm. Sau đó thì, cùng nhau bước tiếp nha. @ Khương Xuy Vũ
Tình hình trên mạng như một cục đá ném vào trong làn nước êm tạo nên làn sóng dữ dội , Ngưỡng Tuyết Phong đã không muốn quản hay đáp lại.
Ngay từ đầu cư dân mạng đối mặt với bài đang weibo của Ngưỡng Tuyết Phong còn cho rằng là đối tác làm ăn, dù sao mùa hè này hot nhất chính là bộ phim “Cậu chuyện trên sân thượng” do công ty Ngưỡng Tuyết Phong sản xuất, Khương Xuy Vũ đóng vai chính, hợp tác tiếp tục đương nhiên là hợp lý rồi.
Nhưng những lời ám chỉ mơ hồ này,này đã tràn lan ra khắp nơi trên mạng.
Vì vậy, không ít người mắng CP lăng xê cũng quá mức quá đi, có lẽ còn muốn thừa dịp bộ phim trước khi xuống hạng còn kiếm thêm một khoản nữa, gian thương.
Cho dù là fan của cặp đôi CP này lăng xê đi nữa thì lúc này cũng cảm thấy không đúng chừng mực cho lắm.
Có phương tiện truyền thông đi liên lạc với người đại diện của Khương Xuy Vũ, không ngờ Chung Gia Văn lại dứt khoát trả lời: rất đúng, ngoại trừ chúc phúc không có gì để nói.
Sau đó, Cảnh Minh chia sẽ bài đăng weibo của Ngưỡng Tuyết Phong: Cuối cùng cũng không phải chỉ có tôi một mình ăn thức ăn cho chó nữa rồi.
Nếu như nói weibo của Ngưỡng Tuyết Phong chỉ là gây ra “sôi nổi”, thì thời khắc độ hot đã sôi sục cuồn cuộn đếnmức hoa mắt chóng mặt, hô hấp không thông, trang weibo tê liệt mấy lần.
Fan hâm mộ cặp đôi CP trốn trong góc kích động cắn khăn tay nhỏ không dám lên tiếng, lúc này nếu còn nhảy ra ngoài khoe khoang, sẽ bị cho lên trời mà sống luôn!
Khương Xuy Vũ không có ngay lập tức có động thái gì.
Điều này làm cho một bộ phận fan hâm mộ thâm niên của Khương Xuy Vũ tiếp tục tin tưởng vững chắc là chỉ là đang quảng cáo, Khương Xuy Vũ là bị bắt buộc, người đại diện vô đạo đức, vì muốn hot vậy mà để lại để cho Xuy Vũ bán thân!
Các fan hâm mộ vào trang Weibo của Khương Xuy Vũ liên tục truy cập ai cũng muốn xem xem động thái của cậu ta, đành phải bình luận trong trang weibo của Cảnh Minh khóc lóc kêu trời không tin, còn có người ngây thơ nói đây là một tin tức bôi nhọ Xuy Vũ.
Cảnh Minh đánh một câu trả lời: hai người này, một người đẹp trai, người kia bộ dạng đặc biệt đẹp trai, quen biết tám năm yêu dương thì có vấn đề gì sao?
Logic mạnh mẽ, không thể bác bỏ.
Tất cả những điều náo nhiệt, kinh ngạc, nghi ngờ, chúc phúc này, không có gì liên quan đến Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ nói chuyện xong với lão Ngô, vui vẻ mà chạy về phía Ngưỡng Tuyết Phong.
Chắc là Thất Tịch sắp tới, bên ngoài cửa hàng hoa trên đường đều bắt đầu bày biện những bó hoa hồng.
Khương Xuy Vũ thở hổn hển chạy đến bên Ngưỡng Tuyết Phong, lại phát hiện ánh mắt Ngưỡng Tuyết Phong đang nhìn về chỗ khác, không vui kêu lên: “Này!”
Ngưỡng Tuyết Phong thu hồi ánh mắt, cười nói: “Lời anh nói anh đã làm được rồi, còn em thì sao?”
Khương Xuy Vũ liếc nhìn bên ngoài cửa hàng hoa đỏ rực, nhất thời hiểu ngầm trong lòng, cậu ta từng ở trong hôn lễ của bạn học thời đại học Trịnh Húc Tâm và Tống Ngải nói với Ngưỡng Tuyết Phong, anh cầm một bó hoa quỳ trước mặt em, em sẽ đồng ý lấy anh.
Khương Xuy Vũ mặt mày vui lên, giở trò vô lại mà nói: “Không tính nha!”
Sau đó, giọng nói vui vẻ cao lên: “Anh không tặng em hoa, không quỳ trước mặt em, em cũng sẽ hứa với anh!”
Ngưỡng Tuyết Phong mỉm cười: “Vậy thì em có phải rất thiệt thòi rồi hay sao?”
“Không chịu thiệt đâu, em còn muốn có những thứ khác nha.” Khương Xuy Vũ ngồi vào ghế lái phụ.
Ngưỡng Tuyết Phong khởi động xe: “Là thứ gì ?”
“Em muốn có một người, rất yêu rất yêu em kìa.”
“Người yêu em thì có rất nhiều mà.”
“Em muốn có một người tên Ngưỡng Tuyết Phong, người này rất yêu rất yêu em.”
“Có rất nhiều người yêu em, nhưng không ai yêu em nhiều hơn là Ngưỡng Tuyết Phong cả.”
Vào lúc chín giờ tối hôm đó, một nhân vật chính khác trong tin tức trên weibo cuối cùng cũng xuất hiện, như một búa phá nát, hoàn toàn nghiền nát ảo tưởng cuối cùng không thực tế của fan hâm mộ.
“Có rất nhiều người yêu tôi, nhưng không ai yêu tôi nhiều hơn Ngưỡng Tuyết Phong cả.”
Tác giả có điều muốn nói: “Kết cục rồi, chắc là sẽ không có phiên ngoại truyện đâu. Cũng không biết nên nói gì bây giờ, không biết mọi người có hài lòng hay không đây, thôi bỏ qua đi nè, không nói nữa đâu, nói thêm nữa thì tôi sẽ bị cảm động mất thôi.”



