Khương Xuy Vũ kinh ngạc, sau trận cuồng loạn này Dư Tần thật sự không biết cảm thấy như thế nào nữa.
Một người mà từ khi còn nhỏ đã sống trong một thế giới tươi sáng như cậu ấy đã định trước là không thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau của Dư Tần, cậu ấy chỉ cảm thấy Dư Tần này vừa đáng thương cũng vừa đáng sợ, có một chút sợ hãi mà hỏi: “Cậu sẽ không … Muốn giết Lý Đỉnh, phải không? ”
Dư Tần thản nhiên nói: “Đó không phải là quá khoan dung với ông ta rồi sao.”
Ý lạnh này đột nhiên khiến Khương Xuy Vũ nổi hết cả da gà, đến mức quá ngây thơ nói: “Cậu không thể không đồng ýsao? ”
Dư Tần im lặng cười một cái, trong nụ cười toàn sự bất đắc dĩ, mệt mỏi, vô tâm bất lực, làm cho Khương Xuy Vũ giống như nhìn thấy con rắn sắp chết trơn trượt, cả người không thoải mái.
“Tôi muốn cho những người đó biết, ai cũng không thể khống chế tôi, Lý Đỉnh chỉ có thể trơ mắt nhìn mình nằm trên đống tiền mà chết.” Dư Tần lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, có một chút khoe khoang giới thiệu cho Khương Xuy Vũ: “Đậy được gọi là kali xyanua. ”
Khương Xuy Vũ mạnh mẽ ngồi dậy lại bị bàn tay hung hăng kéo trở lại giường, cũng không quan tâm đến đau đớn khi lôi kéo, thần sắc hoảng hốt kêu lên: “Này này! Dư Tần! Cậu đang làm gì vậy?”
Dư Tần tháo nắp chai ra, ngửi một ngụm, mỉm cười nói: “Vị hạnh nhân đắng. ”
Cậu ta đổ một viên ra lòng bàn tay trái, sau đó Khương Xuy Vũ mới phát hiện trên tay vịn ghế của cậu ta cũng có một sợi dây, Dư Tần buộc tay phải vào trong dây trói, tựa hồ là sợ nhịn không được theo bản năng đi cầu xin, cũng có lẽ là sợ trong thống khổ cực độ sẽ làm tổn thương đến Khương Xuy Vũ.
Dư Tần nhìn về Khương Xuy Vũ cười nói: “Lý Đỉnh mà phát hiện ra tôi đã chết, nhất định sẽ rất hoảng hốt, ông ta đã lớn tuổi, phẫu thuật chắc sẽ chịu không nổi, có lẽ tùy tiện tìm một quả thận phù hợp để phẫu thuật, nhưng tóm lại, ông ta nhất định sẽ bị tôi chọc cho tức giận không nhẹ, có thể cầm cự qua thời gian phẫu thuật hay không rất khó nói nha. Đến lúc đó, ông ta nhất định không có thời gian đi làm khó Ngưỡng Tuyết Phong nữa. ”
Khương Xuy Vũ lúc này vô cùng sợ hãi, cậu ta hiểu được ý tứ của Dư Tần. Nhưng cho dù cậu ta từng rất chán ghét Dư Tần, mặc dù hiện tại cũng ghét Dư Tần giam cầm cậu ta ở chỗ này, cậu ta cũng không làm được gì mà trơ mắt nhìn Dư Tần đi chết.
“Cậu đừng nghĩ không thông như vậy, cậu nghĩ xa một chút là tốt rồi!” Khương Xuy Vũ nói.
“Xa?” Trong mắt Dư Tần xuất hiện mê mang nồng đậm: “Xa hơn nữa thì có ý nghĩa gì? Dù sao cũng vậy, từ thời khắc tôi được sinh ra, số phận đã vẽ cho tôi một vòng tròn.”
Một viên tinh thể đục ngầu bị cậu ta ném vào miệng, thoải mái tự nhiên như để vào miệng một viên đường.
“A!” Khương Xuy Vũ sợ hãi kêu lên, quay đầu hét lên phía bên ngoài cửa sổ: “Có ai không! Cứu với! Cứu với!”
Cậu ta không dám nhìn về phía Dư Tần: “Dư Tần, cậu mau đi bệnh viện đi có được không? Tôi cầu xin cậu đó! Cậu mau đi đi!”
“Xuy Vũ, cậu nhìn tôi một chút.” Dư Tần khàn khàn nói, thuốc nhanh chóng xuất hiện phản ứng, màng nhầy của khí quản bị phá hủy, hơi thở trở nên trầm nặng mà gấp gáp: “Tôi cầu xin cậu đấy, xin cậu nhìn tôi một chút đi, tiễn tôi rời xa cậu. Khi tôi đến, không ai đón tôi, khi tôi đi, cậu tiễn tôi đi một đoạn đi. ”
“Không!” Khương Xuy Vũ liều mạng túm lấy dây còng tay bằng thép, cứ như thể giọng nói của Dư Tần có đôi chân đang đuổi theo cậu ta, sụp đổ mà kêu lên: “Cậu gọi xe cứu thương đi! Cậu điên rồi, cậu điên thật rồi! Dư Tần cậu đừng chết mà! Cậu không thể cố gắng tiếp tục sống sót sao?”
“Cậu… Nhìn tôi này…Xuy Vũ. “Dư Tần đã không có còn hơi để nói ra những lời hoàn chỉnh, cậu ta muốn tới gần Khương Xuy Vũ, trong khí quản không tự chủ được phát ra tiếng rít gào, tràn ngập nỗi tuyệt vọng xuyên thấu. Chiếc ghế gỗ rắn chắc nặng nề bị tra tấn do Dư Tần kéo không ngừng, giống như một cuộc hành trình khó khăn của một người sống.
“A——“ Khương Xuy Vũ rất muốn bịt lỗ tai lại, nhưng hai tay lại bị chói chặc ở hai bên, cậu ta đành phải đưa lưng về phía Dư Tần gắt gao nhắm mắt lại, không khống chế được thét chói tai, rống thật to, để chống cự lại tiếng hô hấp khiến người ta tê dại này, nặng đến không thể tưởng tượng nổi, hơi thở của một đời người đã sắp được trút bỏ chỉ trong vài phút ngắn ngủi này.
Cổ họng Khương Xuy Vũ kêu đến khô khàn vô lực, cậu ta dần dần dừng lại, mở mắt ra, hàng mi đẫm nước mắt làm cho thế giới trở nên mơ hồ, đầu óc tựa hồ tê dại, đối với cảm giác bên ngoài trở nên không còn nhạy bén, cậu ta không cảm giác được động tĩnh gì.
Vốn không có động tĩnh gì.
Tất cả mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Chỉ có mùi hạnh nhân hơi đắng bay hương trong bóng tối.
Khương Xuy Vũ ngơ ngác một lát, tiếp theo không ngừng run rẩy, cả người đều run rẩy, cậu ta không dám quay đầu lại nhìn, cơ thể và tâm trí của của cậu ta đều bị sự run rẫy vây quanh.
Đột nhiên, có gì đó sáng ở góc trên bên trái.
Khương Xuy Vũ khát khao nhìn chút ánh sáng đó, là đồng hồ của cậu ta, năm giờ hai mươi, chỉ là không rõ là buổi sáng hay buổi tối.
Không có gì trong ánh sáng đó, chỉ có tình yêu của Ngưng Tuyết Phong đối với cậu ta.
“Ngưỡng Tuyết Phong, em đã đếm đến mười, anh liền xuất hiện có được không?”
Ngưỡng Tuyết Phong xử lý xong công việc cả ngày đã chín giờ tối, anh thở phào nhẹ nhõm, theo thói quen đi lấy điện thoại di động, mở wechat, giây tiếp theo liền sựng lại.
Không có tin nhắn nào của Khương Xuy Vũ cần trả lời cả.
Cả một buổi chiều, Khương Xuy Vũ cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho anh. Mà trước đó, Khương Xuy Vũ cũng quen với chuyện không nhận được tin nhắn trả lời, khi cậu ta muốn nói cái gì đó với Ngưỡng Tuyết Phong, ví dụ như hôm nay học được ánh sáng gì, gặp phải người thú vị ra sao, đều sẽ chia sẻ với Ngưỡng Tuyết Phong, chờ Ngưỡng Tuyết Phong rảnh rỗi, tự nhiên sẽ trả lời tin nhắn của cậu ta.
Ngưỡng Tuyết Phong cầm điện thoại trầm mặc mồi hồi lâu, gửi một tin nhắn: Anh đã xong công việc của anh rồi, em đang làm gì thế?
Ngưỡng Tuyết Phong lái xe về nhà, ánh mắt luôn nhìn về phía điện thoại di động.
Chờ anh về đến nhà, những tin nhắn khác trên điện thoại cũng rất nhiều, riêng chỉ không có tin nhắn trả lời của Khương Xuy Vũ.
Ngưỡng Tuyết Phong không biết hôm nay mình bị gì nữa, chỉ cảm thấy trái tim nặng trịch, anh có chút hoảng sợ tình huống lúc này, với ba năm trước có rất nhiều lần giống nhau như đúc. Khương Xuy Vũ có thế giới của mình, anh ở bên cạnh Khương Xuy Vũ như có như không. Anh sợ Khương Xuy Vũ sau này sẽ chán ghét anh, không còn ngày ngày nhớ tới anh nữa.
Do dự thật lâu, Ngưỡng Tuyết Phong vẫn quyết định gọi điện thoại cho Khương Xuy Vũ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ điện thoại bắt máy sẽ lập tức giả vờ thoải mái hỏi một câu em đang ở đâu.
Thuê bao quý khác vừa gọi hiện đã tắt máy xin vui lòng để lại lời nhắn sau phím tút.
Ngưỡng Tuyết Phong cầm điện thoại di động đột nhiên trở nên vô cùng bàng hoàng, anh không hiểu ý tứ của Khương Xuy Vũ, hẳn chỉ là chơi quá vui vẻ, điện thoại di động không còn pin cũng không phát hiện ra hay sao?
Mở danh sách bạn bè ra tra một chút, ngón tay của anh đặt trên tên “Cảnh Minh”.
Tút tút tút tút tút.
“Alo, tổng giám đốc Ngưỡng? Trễ như vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì không vậy? Không phải là chủ ý của Xuy Vũ muốn cố tình đánh thức tôi dậy, phải không? ”
“Xuy Vũ không có ở chỗ của cậu hay sao?”
“Không có, sao cậu lại hỏi…” Cảnh Minh bỗng nhiên không nói gì: “Cậu và Xuy Vũ cãi nhau?”
“Không có. Cậu có biết hôm nay Xuy Vũ đã đi đâu hay không?”
“Không biết nữa.”
“Cám ơn,đã làm phiền cậu rồi.”
Sau Cảnh Minh, tiếp theo là Chung Gia Văn, có lẽ tạm thời đi thu hình chương trình, bận đến mức không có thời gian sạc điện thoại di động cũng không chừng.
“Xuy Vũ làm sao có thể đi ghi hình chương trình được!” Chung Gia Văn tức giận nói, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh và Xuy Vũ cãi nhau? Cậu ấy không trả lời điện thoại của anh à?”
“Không có.” Ngưỡng Tuyết Phong trả lời có chút phiền lòng.
Cúp điện thoại, Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy mình quá thần kinh, chỉ là tạm thời không liên lạc được Khương Xuy Vũ, đã tìm từng người từng người bạn của cậu ấy hỏi qua rồi, nếu sau đó bị Khương Xuy Vũ biết, sẽ cười nhạo anh mất thôi, có lẽ còn có thể tức giận, yêu đương thôi mà, không thể cho phép anh có thế giới của mình sao?
Đầu bắt đầu cảm thấy nhức, hẳn là không có nghỉ ngơi cho tốt. Ngưỡng Tuyết Phong đặt điện thoại di động xuống, rồi đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy, trái tim Ngưỡng Tuyết Phong liền đập rất nhanh, hơi nóng khiến anh có chút khó thở, bất an, sợ hãi những cảm xúc nhỏ này dâng lên.
Ngưỡng Tuyết Phong suy nghĩ một chút, vội vàng lau khô thân thể đi ra, gọi điện thoại cho viện trưởng khoa biểu diễn, hỏi số điện thoại của giáo viên phụ trách ánh sáng, lại gọi điện đến đó, vốn định hỏi phương thức liên lạc của một người bạn của Khương Xuy Vũ, muốn nói Khương Xuy Vũ rất có thể cùng ai vui vẻ quên mất, đại khái cũng chính là người bạn mới quen.
Nhưng không ngờ giáo viên phụ trách ánh sáng nói Khương Xuy Vũ buổi chiều không đến lớp.
Bất an nhỏ nhoi trong nháy mắt biến thành cuộn sóng lớn.
Khương Xuy Vũ sẽ không vì chơi mà không đi học, thậm chí ngay cả nghỉ cũng không xin phép.
Ngưỡng Tuyết Phong hoảng hốt, nhưng vẫn ép buộc mình bình tĩnh, tùy ý mặc quần áo vào, lái xe chạy đến nhà Khương Xuy Vũ.
Có lẽ Khương Xuy Vũ chỉ là thân thể không thoải mái, về nhà nghỉ ngơi, lại không để ý ngủ quên mất.
Biệt thự của Khương Xuy Vũ tối đen, Bách Đông bị cậu ấy cho nghỉ phép dài hạn, chỉ có dì giúp việc mới thường xuyên tới nấu cơm.
Ngưỡng Tuyết Phong lấy chìa khóa mà Khương Xuy Phong ra để mở khóa cửa ra: “Xuy Vũ? ”
Anh đi vào phòng bếp trước nhìn một chút, thức ăn dì nấu chín trong nhà không ai động đến đặt trong tủ giữ ấm, sau đó Ngưỡng Tuyết Phong chạy đến phòng ngủ tầng hai, bật đèn lên, trống rỗng không một ai.
Ngưỡng Tuyết Phong lại thử gọi điện thoại cho Khương Xuy Vũ, vẫn tắt máy như trước.
Cảm giác lạnh lẽo từ từ dâng lên.
Ngưỡng Tuyết Phong gọi cho Chung Gia Văn: “Tôi không tìm được Xuy Vũ.”
Chung Gia Văn sửng sốt: “Hai người thật sự không cãi nhau sao?”
“Không!” Ngưỡng Tuyết Phong chắc như đinh đóng cột nói: “Buổi chiều cậu ấy thậm chí còn không đi học, cũng chưa từng nói cho tôi biết là đã đi đâu, biểu hiện gì cũng không có, đột nhiên không liên lạc được, tôi có chút lo lắng.”
“Chuyện này…” Chung Gia Văn nói: “Xuy Vũ cũng không phải là con nít, muốn làm gì cũng không phải chuyện gì cũng nói với người khác…”
“Tôi muốn đi báo cảnh sát.” Ngưỡng Tuyết Phong nói, chạy xuống lầu: “Xuy Vũ đi học phụ trách ánh sáng cũng không phải là bí mật, tôi sợ có fan hâm mộ cực đoan như Tôn Khải sẽ đi săn đón. Tôi thà rằng gặp phải rắc rối và cũng thà chịu rắc rối như vậy cho đến sự việc được giải quyết triệt để , cũng không muốn Xuy Vũ phải chịu bất kỳ rủi ro nhỏ nào.”
Nhắc đến Tôn Khải, gợi nhớ lại ký ức không tốt, Chung Gia Văn hít một hơi khí lạnh, cũng không dám bất cẩn nữa: “Anh đi báo cảnh sát trước đi, tôi sẽ đến ngay.”
Khương Xuy Vũ là một ngôi sao lớn, ảnh hưởng xã hội rất lớn, đồn cảnh sát cũng không dám chậm trễ, định sim điện thoại của Khương Xuy Vũ không có kết quả, có nghĩa là sim điện thoại hoặc điện thoại di động đã bị phá hủy, vụ mất tích bất thường này về cơ bản đã có thể định tính, lập tức phái hai cảnh sát đến học viện điện ảnh điều tra tình hình.
Với mối quan này của Ngưỡng Tuyết Phong, dường như không gặp phải phiền toái gì liền lập tức điều ra camera giám sát.
Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Lớp học buổi sáng của Xuy Vũ kết thúc lúc mười một giờ đúng.”
Bên bộ phận giám sát lớp học có thể nhìn thấy Khương Xuy Vũ, sau giờ học, Khương Xuy Vũ đeo kính râm và khẩu trang đi ra ngoài.
Trong sảnh tầng một của phòng làm việc giám sát, cho thấy Khương Xuy Vũ đi ra ngoài, nhìn phương hướng không phải là căng tin, mà là cổng chính.
Camera giám sát ở cổng chính lập tức được điều tra ra những người có xuất hiện hai cảnh sát, Ngưỡng Tuyết Phong, Chung Gia Văn đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào camera giám sát.
Khoảng mười một giờ mười lăm phút, Ngưỡng Tuyết Phong chỉ vào một góc của màn hình: “Xuy Vũ ở đây!”
Khương Xuy Vũ dáng người cao ráo, khí chất độc đáo kỳ thật trong đám người rất nổi bật, cho dù nhìn bóng lưng cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Cảnh sát khéo léo cho xem một mặt khác của camera giám sát, quay ra ngoài cổng.
“Dư Tần! Ngưỡng Tuyết Phong và Chung Gia Văn cùng nhau kêu lên, thần sắc lập tức ngưng trọng.
Cảnh sát hỏi: “Mọi người đều biết nhau sao? ”
“Đã từng có mâu thuẫn.” Ngưỡng Tuyết Phong nói.
Cảnh sát không dám chậm trễ, gửi biển số xe của Dư Tần đến cục điều tra, yêu cầu đồng nghiệp giúp theo dõi chiếc xe của Dư Tần.
Trong khu vực đô thị, một chiếc xe hầu như không có cách nào để trốn thoát, các tuyến đường của Dư Tần và Khương Xuy Vũ nhanh chóng được gửi qua điện thoại di động của cảnh sát, cảnh sát hơi ngạc nhiên nói: “Nhìn phương hướng, thì chắc là đi đến khu biệt thự Tuyền Sơn, khu vực giàu có, chỉ có đường một chiều. ”
Ngưỡng Tuyết Phong ngay lập tức nói: “Dư Tần là con trai của Lý Đỉnh.”
Cảnh sát lúc này ý thức được chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, vội vàng gọi cấp trên xử lý.
Lúc này đã là nửa đêm sau, thời gian mà Dư Tần bắt Khương Xuy Vũ đi là mười lăm tiếng.
Ngưỡng Tuyết Phong đứng ngồi không yên, nỗi hoảng sợ thắt chặt trái tim anh, anh nghĩ đến ngay từ đầu lại còn tưởng rằng Khương Xuy Vũ chán anh, loại ý niệm này làm cho anh hận không thể tự đánh mình một trận.
Trong thời gian chờ đợi, Ngưỡng Tuyết Phong chôn mặt mình trong lòng bàn tay, hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Khương Xuy Vũ. Anh thậm chí không dám nghĩ Dư Tần bắt Khương Xuy Vũ đi là để làm gì, có thể chuyện xảy ra là một chuyện sẽ làm anh trong lòng như lửa đốt, hễ nghĩ đến liền đau đớn đến lập tức không dám nghĩ nữa.
Anh thà rằng Khương Xuy Vũ chán anh hơn là không có tin tức gì.
“Đi Tuyền Sơn!” Viên cảnh sát nhận được trả lời, cục đã gọi đến một nhóm cảnh sát hình sự chuẩn bị đi giải cứu Khương Xuy Vũ.
Một đoàn cảnh sát hình sự lặng lẽ đến gần biệt thự sang trọng của Lý Đỉnh, dừng lại bên ngoài rừng trúc hẻo lánh, xuyên qua rèm cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy trong biệt thự có một căn phòng sáng ngời.
Theo sau chiếc xe cảnh sát là một chiếc xe cứu thương, để phòng ngừa những trường hợp xấu xảy ra.
Ngưỡng Tuyết Phong nhìn thấy chiếc xe, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lý Đỉnh đã được nhập viện để chờ phẫu thuật, vợ ông ta đã được cảnh sát đưa đi, và sau đó đã được tiết lộ tình hình, không thể tin được: “Các anh nói rằng Dư Tần bị nghi ngờ là đang bắt cóc ai đó? Cậu ta có bị điên không?”
Đại úy cảnh sát hình sự nói: “Sự thật cụ thể vẫn chưa được điều tra, bây giờ làm phiền bà Lý đây phối hợp một chút, có thể nói cho chúng tôi biết cấu trúc căn nhà và chi tiết hệ thống an ninh không? ”
Đại úy cảnh sát hình sự kêu hai cảnh sát hình sự nhanh chóng tiếp nhận thông tin này, xem có thể lẻn vào biệt thự hay không, đồng thời sắp xếp tay bắn tỉa mai phục ở độ cao gần đó, phòng ngừa tai nạn xảy ra.
Vợ Lý Đỉnh nhìn thấy cảnh này vội vàng lấy điện thoại di động ra nói tình huống cho Lý Đỉnh trong bệnh viện biết.
Lý Đỉnh trả lời: Tôi biết. Tôi sẽ yêu cầu bệnh viện chuẩn bị cho tôi ngay lập tức, có lẽ sẽ có một ca phẫu thuật tạm thời ngay tối nay.
Nhưng ngay sau đó, kính viễn vọng nhìn ban đêm để quan sát của cảnh sát hình sự đang quan sát biệt thự báo cáo: “Cổng biệt thự không nghiêm ngặt. ”
Đại đội trưởng có chút kỳ quái, sau khi cẩn thận suy nghĩ, vẫn gọi một cảnh sát hình sự đi dò xét tình huống.
Họ lo lắng nhìn cảnh sát hình sự đi vào từ cổng, và một phút sau, bộ liên lạc truyền đến những lời trầm thấp của cảnh sát hình sự đó: “Đại úy, không có nguy hiểm, tất cả các người vào đi. ”
Trong phòng ngủ, thi thể phát ra mùi hạnh nhân đắng khó ngửi, cảnh sát hình sự có kinh nghiệm gần như ngay từ đầu đã phán đoán người chết trên ghế chết vì ngộ độc kali xyanua.
Trên giường còn có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tay chân bị khóa lại, nhưng chìa khóa bị đặt ở chân giường, cảnh sát hình sự tiến lên vừa an ủi vừa mở khóa cho cậu ta.
Cậu ta tựa hồ bị chấn động mạnh, không nói một tiếng, đột nhiên tràn vào một đám người đối với cậu mà nói hình như không tồn tại, cậu ta cũng không quay đầu mà nhìn chằm chằm tay trái của mình.
Cho đến khi một cái ôm quen thuộc nhẹ nhàng vòng quanh người cậu ta: “Xuy Vũ? ”
Ánh mắt ngây dại của Khương Xuy Vũ mới bỗng nhiên có chút ánh sáng, cẩn thận xoay mặt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ vùi vào trong lòng Ngưỡng Tuyết Phong, thanh âm khàn khàn dùng hết toàn sức lực nói: “Em đếm tới bốn ngàn ba trăm rồi. ”
Nếu như đếm đến mười, anh còn không xuất hiện, vậy em liền tiếp tục đếm, đếm đến một trăm, một ngàn, một vạn…
Miễn là anh sẽ xuất hiện.
Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy khó nói hít thở không thông và may mắn như sau khi vượt qua kiếp nạn, muốn ôm chặt Khương Xuy Vũ vào lòng, có lần sao, cũng không bao giờ buông ra nữa.
Nhưng Khương Xuy Vũ rất yếu ớt nha, sắc mặt trắng đến mức khiến người ta không dám dùng sức chạm vào, anh chỉ có thể nhẹ nhàng ôm.
Một cái ôm nhẹ như vậy, chính là thứ mà Khương Xuy Vũ tìm kiếm rất lâu rất trân trọng, hoàn mỹ đẹp đẽ , dùng sức muốn hòa hợp giữa cậu ta vào thân thể đang ôm này.
Khương Xuy Vũ Nói: “Anh đang ôm cả trái tim em rồi. ”



