Skip to main content

Trang chủ Tháng ngày cùng xào CP với bạn trai cũ Chương 40: Quay lại

Chương 40: Quay lại

7:59 chiều – 04/05/2025

Tiệc mừng sinh nhật Khương Xuy Vũ được long trọng bắt đầu, bởi có biến cố nảy sinh mà kết thúc vội vã.

Khương Xuy Vũ đút tay vào túi quần, cúi thấp đầu đi theo phía sau Ngưỡng Tuyết Phong, từ phòng tiệc của khách sạn trở về phòng nghỉ.

Sau khi Ngưỡng Tuyết Phong mở cửa phòng mình, Khương Xuy Vũ rất tự nhiên bước vào theo.

Bách Đông bị Khương Xuy Vũ hoàn toàn bỏ quên, cậu ta đứng đó, do do dự dự  nghĩ mình mà có vào thì cũng chỉ làm cái bóng đèn công suất lớn mà thôi, chi bằng về phòng cho rồi.

Cùng số phận với cậu ta còn có Tiểu Mặc và Trác Phi.

Ba người đứng trên hành lang ngó nhau một hồi lâu, Bách Đông đề nghị: “Ba thiếu một, hay là chúng ta đi tìm thêm một người làm một bàn mạt chược, đánh vài ván?”

Tiểu Mặc do dự: “Thế không hay lắm đâu, ban ngày anh Tuyết Phong vừa mới bị thương, mà buổi tối chúng ta đã vui vẻ chơi mạt chược á?”

“Nói có lí.” Bách Đông thở dài.

Trác Phi suy nghĩ một chút, phát huy hết tài hoa của một trợ lí thương vụ để sửa lại đề nghị vừa rồi cho hợp tình hợp lí: “Vậy chúng ta kiếm chỗ nào yên lặng vắng vẻ chút để chơi mạt chược đi.”

Bách Đông và Tiểu Mặc quay đầu đồng loạt nhìn anh, lập tức nhanh nhẹn gật đầu, tất cả thống nhất đồng ý.

Ba người cất bước nặng nề mà tĩnh lặng, mang theo nỗi đồng tình tha thiết và mối quan tâm chân thành đối với Ngưỡng Tuyết Phong, vừa đi tìm người cho đủ bộ chơi vừa  xuất phát nhằm hướng quán mạt chược.

“Anh đi nằm nghỉ đi.” Khương Xuy Vũ nói với Ngưỡng Tuyết Phong.

Ngưỡng Tuyết Phong có tâm sự muốn nói, vết thương của anh thực sự không nặng chút nào đâu, dù hiện tại đạo diễn yêu cầu tăng ca đi quay cảnh đêm thì anh cũng thấy không có bất kì vấn đề gì, nhưng thấy vẻ mặt như muốn nói “anh mà còn không chịu đi nằm thì khéo máu sẽ phun ba mét luôn đó”, đành bất đắc dĩ mỉm cười, vào phòng ngủ nằm lên giường.

Khương Xuy Vũ cũng đến cạnh giường, ngồi xuống dưới sàn nhà, mặt vùi vào giường.

Một lúc lâu sau, Khương Xuy Vũ mới nghèn nghẹn nói: “Ngưỡng Tuyết Phong, em không thích đóng phim, không thích giới giải trí.”

Ngưỡng Tuyết Phong xoa nhẹ lên mái đầu nhỏ gác bên tay anh, anh hiểu cả.

Trong giới này, có rất nhiều lời muốn nói mà không thể nói, có nhiều chuyện muốn làm mà không được làm, dù muốn làm thì cũng phải trăm phương nghìn kế mà giấu giếm.

Việc này đối với một Khương Xuy Vũ xưa nay luôn thẳng thắn tùy tính mà nói, không thể nghi ngờ, đó chính là một gông xiềng cực lớn.

“Anh có món quà muốn tặng em.” Ngưỡng Tuyết Phong nói.

“Quà gì?” Khương Xuy Vũ ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm rốt cuộc cũng có chút ánh sáng.

Ngưỡng Tuyết Phong cười, lấy ra một chiếc hộp xinh đẹp tinh xảo trong tủ đầu giường, đưa cho cậu.

Khương Xuy Vũ vội vàng mở ra: “Đồng hồ đeo tay à?”

Tâm tình lúc này của Khương Xuy Vũ thật khó nói thành lời, đại khái là có đôi chút thất vọng. Chiếc đồng hồ đeo tay này thuộc nhãn hàng mà Ngưỡng Tuyết Phong từng làm người đại diện, giá cực cao, tuy rằng cụ thể là loại nào thì Khương Xuy Vũ không phân biệt được nhưng nhìn loại dây da đồng hồ màu đen hết sức xịn cùng với vỏ đồng hồ bằng kim loại màu bạc, kết hợp với mặt đồng hồ chạm khắc tinh xảo, nạm kín đá quý, chí ít cũng phải hơn mấy chục đến trên trăm vạn tệ.

Bề ngoài đẹp đẽ, giá cả sang quý, đúng là vừa thực dụng vừa có mặt mũi, để làm một món quà sinh nhật thì đây đúng là không thể thích hợp hơn.

Nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.

Nể tình hôm nay Ngưỡng Tuyết Phong mới bị thương, Khương Xuy Vũ quyết định bỏ qua chút thất vọng nho nhỏ trong lòng, rất nể mặt mà cầm đồng hồ lên, đeo vào tay trái.

“Đẹp đấy.” Khương Xuy Vũ cười cười, lắc lắc tay cho Ngưỡng Tuyết Phong xem.

Ngưỡng Tuyết Phong kéo tay cậu lại, điều chỉnh dây đồng hồ hơi lỏng về trạng thái căng chùng vừa vặn với cổ tay.

Khương Xuy Vũ nằm xoài ra cạnh giường, nghiêng đầu nhìn, bộ dáng Ngưỡng Tuyết Phong hạ mi mắt nghiêm túc làm điều gì đó khiến lòng cậu xao động.

Ngưỡng Tuyết Phong trông đã chín chắn hơn nhiều, những góc cạnh ngây ngô thời đại học từ lâu đã bị những bận rộn hàng ngày mài dũa thành khí thế uy phong mà không đáng sợ, khiến anh dù rơi vào tình cảnh bị dao sắc kề cổ thì cũng có thể bình thản như không.

Khương Xuy Vũ đột nhiên cảm thấy khổ sở: “Liệu anh có cảm thấy em ích kỉ lắm không?”

“Hử?” Ngưỡng Tuyết Phong khó hiểu nhìn về phía cậu, ánh mắt dậy lên từng lốc xoáy. Khương Xuy Vũ có lẽ không biết rằng, dáng vẻ cậu ngoan ngoãn nằm xoài bên cạnh giường thế này có lực sát thương cực kì lớn.

Khương Xuy Vũ tự trách: “Lúc đó anh đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy rồi mà em vẫn không chịu thề, chỉ bởi vì em muốn ở bên anh. Nếu như Tôn Khải là một kiểu nhân vật phản diện nhẫn tâm và không chịu nói nhiều, có lẽ em đã hại chết anh rồi.”

“Không đâu.” Ngưỡng Tuyết Phong nhẹ nhàng cười nói, “Khi đó anh hạnh phúc lắm, dù có chết ngay dưới lưỡi dao của hắn, anh cũng không sợ.”

“Vậy chúng mình quay lại có được không?” Khương Xuy Vũ thốt lên.

Nói xong, Khương Xuy Vũ lập tức thấp thỏm. Cậu đã từng nói như vậy, lại chỉ nhận được lời cự tuyệt lạnh lùng của Ngưỡng Tuyết Phong mà thôi. Dù cho sau này Ngưỡng Tuyết Phong từng nói “Chỉ cần em muốn.” nhưng Khương Xuy Vũ cũng biết rằng thời cơ vẫn chưa tới.

“Được.” Ngưỡng Tuyết Phong trả lời.

Không chút do dự, không có băn khoăn tiến thoái, chỉ có sự dịu dàng và dung túng tràn đầy.

Khương Xuy Vũ lại băn khoăn: “Em vừa mới thề sẽ vĩnh viễn không ở bên anh xong, vừa quay lưng đi liền quay lại với nhau, như vậy có phải không được hay lắm không?”

Ngưỡng Tuyết Phong bật cười: “Vậy em nghĩ xem làm sao mới phải?”

Khương Xuy Vũ vươn cổ tay nhìn đồng hồ: “Chín rưỡi rồi, đợi thêm nửa tiếng nữa, mười giờ mình quay lại với nhau nhé.”

Ngưỡng Tuyết Phong cười đến sắp chảy cả nước mắt rồi.

Khương Xuy Vũ bò lên giường, lật qua bên kia, vùi mặt vào bên cổ không bị thương của Ngưỡng Tuyết Phong.

Hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.

Mùi hương sạch sẽ trên người Ngưỡng Tuyết Phong cùng với tiếng tim đập vang dội khỏe khoắn, độ ấm của làn da, tất cả đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh truyền tới trung khu thần kinh của Khương Xuy Vũ, làm cậu cảm nhận được sự yên bình trước nay chưa từng có, nỗi lo lắng hãi hùng ban ngày cùng với nỗi ấm ức phẫn nộ và rất nhiều tâm tình khó nói đều được chầm chậm trấn an, vuốt ve.

Khương Xuy Vũ cảm thấy cơn buồn ngủ đang ghé đến, cậu cũng thực sự ngủ luôn.

Gần mười giờ, Khương Xuy Vũ đột nhiên tỉnh lại, nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn hai phút nữa là đến giờ rồi.

Khương Xuy Vũ hoảng hồn nói: “Em ngủ quên.”

Ngưỡng Tuyết Phong cười bảo: “Anh biết.”

“Sao anh không gọi em?”

“Đến mười giờ chắc chắn anh sẽ gọi em mà.”

“Nhỡ đâu anh quên, bỏ lỡ thì sao?”

“Không phải anh quên thì mười giờ sẽ không tới nữa.”

Khương Xuy Vũ vui vẻ cười rộ lên.

Cậu giơ tay trái, chỉ còn lại không tới một phút đồng hồ, hai người cùng nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, tỉ mỉ nghe thanh âm di chuyển của kim giây thì cũng hết sức xúc động lòng người, tích, tích, tích, tích, tích.

Nó cứ thong thả nhích tới, như thể sẽ cứ mãi đi đến khi đất trời xoay chuyển, không vì vui sướng hay đau khổ của một ai mà nhanh một khác, chậm một tích tắc nào.

Ở thời khắc ấy, nó ung dung nhảy qua hai con số “12” kia.

Giờ khắc này, không có bất cứ điều gì phát sinh, kim giây cũng không hề dừng lại, tiếp tục nhích sang con số bên cạnh.

Khương Xuy Vũ ngẩng đầu cười cười: “Được rồi, hiện tại chúng ta lại là một đôi.”

Ngưỡng Tuyết Phong nhắc lại một lần: “Đúng vậy, giờ chúng ta lại là một đôi.”

Hai người không ai nói tiếp, nhưng dường như một khắc trước mười giờ và thời khắc sau đó đã có thứ gì không giống như xưa nữa.

Khương Xuy Vũ cào cào dưới cổ, rốt cuộc đã có thể đường hoàng mà tố khổ: “Muỗi ở đoàn phim bên anh có phải là do anh tự mình đi phỏng vấn mời tới không, chúng nó siêu lợi hại, cắn chỗ nào là phải sưng mấy ngày chưa khỏi, ngứa chết.”

Ngưỡng Tuyết Phong cúi đầu nhìn vị trí trên xương quai xanh của cậu, đúng là có một vệt muỗi đốt rất to, bị cào đỏ ửng cả một khoảng nhỏ, nhìn đặc biệt khiến người ta mơ màng.

Không biết có phải chính nó đã khiến Tôn Khải hiểu lầm điều gì nên càng thêm kích thích như thế.

Ngưỡng Tuyết Phong nói như thể xin được tha thứ: “Nghe nói nước bọt rất có hiệu nghiệm trong việc trị vết muỗi đốt, nếu em không thấy ghê thì để anh liếm giúp em một cái.”

“Ghê!” Khương Xuy Vũ nhăn mặt làm mặt xấu, lật người lăn mấy vòng, lại nói, “Nhưng em không chê.”

Ngưỡng Tuyết Phong cười rộ lên, cúi người giữ chặt vai Khương Xuy Vũ, kề mặt vào cần cổ trắng nõn thon dài của cậu, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, sau đó mút một cái thật mạnh, đường đường chính chính mượn danh muỗi để trồng một quả dâu tây.

Khương Xuy Vũ nhìn lên trần nhà, thở ra một hơi thật dài đầy xao động, sau đó ôm chặt lấy Ngưỡng Tuyết Phong.

“Niệm Ương” tạm dừng quay trong vài ngày, đại bộ phận người trong đoàn phim thực ra đều không biết chuyện gì đã xảy ra trong hôm sinh nhật Khương Xuy Vũ, chỉ mơ hồ cảm thấy bầu không khí có vẻ nghiêm túc hẳn lên.

Cố Ngọc Đình và Hàn Tụng nhận được tin, vội vã tới đó, gặp phải chuyện lớn như vậy, thần sắc trên mặt cũng đã chết lặng rồi.

Ngô Tử Sơn và Chung Gia Văn đều vội vàng thu dọn hậu quả sau vụ này, đánh cả hai mặt tình cảm và pháp luật, chỉ còn thiếu điều hối lộ nữa thôi. Ngô Tử Sơn phụ trách làm công tác vận động đối với mấy nhân viên của đoàn phim có mặt khi đó, Chung Gia Văn thì phụ trách trấn an người hâm mộ của Khương Xuy Vũ.

Nhưng cả hai cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi, không ai dám chắc chắn điều gì, mấy ngày kế tiếp, tin tức bị quản lí và khống chế thật chặt, không có gì để lộ ra ngoài, nhưng sau đó, chẳng ai có thể bảo đảm được.

Nhất là mười chín người hâm mộ kia, không có cách nào lấy hợp đồng bảo mật để ràng buộc bọn họ, chỉ có thể dựa vào tình cảm mà họ dành cho Khương Xuy Vũ mà thôi.

Mà khi đó, thái độ của Khương Xuy Vũ đối với Ngưỡng Tuyết Phong thật sự không cần nói cũng biết, chỉ kém come out mỗi một câu “Tôi yêu Ngưỡng Tuyết Phong” nữa thôi. Fan only có thể tiếp thu hay không, liệu có tiếp tục ủng hộ Khương Xuy Vũ trung thành như xưa hay không, còn là một vấn đề lớn.

“Có thể an toàn qua được chuyện này, không bị tiết lộ ra điều gì thì đương nhiên là tốt nhất, miễn được những phiền toái không cần thiết.” Hàn Tụng nói, “Nhưng trên đời không có gì là bí mật vĩnh cửu, ít nhiều gì cũng sẽ có tin đồn tản ra, chúng ta cũng không cần quá căng thẳng đâu.”

“Đúng.” Cố Ngọc Đình gật đầu, “Mà dù tính đến chuyện xấu nhất là bị lộ thì chỉ cần không có video được quay tại trận, dù có ảnh chụp bị rò rỉ ra ngoài, dù cho có fan bạn gái thoát fan quay lại dẫm thì cũng đừng hoảng. Dù sao, trong chuyện này, Xuy Vũ với giám đốc Ngưỡng tuyệt đối đều là người bị hại. Về phần chuyện không chịu thề thốt gì đó, chúng ta cứ khăng khăng rằng chuyện này không liên quan gì đến nội dung lời thề mà là vấn đề của bản thân việc thề thốt, vì sao phải nghe lời hạng fan cực đoan chứ? Dù hắn bắt Xuy Vũ thề sau này không được uống Tuyết Bích nữa, Xuy Vũ cũng không thể thề mà! Trên trường quốc tế đều có một nhận thức thống nhất rằng, không thể thỏa hiệp hay giao tiền chuộc cho phần tử khủng bố bắt cóc con tin cơ mà.”

“Cũng chỉ đành như vậy thôi.” Chung Gia Văn mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, anh mới là người mệt nhất trong đám này. Người bắt cóc Ngưỡng Tuyết Phong chính là fan của Khương Xuy Vũ, mà một khi tin đồn đồng tính bị tuôn ra, người chịu ảnh hưởng lớn nhất kì thực vẫn là Khương Xuy Vũ. Dẫu sao Khương Xuy Vũ cũng không giống như Ngưỡng Tuyết Phong, là ông chủ của chính mình, có được tài nguyên điện ảnh truyền hình của riêng mình.

Chung Gia Văn nghĩ đến đây, chỉ muốn xông vào đồn cảnh sát cho Tôn Khải vài cái tát, có thể loại fan đi hại thần tượng nhà mình như thế sao?

Lại nghĩ đến chuyện anh và Bách Đông từng do dự chuyện có nên cho Tôn Khải tới thăm đoàn phim hay không, anh càng thêm hối hận, chỉ vì một ý tưởng nảy sinh trong đầu liền gây thành quả đắng ngày hôm nay.

Mãi đến sáng hôm sau, Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ mới xuất hiện trong hội nghị cao tầng.

Thôi thì, một kẻ bị thương, một người bị kinh sợ, có thể thông cảm.

Bốn người phải mở cuộc họp suốt nửa đêm đều không hẹn mà cùng lấy cớ đó để an ủi bản thân.

Chung Gia Văn trình bày lại một cách đơn giản cho Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ nghe về kết quả thảo luận của bọn họ, tổng kết một câu: “Tình huống trước mắt còn đang rất khả quan, chuyện tiếp sau đó, chúng ta cần phải tin tưởng năng lực quản lí và khống chế dư luận của tổng giám Cố.”

Cố Ngọc Đình trịnh trọng gật đầu: “Tôi đã cho người chuyên môn lưu ý tin tức vụ này trên internet, định kì giám sát những từ ngữ then chốt liên quan, nếu có ngày có manh mối chuyện này bị tuôn ra ngoài, tôi sẽ bố trí người cấp tốc dập tắt.”

Chung Gia Văn cũng cảm thấy thật may mắn khi làm việc với ekip chuyên nghiệp như Nhiệt Phong, năng lực hành động của ekip này rất mạnh, anh bèn nói với Khương Xuy Vũ: “Nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt tâm lí cho tình huống bị lộ tin ra ngoài, sau đó bị đối thủ nhân cơ hội dẫm mình, điều duy nhất phải chú ý là tuyệt đối không được để lộ nhược điểm về vụ thề thốt. Xuy Vũ, đến lúc đó cậu nhất định phải biểu hiện thái độ căm phẫn cực kì, nhấn mạnh thái độ của cậu là không thể chấp nhận fan cực đoan, cố gắng nói ít thôi, làm nhạt nội dung thề thốt đi.”

Khương Xuy Vũ há hốc mồm, định phát biểu ý kiến, song cuối cùng vẫn chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Ngưỡng Tuyết Phong biết cậu muốn nói gì, đại khái là mấy lời kiểu cùng lắm thì come out, công khai thì công khai, sợ gì.

Đây chính là điểm làm Khương Xuy Vũ không thể thích nổi giới giải trí, nhận được sự ái mộ theo đuổi của vạn người thì nhất định phải hi sinh một số thứ.