Giang thị vừa đi vào Phù Vân Cư đã nhíu chặt mày.
Phù Vân Cư ở phía tây bắc của phủ, vô cùng vắng vẻ, Hồ thị nói Thẩm Thanh Hi nhiều bệnh cần tĩnh dưỡng cho nên sắp xếp cho nàng ở đây, lúc đó Giang thị nghe đã từ chối cho ý kiến, nhưng bà không nghĩ tới, Phù Vân Cư này vậy mà lại cũ nát thế này.
Phòng ốc lụp xụp, cửa sổ cũ nát, nếu như gặp lúc trở trời, chỉ sợ mưa gió cũng đỡ không nổi.
Giang thị bước nhanh vào phòng, rất nhanh sau đó, bà nhìn thấy Thẩm Thanh Hi nằm ở trên giường, gầy như trang giấy.
Mà theo lời Tĩnh Nương nói, Thẩm Thanh Hi không nhúc nhích, cũng đã tắt thở.
Tĩnh Nương bước mấy bước rồi ngã nhào ở bên giường, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc: “Lão phu nhân, thời gian tiểu thư ở Lạc Châu luôn nhớ ngài, nửa đêm hôm qua lúc đau đớn không chịu nổi, cũng luôn gọi tên ngài và tên phu nhân, tiểu thư từng nói ở Lạc Châu nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể hồi phủ hiếu thuận với ngài rồi, còn nói phu nhân không có ở đây, ngài chính là thân nhân duy nhất của nàng, năm đó lúc tiểu thư ra đi, ngài đưa cho tiểu thư một miếng ngọc, tiểu thư vẫn luôn đeo trên người, năm đó tướng gia nhẫn tâm, chỉ có ngài là không bỏ tiểu thư…”
Giang thị nghe mà cảm xúc chập trùng, tập trung nhìn vào, quả nhiên, trên cổ Thẩm Thanh Hi đeo một miếng ngọc ôn hòa.
Năm đó nói Thẩm Thanh Hi là hung thần khắc chết mẫu thân, muốn đưa nàng đi, Giang thị thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ không có mẫu thân rất đáng thương, cho nên trước khi rời đi, đã sai người đưa miếng ngọc bài này, ngọc này cũng không phải là thượng phẩm, đúng là không ngờ rằng nhiều năm như vậy rồi mà Thẩm Thanh Hi vẫn luôn đeo trên người.
Bà nhìn khuôn mặt nhỏ gầy hốc hác, chỉ to bằng bàn tay của Thẩm Thanh Hi, mắt cũng lõm sâu xuống, lúc này cũng đã rõ Thẩm Thanh Hi nhất định chịu không ít khổ sở, lập tức sinh lòng thương tiếc, nghiêng người dò xét nơi chóp mũi và bên gáy của Thẩm Thanh Hi.
Dò xét xong, lại phát hiện mặc dù Thẩm Thanh Hi không còn thở, nhưng bên gáy vẫn hơi nhảy lên!
Giang thị thầm giật mình, “Đưa đại phu đến mau lên! Có lẽ còn có thể cứu được!”
Hồ thị vừa vào Phù Vân Cư đã nghe được lời này của Giang thị, trong lòng bà ta run lên, gạt nước mắt vào phòng.
“Hi nhi, Hi nhi số khổ của ta, vất vả lắm mới có thể trở về, còn chưa yêu thương con cho tốt, sao con lại nỡ ra đi, mẫu thân, Hi nhi nhất định còn có thể cứu được, ta sẽ đi mời Trương thái y vào phủ, nhất định phải cứu Hi nhi trở về…”
Giang thị quay người, đã thấy hốc mắt Hồ thị đỏ bừng, người theo bà ta bước vào, sắc mặt người nào cũng đau thương, đáy mắt Giang thị sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ Hi nha đầu xảy ra chuyện không có liên quan gì tới Kim mụ mụ?
“Ta đã để cho người đi mời Dương đại phu, cứ chờ là được.”
Dương đại phu lúc trước cũng là thái y, sau này xuất cung, vẫn luôn xem bệnh cho Giang thị, là người Giang thị tín nhiệm nhất.
Hồ thị nghe thì vội gật đầu, nước mắt rơi từng giọt: “Hi nhi số khổ của ta, hôm qua ta còn để Kim mụ mụ chăm sóc cẩn thận cho Hi nhi, nhất định phải dùng dược liệu tốt nhất, nhưng hôm nay đã…”
Hồ thị vừa khóc vừa quan sát khuôn mặt Thẩm Thanh Hi, chỉ thấy mặt Thẩm Thanh Hi trắng như tờ giấy, cả người nằm không nhúc nhích, hô hấp cũng không còn, trong lòng bà ta thầm vui mừng, cứu? Người đã chết! Lấy cái gì mà cứu? Bà ta vốn muốn để tiện nha đầu này lặng lẽ “chết bệnh” ở Phù Vân Cư, thật không ngờ cái mạng này của nàng lại nhỏ đến thế! Ngay cả nửa tháng cũng không chịu được!
Trong lòng Hồ thị cười thoải mái nhưng nước mắt trên mặt cứ chảy dữ dội giống như chính nữ nhi của mình chết.
Rất nhanh sau đó Dương đại phu đã đến!
Giang thị dặn dò một lượt, Dương đại phu mới biết là đích trưởng nữ của phủ Thừa Tướng vừa mới hồi phủ bị bệnh, lập tức vọng văn vấn thiết(1) không dám khinh thường, bắt mạch một lúc lâu, Dương đại phu ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư lúc đầu chỉ vì bệnh thương hàn dẫn tới sốt cao, nhưng bây giờ mạch Đại tiểu thư đột nhiên bị đứt, trong cơ thể có một luồng gió độc xâm nhập vào, giống như là trúng độc…”
((1)bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”)
“Trúng độc?” Hồ thị kinh ngạc, lập tức hiện lên một chút bất an trong lòng: “Sao không thấy triệu chứng trúng độc đâu hết?”
Dương đại phu chau mày: “Có loại độc dược không mùi không màu, khí mạch của người trúng độc đột nhiên đứt cũng nhìn không ra triệu chứng rõ ràng.”
Hồ thị nghe thì rất khó hiểu, sao lại là trúng độc, bà ta rõ ràng đã để Kim mụ mụ…
Nghĩ như vậy, Hồ thị vừa nhấc mắt đã đối diện với ánh mắt hoài nghi của Giang thị!



