Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 148: Dâng tặng lễ vật sinh nhật (1)

Chương 148: Dâng tặng lễ vật sinh nhật (1)

9:53 sáng – 05/06/2025

Thẩm Thanh Nhu cao quý đi xuống sân phơi, trong sự chú ý của tất cả mọi người, ả ta cúi mặt đi dọc theo cầu nổi đến phòng khách. Hôm nay ả ta mặc một bộ váy Phúc Tương màu xanh lơ thêu đầy hoa xanh quấn quanh hoa văn thập lục, bên trên mặc một áo ngắn màu hồng nhạt, cả người kiều diễm như một nụ hoa sen chớm nở.
Lão phu nhân thấy Thẩm Thanh Nhu như vậy thì nhíu chặt mày.
Cây trâm Đan Phượng Triêu Dương này chính là đồ cưới năm đó của Tống thị, cây trâm này là một trong những bảo vật gia truyền của phủ An Định Hầu, năm đó đưa tới làm của hồi môn cho Tống thị, Tống thị đừng cài vào ngày đại hôn, sao lại bị Thẩm Thanh Nhu lấy làm lễ vật tặng ra ngoài được chứ?
Lão phu nhân lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Hi, quả nhiên sắc mặt Thẩm Thanh Hi đã thay đổi.
Bà thở dài một hơi, đã nghĩ ra được tâm tư của Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu nên lập tức nắm chặt tay Thẩm Thanh Hi: “Hi nha đầu, con đừng sợ, chuyện này ta sẽ làm chủ cho con.”
Trong mắt Thẩm Thanh Hi lại hiện lên vài phần hoảng sợ: “Không tổ mẫu, con chỉ sợ lễ vật này của nhị muội muội sẽ… Sẽ đem tới tai họa cho tướng phủ chúng ta!”
Lão phu nhân hơi nhíu mày lại, không hiểu cho lắm.
Ở bên kia, Thẩm Thanh Nhu đã uyển chuyển đi tới trước mặt Trưởng công chúa: “Thần nữ bái kiến Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa quan sát trâm Đan Phượng Triêu Dương một chút lại đánh giá Thẩm Thanh Nhu một hồi, cười nói: “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Cây trâm này có giá trị liên thành, sao ngươi lại muốn lấy ra làm lễ vật cho ta?”
Thẩm Thanh Nhu ôn nhu nói: “Bởi vì thần nữ đã sớm ngưỡng mộ danh của Trưởng công chúa, cũng cảm thấy chỉ có cây trâm Đan Phượng Triêu Dương mới có thể xứng với công chúa điện hạ. Nếu như công chúa điện hạ thích thì đó chính là phúc phận cực lớn của thần nữa.
Trưởng công chúa cười một tiếng. Mặc dù Thẩm Thanh Nhu nói chuyện khiêm tốn khép nép nhưng với tuổi của ả ta thì đây cũng là bình thường.
Trưởng công chúa nói: “Trâm này được chế tác tinh xảo, tạo hình lại càng độc đáo, ta rất thích nhưng mà quá quý giá.”
“Ngài là thân thể thiên kim, những thứ quý giá đều xứng với ngài.
Trưởng công chúa nghe vậy mỉm cười, bà ấy còn chưa lên tiếng thì Thái tử Sở Du chợt nói: “Cô cô, ngài xem ngay cả Nhị tiểu thư tướng phủ cũng đang quan tâm đại sự cả đời của ngài đấy.”
Ý cười của Trưởng công chúa thay đổi: “Ồ, sao lại nói vậy?”
Sở Diệp cười khanh khách nhìn Thẩm Thanh Nhu, mặc dù trên mặt mang theo ý cười nhưng có thể nhìn ra được một loại cảm giác áp bách vô hình bên trong.
Sở Diệp nói tiếp: “Cô cô có điều không biết, thật ra ta có biết tới cây trâm Đan Phượng Triêu Dương này. Nếu ta nhớ không lầm thì chắc đây là đồ của phủ An Định Hầu, lúc trước xuất ra từ trong cung, có lẽ là lần trước Thái hoàng Thái hậu đã tặng cho phu nhân An Định Hầu làm của hồi môn xuất giá. Hồng ngọc phía trên của cây Đan Phượng này là chỉ ý vui mừng an lành, đây là một cây trâm hỉ giá.”
Không nói thì không sao, Sở Du vừa nói, Trưởng công chúa hoàn toàn cảm thấy cây trâm phức tạp hoa lệ này vô cùng thích hợp để cài khi xuất gia. Lần này, bà ấy lập tức nghĩ cây trâm trong tay có trọng lượng ngàn vàng.
Bà ấy chậm rãi để trâm xuống bàn rồi nhìn Thẩm Thanh Nhu: “Nhị tiểu thư có ý gì?”
Thẩm Thanh Nhu không ngờ cây trâm này còn có nguồn gốc như vậy. Chẳng qua ả ta chỉ cảm thấy cây trâm quý giá nên mới tặng, nào ngờ còn có mấy thứ lòng vòng thế này nữa, nhưng mà cây trâm hỉ giá thì thế nào? Trưởng công chúa vẫn phải xuất giá!
Thẩm Thanh Nhu hít sâu, mỉm cười nói: “Đầu tiên cây trâm Đan Phượng Triêu Dương này lộng lẫy vô cùng, thứ hai cũng có ngụ ý hỉ giá. Đan Phượng Triêu Dương có ngụ ấy sau khi cưới gả sẽ có cuộc sống mỹ mãn, tương lai Trưởng công chúa điện hạ xuất giá có thể cài vật này, cũng coi như là thần nữ chúc điều tốt đẹp đến cho điện hạ ngài.”
Mắt phượng của Trưởng công chúa híp lại: “Ai nói ta muốn xuất giá?”