Lúc Thẩm Thanh Nhu lén lấy cây trâm Đan Phượng Triêu Dương ra, bên Thẩm Thanh Hi còn chưa bắt đầu chuẩn bị. Cả ngày nàng chỉ ở trong phòng hoa, tuyệt đối không hề nóng nảy tí nào.
“Tiểu thư, tuy nói hai bồn hoa này là mấy ngày trước người cố ý sai người mua tới nhưng hàng năm có không ít người tặng hoa cho Trưởng công chúa, Quân Tử Lan thượng phẩm hay là Tịnh Đế Liên gì đó đều có. Chúng ta đưa lễ vật thế này thật sự là không hề có ý mới.”
Tĩnh Nương nhẹ giọng khuyên nhủ. Dù sao bà ấy cũng là người xuất thân từ phủ An Định Hầu, đương nhiên biết sinh nhật của công chúa Hoàng gia vừa lớn vừa phô trương.
Tĩnh Nương nhớ lại lúc sáng đi tới nhà kho, căm hận nói: “Tiểu thư, những vật kia của phu nhân đều bị đổi. Nô tỳ thấy rõ gia cụ Kim Tơ Nam Mộc bị đổi thành Hoàng Hoa Lê, huyết ngọc bị đổi này hồng ngọc bình thường, còn có rất nhiều thứ đều không phải là đồ năm đó, nô tỳ muốn tỉ mỉ tra xét một phen nhưng người lại không cho. Haizz… Không thể để Hồ thị chà đạp đồ vật của phu nhân như vậy được!”
Thẩm Thanh Hi cười: “Tĩnh Nương đừng sốt ruột, chờ qua sinh nhật của Trưởng công chúa rồi tra sau.”
Tĩnh Nương muốn nói lại thôi, Ngọc Trúc lại nói: “Tiểu thư, sao Hải Đường Tây phủ này lại có mùi thơm vậy?”
Khắp nơi trong phủ đều có Hải Đường Tây phủ nở nhưng tất cả đều không có mùi thơm gì, duy chỉ có hai bồn mà Thẩm Thanh Hi chăm sóc lại có mùi thơm ngào ngạt thanh nhã khiến cho người ta ngửi thấy mà mê say.
Hoa này là Thẩm Thanh Hi dặn mua từ một tháng trước khi dự định sửa hoa phòng, người chọn mua chính là quản sự Phó Lâm theo bồi giá của Tống thị khi còn sống, nhiều năm rồi vẫn luôn liên lạc với Tĩnh Nương, coi như là người trung thành nhất.
Tĩnh Nương không biết Phó Lâm mua từ đâu, chỉ biết hai bồn hoa này là Thẩm Thanh Hi dùng một bộ cổ họa tiền triều đổi lấy.
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Các ngươi cảm thấy thơm, vậy thì Trưởng công chúa cũng sẽ cảm thấy thơm.”
Ngọc Trúc cười: “Đám nô tỳ chưa từng trải sự đời, hoa thơm một chút là đã thấy thơm nhưng Trưởng công chúa thì khác. Tiểu thư, nô tỳ cũng cảm thấy phần lễ vật này hơi nhẹ quá.”
Thẩm Thanh Hi ngồi thẳng lên: “Yên tâm đi, ta hiểu rõ.”
Nàng nói như thế thì Tĩnh Nương và Ngọc Trúc cũng không nói nữa, mỗi lần Thẩm Thanh Hi nói vậy thì chứng tỏ nàng đã ra quyết định, hơn nữa còn là một quyết định chính xác.
Tĩnh Nương nói: “Theo tiểu thư phân phó theo dõi bên kia, Hồ thị sai người ra ngoài mời ba vị quản sự vào phủ.”
Tay Thẩm Thanh Hi hơi khựng lại: “Ba vị quản sự? Ngươi bảo Phó Lâm đi thăm dò ba người này một chút.”
Tĩnh Nương gật đầu quay người ra ngoài, Ngọc Trúc nhìn hai bồn hoa này rồi lại nhìn Thẩm Thanh Hi. Nàng ấy chợt nói: “Tiểu thư, có phải Trưởng công chúa nhất định sẽ thích hai bồn hoa này của người không?”
Thẩm Thanh Hi dời mắt nhìn nàng ấy: “Vì sao lại nói như vậy?”
Ngọc Trúc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Hi: “Bởi vì trông người rất tự tin, nô tỳ vừa nhìn đã cảm thấy người nắm chắc phần thắng trong tay. Không biết vì sau nhưng mà nô tỳ tin tưởng người.”
Thẩm Thanh Hi cười: “Người tin ta, vĩnh viễn sống.”
Năm ngày sau chính là sinh nhật của Trưởng công chúa Vĩnh Lạc – Sở Quân. Sáng sớm hôm đó, Thẩm Thanh Nhu dẫn theo Thẩm Thanh Dung và Thẩm Thanh Phù ăn mặc trang điểm lộng lẫy chờ ở nhị môn, chẳng mấy chốc Thẩm Thanh Huệ và Thẩm Thanh Hi cùng đỡ lão phu nhân đi ra. So với Thẩm Thanh Hi và Thẩm Thanh Huệ thanh lịch thì trên người ba người Thẩm Thanh Nhu đều là trâm ngọc chiến kim rất kiêu ngạo.
Lão phu nhân chỉ nhìn một chút đã nhíu mày nhưng chỉ hỏi: “Đã chuẩn bị xong lễ vật hết chưa?”
Đám người Thẩm Thanh Nhu vội gật đầu, thị tỳ sau lưng ba người đều tự giác cầm một cái hộp nhỏ cỡ một thước vuông, thị tỳ của Thẩm Thanh Huệ cũng ôm một cái hộp nhỏ, duy chỉ có bên Thẩm Thanh Hi là hai cái rương lớn.
Thẩm Thanh Dung nhìn rồi tắc lưỡi, thấp giọng nói: “Đây là chuẩn bị làm gì thế, sao rương lại to như vậy?”
Thẩm Thanh Phù đã sớm nhận được tin tức từ chỗ Thẩm Thanh Nhu, che miệng cười nói: “Không phải đại tỷ thích hoa sao? Bên trong chỉ chứa hai bồn hoa mà thôi.”
Thẩm Thanh Dung phụt cười, khinh thường nói: “Hai bồn hoa thôi mà dùng cái rương lớn như vậy, người ngoài nhìn thấy còn tưởng là Phật Di Lặc gì đó đấy! Đến lúc đó vừa mở rương ra sẽ xấu hổ chết mất.”
Thẩm Thanh Nhu cười nhưng không tham gia: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa.”
Thẩm Thanh Dung nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Nhu, trong lòng cũng hừ một tiếng. Nhị tỷ nhà mình bây giờ đã thất thế, nàng ta cũng nhìn ra được, ả ta cũng không phải loại người lương thiện, bởi thế Thẩm Thanh Dung đã sớm không còn sùng bái ả ta như Thiên Tiên nữa rồi.
“Nhị tỷ chuẩn bị gì thế?”
Thẩm Thanh Nhu cười sâu xa: “Chờ một lát sẽ biết.”



