“lmm, đi theo ta vào nhà kho.”
Hồ thị vừa về hhv đã lập tức dẫn người tới nhà kho, vừa đi, Hồ thị vừa nói: “Ngươi có thấy danh sách đồ cưới năm đó của Tống thị không?”
Lmm vội gật đầu: “Vâng, nô tỳ từng thấy, không phải danh sách vẫn còn đang ở chỗ người sao?”
Hồ thị cười lạnh một tiếng: “Tiện đề tử Thẩm Thanh Hi muốn nhúng tay vào đồ cưới của Tống thị, tối hôm nay nhất định phải bổ sung đủ đồ cưới, đừng để nó nhìn ra được gì rồi lại tới mách lão phu nhân và tướng gia hỏi tội ta.”
Lmm nghe xong không khỏi nói: “Nhưng mà phu nhân, mấy năm nay đồ cưới của tiên phu nhân còn dư lại không nhiều lắm…”
Hồ thị cắn răng nói: “Nếu không thì vì sao ta phải lo lắng bổ sung đồ chứ? Bổ sung trước tối nay, ít nhất thì ngoài mặt đừng để người ta nhìn ra mấy vật này, mấy đồ trang sức kia đều phải bày đủ, không đủ thì dời trong nhà kho của ta ra bổ sung vào. Tiền thu hàng năm cũng làm giả sổ sách, bọn họ cũng không phát hiện ra được.”
Lmm nghe xong cũng hiểu: “Vậy phu nhân có muốn để mấy quản sự kia vào hỏi chút không?”
Hồ thị suy nghĩ một chút: “Cũng được, vậy ngày mai ngươi bảo bọn họ tới đây, đúng là ta cần bàn giao một phen.”
Lmm đáp lời. Suốt đêm nay, lmm dẫn theo mấy thị tỳ của hhv thức trắng đêm bổ sung đồ vật vào của hồi môn của Tống thị, đến hừng đông mới bổ sung được đến mức không phát hiện được gì.
Thẩm Thanh Hi dùng bữa sáng xong thì dẫn người tới nhà kho để đồ cưới của Tống thị, lúc đi đến trước cửa, lmm đang cầm chìa khóa của Hồ thị đứng chờ. Lmm cung kính mời Thẩm Thanh Hi vào, Thẩm Thanh Hi nhìn một vòng cũng không lấy cái gì, một lát sau lại đi ra với lmm.
Thấy Thẩm Thanh Hi không chọn gì, lmm thở phào một hơi. Chờ trở về hhv bấm báo cho Hồ thị, Hồ thị lại có chút buồn bực: “Thế mà không lấy gì à? Ở chỗ Tống thị có mấy món bắt mắt nhất, ta không hề động vào mấy thứ đó.”
Lmm cũng vô cùng mê mang: “Cái này thì nô tỳ cũng không biết.”
Đang nói chuyện, Thẩm Thanh Nhu đi vào: “Mẫu thân, con không biết phải tặng gì cho Trưởng công chúa. Con nhớ ra trong nhà kho của ngài có một cây trâm Đan Phượng Triêu Dương, nếu không thì ngài cho con cây đó đi…”
Hồ thị híp mắt: “Con cần cái đó làm gì?”
“Đan Phượng Triêu Dương, vừa hay ứng với thân phận của Trưởng công chúa. Mẫu thân, lần này dâng tặng lễ vật cho Trưởng công chúa, con nhất định phải dâng lễ vật tốt hơn Thẩm Thanh Hi mới được! Lần nữa con thua nàng ta ở cầm nghệ, lần này cho dù thế nào cũng không thể rơi vào thế hạ phong!”
Làm sao mà Hồ thị không muốn cho Thẩm Thanh Nhu khoe khoang được, nhưng mà…
“Nhu nhi à, cây trâm kia không phải của ta, nó là một trong những món đồ cưới của Tống thị. Lúc trước ta lấy tới cũng không dám cài, nay đã trả lại, ngươi lấy ra làm lễ vật dâng tặng, nếu bị phụ thân của ngươi biết…”
Thẩm Thanh Nhu không ngờ cây trâm kia lại là của Tống thị, nhưng mà nghĩ Tống thị đã chết, lại nghĩ tới Thẩm Thanh Hi đè ép mình một đầu, cơn tức này trong lòng ả ta cũng không nhịn xuống được.
“Mẫu thân, ngài phải suy nghĩ chứ. Hôm đó sau khi ta bồi Nhị điện hạ trở về, không phải rõ ràng phụ thân đã ôn hòa với ta hơn một chút rồi sao? Chỉ cần có thể giúp được phủ chúng ta, một cây trâm thì có tính là gì?”
Trong lòng Hồ thị khẽ động, đạo lý này cũng không phải không thể.
Thẩm Hoài để ý đến lợi ích gia tộc nhất, chỉ cần nghĩ cho tướng phủ, một cây trâm thôi thì có là gì?”
Hồ thị vừa nghĩ xong, lập tức quyết định nói: “Tốt, vậy lấy cây trâm Đan Phượng Triêu Dương làm lễ vật để con dâng lên cho Trưởng công chúa.”



