Chúng tôi đợi hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được người trước giờ ăn trưa.
Vinh Chính và cô gái kia lần lượt bước ra khỏi cửa.
Ông ta đi thẳng lên xe, bỏ mặc cô gái phía sau.
Vành mắt cô gái hơi đỏ, còn Vinh Chính thì lại mang vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Vừa nhìn đã biết là ông ta không thể đạt được mục đích.
Do dự một chút, giữa việc tiếp xúc nữ sinh và theo dõi Vinh Chính, tôi vẫn chọn cái sau.
Con người khi sốt ruột tức giận, lại càng dễ lộ ra sơ hở.
Bỏ lỡ ngày hôm nay, muốn liên tiếp chọc giận Vinh Chính như vậy, cơ hội không dễ tìm.
Với tính cách kiêu ngạo lại tự ti của ông ta, hai ngày nay liên tục gặp khó khăn nhất định sẽ đi tìm cảm giác thành tựu.
Nơi đó, hoặc là nhà tình nhân mà ông ta sủng ái nhất, hoặc là nơi ông ta cất giấu nhược điểm của chúng ta.
Tôi hy vọng là cái sau, nhưng cho dù chỉ là cái trước, tôi cũng không lỗ.
Chỉ cần nắm giữ bí mật của ông ta, tôi sẽ có thẻ bài để đàm phán.
Không giống với trước đó, lần này, xe chạy về phía ngoại ô.
Chúng tôi đi theo từ xa, cố gắng không để ông ta chú ý.
Có lẽ là tâm tình phiền loạn, ông ta thật sự không phát hiện ra chúng tôi.
Ông ta dừng lại trước một tòa biệt thự.
Người mở cửa nghênh đón ông ta là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, sắc xuân vẫn còn, bụng hơi nhô lên.
Xe vốn là để theo dõi, trên xe có sẵn kính viễn vọng, tôi nhìn hai lần rồi đưa cho Tiêu Dịch.
Anh nhận lấy, vừa mới giơ lên liền sững sờ tại chỗ.
“Người phụ nữ này hình như tôi đã gặp qua.”
Anh có chút do dự, ấp úng nói với tôi.
Mắt tôi sáng lên, nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.
Anh sờ sờ cằm, nhìn về phương xa để nhớ lại” “Lúc đó tôi từng làm bảo vệ ở một trường mẫu giáo.
Thật ra tôi không nhớ người lắm, nhưng cô ta làm ầm ĩ quá lợi hại.”
Theo lời Tiêu Dịch, anh nhớ người phụ nữ đó vào một buổi sáng thứ Hai.
“Buổi sáng đông người đông trẻ con, khó tránh khỏi có chút va chạm.
Con trai cô ta bị người khác đụng phải một cái, cô ta liền xông tới đẩy ngã con nhà người ta.
Sau đó cô ta nhau với người ta xong rồi ngồi dưới đất, khóc lóc kể lể mình là mẹ góa con côi bị người ta bắt nạt.
Cuối cùng hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng ra nghĩ cách hòa giải nhưng cô ta còn muốn bồi thường.”
Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ bất lực: “Cuối cùng cô ta phát hiện ra mẹ đứa trẻ kia là một trong những thành viên hội đồng quản trị, lại phải xin lỗi ở đó.”
Nhưng tôi lại không có tâm tư phê phán hành vi của cô ta, tất cả sự chú ý đều dồn vào “con trai” này.
“Anh nói, cô ta có một đứa con trai? Không phải con gái? Chuyện khi nào vậy?”
Anh trầm ngâm một chút: “Hình như ba năm trước, đứa bé học lớp lá, là con trai.”
Theo tôi được biết, theo tin tức mà chú Triệu thu thập được, tất cả tình nhân của Vinh Chính sinh ra đều là con gái.
Nói cách khác, đứa con trai này là bảo bối mà ông ta giấu diếm.
Ba năm trước học lớp lá, bây giờ chắc là học lớp ba tiểu học.
Đối với Vinh phu nhân mà nói, đứa trẻ lớn như vậy đủ để bà ta cảnh giác.
“Anh thử nhớ lại chi tiết xem?”
Tôi thúc giục anh.
Anh mở bản đồ trên điện thoại, nhanh chóng chỉ cho tôi xem.
“Chính là nơi này, trường mẫu giáo quý tộc nổi tiếng trong thành phố.”
Anh di chuyển màn hình, kéo bản đồ đến phía đối diện.
“Đây là khu tiểu học. Nếu không có gì bất ngờ, học sinh ở đây sẽ học thẳng lên đến cấp ba.”
Tôi từ từ bình ổn lại nhịp tim đang đập nhanh, giữ bình tĩnh.
“Chúng ta đến trường.”
Hôm nay là thứ Tư, trường học hơn ba giờ chiều sẽ tan học.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ không cần phải dây dưa với bọn họ nữa.


