Hôm nay là tiệc sinh nhật lần hai mươi sáu của Vinh Bảo Nhi.
Khoảnh khắc bước vào sảnh tiệc, tôi nghe thấy những lời bàn tán xung quanh.
“Đó là con gái riêng của nhà họ Vinh à?”
“Không phải nghe nói đã bị đuổi ra nước ngoài rồi sao?”
“Còn có thể thế nào nữa, sắp đến tuổi kết hôn rồi, tốn bao tâm tư quay về để trèo cao đấy.”
Họ nhìn tôi với ánh mắt khác nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Em gái, cuối cùng em cũng đến rồi.”
Nữ chủ nhân của bữa tiệc bước tới thân thiết nắm lấy tay tôi.
Cảm nhận được hơi ấm từ Vinh Bảo Nhi, tôi cảm thấy hơi buồn nôn.
Năm đó, cô ta đã dùng bàn tay này để cạy miệng tôi ra đổ côn trùng vào, nhưng tôi đã nhịn.
“Xin lỗi chị, em đến muộn.”
“Biết rồi còn đến muộn, đáng bị phạt!”
Cô ta vỗ vỗ tay tôi, lực tay rất mạnh. Tôi cúi đầu xuống chỉ thấy mu bàn tay mình đỏ ửng lên một mảng.
Cô ta lại như không nhìn thấy, đưa thẳng một ly rượu đến trước mặt tôi.
Sáu năm không gặp, tôi cứ tưởng Vinh Bảo Nhi đã thay đổi lại không ngờ vẫn như vậy.
Cô ta vừa ngu ngốc vừa độc ác, nhưng giả tạo cũng không đến nơi đến chốn.
Tôi nhìn xung quanh.
Mọi người đều đang nói chuyện với nhau, mọi người đều dùng ánh mắt liếc nhìn chúng tôi, trong mắt ánh lên vẻ tò mò, thích buôn chuyện.
Nhưng sẽ không có một ai ra tay giúp đỡ, kể cả người cha yêu quý của tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy ly rượu sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi.
Chất lỏng cay nồng chảy xuống cổ họng, tôi không nhịn được ho một tiếng.
Nụ cười của cô ta càng thêm giả tạo, đưa ly rượu thứ hai cho tôi.
“Phạt ba ly, chuyện này coi như bỏ qua.”
Giọng điệu cô ta nói chuyện rất thân mật nhưng đáy mắt lại chứa đầy ác ý và thái độ ép buộc.
Tôi ngước mắt lên nhìn thấy Vinh Chính.
Người đàn ông là cha tôi đang nhìn Vinh Bảo Nhi với vẻ mặt hài lòng.
“Bảo Nhi đã lớn rồi, biết chăm sóc em gái rồi.”
Sau đó, ông ta nghiêm mặt mắng tôi: “Không ra thể thống gì cả, đến cả tiệc sinh nhật của chị gái cũng đến muộn, đúng là đồ không nên thân.”
Thật nực cười.
Tôi đã ở bên ngoài sáu năm, những người tôi quen biết đều khen tôi thông minh, chăm chỉ.
Không ngờ, tôi lại nghe được từ miệng chính cha mình những lời đánh giá tệ hại nhất.
Tôi cố kìm nén những lời phản bác sắp bật ra khỏi miệng, không nhìn ông ta nữa.
“Cảm ơn chị.”
Sau khi uống hết hai ly rượu còn lại, tôi dựa nửa người vào Vinh Bảo Nhi.
Cô ta gọi tôi mấy tiếng nhưng tôi phản ứng chậm chạp, rất lâu sau mới đáp lại.
Vinh Miểu, con gái riêng của nhà họ Vinh đáng lẽ phải có ra tửu lượng không tốt.
Nhưng cô ta không biết, sáu năm ở bên ngoài, tửu lượng của tôi đã tăng lên đáng kể.


