Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 6: Nếu như người nhà họ Thẩm không thích cô, cô sẽ trả lại tiền cho họ rồi rời đi

Chương 6: Nếu như người nhà họ Thẩm không thích cô, cô sẽ trả lại tiền cho họ rồi rời đi

5:26 sáng – 04/08/2025

Ba của Thẩm Tây Từ sửng sốt một lúc, nghe thấy giọng nói của Bách Thanh Vận mới giật mình phản ứng lại, vội vàng nắm tay bà ấy nhỏ giọng nói: “Nhưng chuyên gia nói cần phải cho con bé thời gian để thích ứng với sự tồn tại của hai chúng ta…”
“Chuyên gia cái gì chứ?” Bách Thanh Vận hoàn toàn không giữ được khí chất của một quý bà từ trước tới nay nữa, bà ấy giận dữ quát ba của Thẩm Tây Từ: “Con bé sắp ra ngoài đường ngủ luôn rồi, anh còn muốn nó thích nghi sao?”
Thấy vậy, Thẩm Tây Từ lùi về sau tới bên cạnh Triệu Cố, nhỏ giọng giải thích: “Là thế này, em cần chuẩn bị tốt tâm lý, nếu em cần có thể dựa vào anh…”
Anh suy nghĩ một lát, rồi lấy từ trong túi áo ra ra một tập tài liệu.
Triệu Cố nghi hoặc nhìn anh, rồi lại nhìn hai vợ chồng nhà họ Thẩm đang hành động vô cùng khó hiểu trước mắt mình, trong lòng cô thầm nổi lên một suy nghĩ kì lạ.
Nhưng…
Không phải đấy chứ?
ADN của bản thân mới được giữ lại vài ngày mà.
Hơn nữa, ba mẹ tốt như vậy sao có thể là ba mẹ của mình?
Đôi bàn tay của Bách Thanh Vận nắm chặt lấy cánh tay của Triệu Cố, dường như bà ấy sợ cô sẽ chạy mất, nhẹ nhàng nói: “Lúc ba mẹ nhận được tin tức từ phía cảnh sát đã ngay lập tức đến Cận Giang, họ nói rằng ADN của con hoàn toàn tương thích, nhưng khi đó sợ con không chấp nhận, cũng nghe nói điều kiện nhà họ Triệu không tồi nên mới nghĩ cách tìm cơ hội làm quen với con trước sau đó mới nhận con.”
Nói đến đây, nước mắt của Bách Thanh Vận đã rơi xuống, nhưng vẫn nghẹn ngào tiếp tục nói: “Từ trước đến giờ, mẹ chưa từng nghĩ bọn họ sẽ đối xử với con như vậy. Mẹ xin lỗi, là ba mẹ tới muộn rồi… Xin lỗi con rất nhiều…”
Mặc dù Bách Thanh Vận nói năng có chút lộn xộn nhưng Triệu Cố hiểu ý của bà ấy.
Thật sao…?
Triệu Cố không dám tin, cô nhìn sang Thẩm Tây Từ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của đối phương cũng đã gật đầu.
Triệu Cố lại nhìn về phía ba Thẩm đang đứng sau Bách Thanh Vận, người đàn ông cười chua xót: “Nếu con không ngại, có thể đến nhà ba mẹ ở. Nếu con cảm thấy không tiện thì chúng ta có thể ra ngoài ở khách sạn, con gái một mình ở bên ngoài thật sự quá nguy hiểm…”
Ông ấy lau nước mắt: “Ba là Thẩm Yến Vĩnh, là ba ruột của con.”
Bỗng nhiên bản thân mình lại có ba mẹ?
Triệu Cố vừa hoảng hốt vừa lo sợ, nhưng vì đã từng sống trong hoàn cảnh có ba mẹ thật sự không có gì tốt đẹp thực sự đã khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Họ thật sự là ba mẹ của mình sao, không phải lừa đảo đấy chứ?
Nhưng mà họ lừa mình cũng đâu để làm gì?
Triệu Cố do dự không dám tiếp lời.
“Haiz.” Thẩm Tây Từ không chịu được đành đưa tay lấy tài liệu từ trong túi xách của Bách Thanh Vận ra: “Ít nhất cũng phải để em ấy xem giấy chứng nhận trước đã.”
Lúc này Bách Thanh Vận mới nhớ ra, vội vàng đưa cho Triệu Cố xem giấy chứng nhận giám định, đồng thời bà ấy cũng lấy ra một tài liệu khác nói: “Đây là ghi chép khi con mất tích lúc còn nhỏ mà ba mẹ đã báo cảnh sát.”
Cô mở cuốn album ra, lớp bọc bên ngoài vô cùng dày dặn, những tấm ảnh bên trong đều được bọc lại cực kỳ cẩn thận.
Bách Thanh Vận cẩn thận từng chút một rút ra một tấm ảnh, nói: “Đây là bức ảnh ba con chụp cho con lúc con còn nhỏ.”
Em bé trong bức ảnh vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, mặt mũi nhăn nhó cuộn tròn trong chiếc lồng ấp.
Chỉ một cảnh tượng như vậy nhưng lại được chụp theo rất nhiều góc độ.
“Lúc sinh con ra đã bị thiếu tháng, để phòng có điều gì xảy ra nên họ đưa con đi đến phòng riêng mấy ngày. Khi ấy ba sợ nhận nhầm con nên đã chụp rất nhiều ảnh làm bằng chứng.”
Nói xong, cảm xúc gần như đã ổn định của Bách Thanh Vận bỗng nhiên dâng trào, bà ấy ngừng lại, quay mặt đi.
Triệu Cố dường như cũng có cảm xúc như vậy, ngay lập tức hiểu được tình cảm của Bách Thanh Vận: Không ngờ rằng mới đó thôi mà bây giờ đã lớn như vậy rồi.
Sống mũi của cô cay cay, cô vội vàng cầm tấm ảnh lên xem đi xem lại vài lần.
Phần khuôn mặt trong tấm ảnh được bọc kỹ có những đường hoa văn tinh xảo nhưng sờ lên lại có cảm giác rất nhẵn bóng dường như nó là kết quả của việc được vuốt ve trong một thời gian dài.
Cô còn nhìn thấy một nốt ruồi quen thuộc dưới khóe mắt.
Triệu Cố đưa tay lên sờ vào nốt ruồi dưới khóe mắt của bản thân, hoảng hốt nói: “Hình như so với trong ảnh thì nốt ruồi của con đậm hơn nhiều.”
Cuối cùng, vì cảm xúc mà bức ảnh mang tới, Triệu Cố đã xác nhận bọn họ chính là ba mẹ của cô.
Thực ra, kể từ khi nhà họ Triệu xác nhận thân phận cô là con nuôi, cô vẫn luôn hoài nghi liệu ba mẹ ruột có phải không cần bản thân cô nữa rồi hay không.
Cô cũng cảm thấy rất mâu thuẫn khi bị cảnh sát kéo đi lấy mẫu ADN.
Nhưng hiện giờ, Triệu Cố rất vui mừng vì những chuyện mình đã làm nên mới có thể biết được đáp án chính xác.
Triệu Cố đặt giấy giám định xuống cô mới phát hiện phía dưới ghi chép của cảnh sát không chỉ có một tờ giấy.
Mà là những bưu kiện về thời gian, địa điểm khác nhau được ba mẹ cô nhận trong những khoảng thời điểm khác nhau.
Ba mẹ ruột dường như đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được cô.
Trong lòng của Triệu Cố vẫn có chút lo lắng về mối quan hệ này, liệu có kết cục tan rã không mấy vui vẻ như trước không?
Nhưng cô không kìm lòng được mà, nếu như bản thân cô không chấp nhận họ, liệu có phải sẽ làm tổn thương đến trái tim của họ hay không?
Nhưng mà lỡ như sau này sống chung với nhau rồi, bọn họ ghét cô thì phải làm sao?
Bản thân Triệu Cố cảm thấy cô có rất nhiều khuyết điểm, cô không đủ lương thiện, từ trước đến giờ cũng không phải kiểu con gái ấm áp.
Đối diện với ánh mắt vừa mong chờ vừa sốt sắng của Bách Thanh Vận, Triệu Cố do dự một chút rồi quyết định: “Vậy, con có thể ở nhà của mọi người không? Mọi người cũng không cần phải chuyển ra ngoài… như vậy quá phiền phức.”
Thực tế, cô rất khó để có thể từ chối, ngược lại cô có suy nghĩ cam chịu, dù sao bản thân cô cũng đang cõng trên vai món nợ năm trăm vạn.
Nếu như người nhà họ Thẩm cũng không thích cô, cô sẽ trả lại tiền rồi rời đi.
Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận nhìn thấy sự do dự của Triệu Cố không hề cảm thấy buồn bã, ngược lại họ cảm thấy vô cùng vui sướng ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đi, ba mẹ giúp con chuyển nhà.” Bách Thanh Vận phấn khởi nói.
Mặc dù con gái vẫn rất xa lạ khi nói “nhà của mọi người” nhưng câu trả lời này đã khiến hai người họ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Dù mới chỉ nhận nhau nửa giờ đồng hồ nhưng hai người đều biết mọi chuyện không thể nóng vội được.
Huống hồ bọn họ đã đợi mười tám năm, dù có tệ đến đâu cũng không bằng những ngày trong quá khứ họ không biết con gái họ sống chết ra sao.
Bốn người họ đi đến phố Tam Lý, họ đi qua một con hẻm nhỏ và một khu chợ náo nhiệt cuối cùng cũng đến trọ của Triệu Cố.
Nói là trọ nhưng nhìn bên ngoài chỉ thấy đó là một nhà dân có hai phòng mà thôi.
Nhìn thấy Triệu Cố đi vào, cô chủ trọ đứng ở trước sân thân thiết chào hỏi: “Về rồi à, bữa tối cô để phần cháu chút canh bí đỏ, cất đồ rồi đi ăn đi cháu.”
Triệu Cố ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, cô chủ trọ ở trước sân nhìn thấy Triệu Cố không chỉ về một mình.
“Mấy người này là…? Cô ấy vội vàng mở cuốn sổ ghi chép ra vẻ mặt buồn rầu nói: “Thật xin lỗi, hôm nay hết phòng trống rồi, hay là tôi giúp mọi người tìm một khách sạn ở gần đây nhé?”
Triệu Cố đúng lúc đứng trước mặt cô ấy nói: “Bọn họ không phải đến ở, hôm nay con muốn trả lại phòng trọ.”
“Hả?” Cô chủ trọ có chút không kịp phản ứng ngay sau đó cô ấy nhận ra mấy người này dường như là người thân của Triệu Cố, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt quá, người nhà đến đón con có đúng không? Lần sau đừng cãi nhau với họ nữa nhé.”
Triệu Cố không nói rõ sự việc với cô ấy, thấy đối phương hiểu lầm cô cũng không giải thích gì nhiều, cô chỉ nói “cảm ơn” và trả tiền phòng hôm nay cho cô ấy: “Vâng ạ, đây là tiền phòng hôm nay.”
Cô chủ trọ cười tít mắt trả tiền lại cho cô: “Ây da, hôm nay con không ở trả tiền cho cô làm gì, không cần trả, các con trả phòng cô vẫn có thể cho người khác thuê cơ mà.”
Triệu Cố vội vàng nói: “Vậy sao được ạ, đã qua giờ trả phòng rất lâu rồi, khoảng thời gian này con còn ăn của cô rất nhiều bữa tối nữa, cô nhận đi ạ.”
Cô chủ trọ đẩy qua đẩy lại, Bách Thanh Vận đi tới trước mặt cô ấy: “Khoảng thời gian này, con gái tôi đã làm phiền cô chăm sóc rồi, cô đừng khách sáo, cô hãy nhận tiền đi, còn đây là tiền chi tiêu cho những bữa cơm tối.”
Bà ấy rút vài tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra: “Cảm ơn cô rất nhiều.”
Lần này cô chủ trọ thật sự hoảng rồi, vội vàng nhận lấy tiền của Triệu Cố rồi lùi về sau: “Cái này, cái này thật sự không cần, Tiểu Triệu ăn uống ít, mọi người giữ lại tiền cho con bé đi. Thật sự không cần đâu!”
Chứng kiến thái độ kiên quyết của cô ấy, Bách Thanh Vận cầm lấy tiền về, nghiêm túc nói: “Vậy được rồi, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Ừ.” Cô chủ trọ khoát tay, lúc này bốn người mới đi vào phòng của Triệu Cố.
Bước vào phòng, Bách Thanh Vận mới phát hiện chỗ ở của Triệu Cố vô cùng nhỏ còn không to bằng nhà vệ sinh ở nhà mình, đến chiếc giường đơn cũng vô cùng chật chội.
Bà ấy nhíu mày, không lên tiếng chỉ xếp gọn quần áo của Triệu Cố lại.
Đường may của chiếc áo len trên tay bà ấy vô cùng lỏng lẻo, có rất nhiều lỗ hổng trên đó.
Nếu như ở nhà, Bách Thanh Vận nhất định sẽ trực tiếp vứt chiếc áo đó vào thùng rác.
Nhưng bà ấy lại cẩn thận nhìn từng đường may lệch lạc ấy, gấp từng bộ quần áo ngăn nắp với nhau.
Thẩm Yến Vĩnh nghiêng người mới đi tới được bên kia giường, ông ấy trầm mặc một lúc, rồi cúi đầu thu dọn sách vở cho Triệu Cố.
Triệu Cố không chú ý tới hành động của ba mẹ, cô vội vàng đặt đồ chất ở trên giường vào vali.
Quần áo và sách vở không cần thiết đem đi học cô cũng nhét hết vào vali, nên nhìn chúng có hơi lộn xộn.
Ba mẹ sẽ không cảm thấy thói quen sống của cô có chút tệ chứ?
Nhớ lại trước kia ở nhà họ Triệu cô không dọn dẹp ghế cũng bị Đàm Mộng Bình phê phán rất lâu, Triệu Cố lén lút quay đầu lại nhìn ba mẹ.
Động tác của hai người vụng về xếp đồ lặt vặt của Triệu Cố, rõ ràng ở nhà họ không phải làm những việc này nhưng từng động tác lại rất nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Triệu Cố có chút ngại ngùng, vội vàng lấy lại quần áo trong tay Bách Thanh Vận, cô nói thêm: “Buổi sáng con đi vội quá… con tự mình làm được.”
Bách Thanh Vận nhìn ra con gái có chút xấu hổ, thấy vậy bà ấy xoay người đi thu dọn đồ rửa mặt trên bệ cửa sổ, trêu cô: “Con đúng là nên xem phòng của ba con, quần áo trên giường của ông ấy xếp chồng thành núi rồi.”
“Thật không ạ?” Triệu Cố liếc nhìn kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng của Thẩm Yến Vĩnh.
Bờ vai căng thẳng của Thẩm Yến Vĩnh bỗng thả lỏng, ông ấy đứng sau Bách Thanh Vận nhìn Triệu Cố nhỏ giọng nói: “Mẹ con có thói quen thích sạch sẽ, con đừng nghe lời em ấy nói, ba con mình như này mới là người bình thường.”
“Vâng…” Triệu Cố cũng nhỏ giọng đáp lại.
Triệu Cố lén nhìn Bách Thanh Vận, bà ấy hình như vẫn nghe thấy lời thì thầm của hai người, chỉ đứng sau lưng thở dài một hơi.
Những lời này có thể nói trực tiếp trước mặt sao?
Triệu Cố có chút không hiểu, nhưng cô có thể phát hiện ra khoảng cách vốn dĩ xa cách nay đã được rút ngắn lại.
Cảm giác ngại ngùng lúc đầu cũng dần dần biến mất khi mọi người nói chuyện với nhau.
Căn phòng rất nhỏ, Thẩm Tây Từ lựa chọn đứng ngoài cửa.
Khi ba người đi ra, anh vô cùng tự nhiên đỡ lấy vali của Triệu Cố, sau khi cất đồ vào cốp sau xong rồi ngồi lên ghế lái.
Lúc đến, Triệu Cố ngồi ghế phụ cạnh anh, nhưng lần này Thẩm Tây Từ lại gọi Thẩm Yến Vĩnh lên ngồi ghế phụ.
Như vậy, cô phải ngồi cạnh Bách Thanh Vận, có phải có chút ngại ngùng?
Triệu Cố nắm chặt ngón tay cố ý ngồi nghiêng bên ngoài cửa sổ, cô lo lắng Bách Thanh Vận sẽ hỏi cô chuyện lúc trước ở nhà họ Triệu.
Nhưng cũng may, trừ việc nửa đường Bách Thanh Vận hỏi Triệu Cố muốn ăn gì thì thời gian còn lại bà ấy đều nhìn điện thoại di động.
Trên xe không một ai lên tiếng, ngược lại làm cho sự căng thẳng của Triệu Cố dần dần giảm bớt.
Nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ dần dần hiện lên, xe chạy vào một con đường dân cư rợp bóng cây ngân hạnh.
Triệu Cố biết đây là khu dân cư Ngân Hạnh, ở trường học có rất nhiều giáo viên tới đây mua nhà.
Quế Chi nằm ở trung tâm thành phố mặc dù không phải nơi sầm uất náo nhiệt, nhưng giá cả của khu dân cư mới ở lân cận vẫn vô cùng đắt đỏ.
Hơn nữa khu dân cư này là nơi tỷ giá cao nhất ở xung quanh đây.
Cô vừa mới thở vào nhẹ nhõm thì thấy Thẩm Tây Từ chạy qua khu dân cư và một con sông nhỏ, dừng lại trước một biệt thự sân vườn.
Nơi này còn có biệt thự?