Skip to main content

Thẩm Chiêu Huỳnh vừa về đến nhà lập tức phát hiện đường dẫn ra sân sau đã bị một dải ruy băng chặn lại.
“Đây là…?” Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu nghi ngờ nhìn ba mẹ.
Bách Thanh Vận cười híp mắt như cố ý thừa nước đục thả câu: “Đương nhiên là bất ngờ dành cho con rồi, không được nhìn lén đâu đó.”
Câu nói này lại làm khởi dậy sự tò mò của Thẩm Chiêu Huỳnh.
Nhưng cô đã xem hết hình ảnh hiệu quả rồi, sao có thể ngạc nhiên được?
Phòng Thẩm Chiêu Huỳnh hướng về phía nam nên không nhìn thấy sân sau, nhưng đi đến cầu thang bên đó thì có thể nhìn thấy.
Đợi đến sau bữa tối, cô xoắn quýt một lúc, rồi nhanh chóng đi qua cửa sổ cạnh cầu thang, quyết định vẫn không nên phá hỏng hạnh phúc ngày mai.
Hôm sau Thẩm Chiêu Huỳnh ngủ dậy muộn, gần mười giờ mới dậy.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Cô đánh răng rửa mặt xong rồi đi xuống tầng, đang định chào dì Trần mới thấy Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận đang bận rộn trong bếp.
Hai dì đều không có ở đó, người đưa đồ rửa bát bên cạnh lại là Thẩm Tây Từ vẫn còn đang buồn ngủ.
Hai đầu bếp đang xào nấu trong bếp như thi đấu, Thẩm Chiêu Huỳnh dụi mắt, nghi ngờ nói: “Chào buổi sáng?”
Thẩm Yến Vĩnh ngẩng đầu cười nói: “Chiêu Chiêu dậy rồi à, chúc mừng con lớn thêm một tuổi!”
Con cá trước mặt bị ném lên, xoay tròn trong không trung một vòng rồi quay trở lại nồi.
“Chào buổi sáng bé con.” Bách Thanh Vận cũng tràn đầy năng lượng, không chịu thua lật nước màu trong nồi: “Trưa nay cả nhà chúng ta cùng chúc mừng, để con thử tay nghề của ba mẹ học được!”
Lúc này Thẩm Tây Từ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Chào buổi sáng, sinh nhật vui vẻ.”
“Chuyện gì thế này?” Thẩm Chiêu Huỳnh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ đi đến bên cạnh Thẩm Tây Từ, nhỏ giọng hỏi.
“Em nói xem là chuyện gì, từ sáu giờ sáng anh đã bị gọi dậy làm cơm với hai người họ đến bây giờ…” Thẩm Tây Từ như không mở nổi mắt, nhưng lại đẩy bàn tay đang muốn giúp của cô ra một cách chính xác: “Đừng, đừng chạm vào bát, đừng làm phiền công việc rửa bát thiêng liêng của anh!”
Anh thở dài nói: “Lúc trước không phải bọn họ ngừng nấu ăn rồi à, thật ra là bọn họ đều dành thời gian đi học nấu ăn. Em tưởng bọn họ có thể chỉ đạo công việc kiếm cả trăm triệu mỗi giây, nhưng thực tế họ đều ở trong phòng thao tác học đánh trứng…”
Câu Thẩm Tây Từ nói quá có tính hình tượng rồi, Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu, ném hình ảnh đó ra khỏi đầu, lập tức tránh xa anh đang có tâm trạng không tốt cho lắm.
Dường như ba mẹ đoán chuẩn được mấy giờ cô sẽ dậy, cô vừa ngồi xuống, các món ăn đã lần lượt được bưng ra.
Không phải là những món Tây mà nhà họ Thẩm hay ăn.
“Mẹ cố ý học món ở Giang Hải đấy, không khác Cận Giang là mấy, Chiêu Chiêu ăn thử đi.” Bách Thanh Vận lau tay vào chiếc tạp dề Thẩm Chiêu Huỳnh mua, căng thẳng nhìn sang.
Thẩm Chiêu Huỳnh gắp một miếng sườn chua ngọt, ngạc nhiên mở to hai mắt: “Ngon quá!”
Thẩm Yến Vĩnh bên cạnh chép miệng, thúc giục cô mau nếm thử món mà ông ấy nấu, Thẩm Chiêu Huỳnh lại gắp món cá hấp dầu bên cạnh, biểu cảm cũng ngạc nhiên không kém.
“Ba mẹ đến Tân Đông Phương học à?” Thẩm Chiêu Huỳnh kinh ngạc che miệng lại.
Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận cười ha ha vài tiếng, mặt đắc chí ngồi xuống.
“Chẳng qua là học một ít từ bạn thôi.” Phớt lờ việc người bạn này là bậc thầy về ẩm thực trong nước, Thẩm Yến Vĩnh khiêm tốn nói.
Cả nhà ngồi xuống, ăn những món ăn đơn giản thường ngày.
Sau bữa ăn, Thẩm Yến Vĩnh lại dùng đôi găng tay Thẩm Chiêu Huỳnh mua bưng canh ra, bên trong là mì vừa nấu chín.
“Chiêu Chiêu ăn mì trường thọ, chắc chắn sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Bách Thanh Vận gắp thêm mì cho cô, bỏ thêm quả trứng chần duy nhất vào trong bát: “Còn phải ngày nào cũng vui vẻ nữa.”
Hai người chúc mừng sinh nhật con gái giống như người thân bình thường nhất trên thế giới này.
Nhưng bánh ngọt vẫn phải cắt vào buổi tối.
Buổi chiều, Thẩm Chiêu Huỳnh vừa nghỉ ngơi được một lúc, trong nhà đã có không ít người đến.
Một số đi thẳng ra sân sau giúp đỡ, một số khác thì mang theo quà tới tới lui lui.
Sau khi một người phụ nữ xinh đẹp mang theo mấy người xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Bách Thanh Vận đứng dậy, giới thiệu với Thẩm Chiêu Huỳnh: “Đây là Iara, hôm nay phụ trách tạo hình cho con.”
Bà ấy chỉ về hướng phòng trang điểm, Iara treo từng chiếc túi chống bụi trong tay trợ lý lên giá.
“Chào cô Thẩm.” Iara trông rất trưởng thành, không dễ nói chuyện, nhưng tính cách lại khá dịu dàng.
Bước đầu tiên cô ấy làm không phải bảo Thẩm Chiêu Huỳnh thử quần áo, mà là đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ: “Một món quà nhỏ, chúc mừng sinh nhật.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ thế này vẫn có thể nhận quà, cô vội nhận lấy nói cảm ơn.
Iara cười nhẹ, không tiếp tục nói chuyện phiếm, mà lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Sếp Bách đặt hai bộ, chúng ta thử bộ đầu tiên trước.”
Chiếc váy đầu tiên có màu xanh lam nhạt, chủ yếu là trong suốt.
Bên trên được trang trí gọn gàng bằng những viên kim cương và pha lê, vạt áo chỉ kéo dài vài đoạn, mấy lớp vải mỏng bên dưới kéo dài đến tận đuôi vô cùng nhẹ.
Tổng thể viền váy có hình chữ A xẻ tà, nửa trước chéo chỉ có thể che được đùi của Thẩm Chiêu Huỳnh, phần còn lại sẽ bị ném ra phía sau lúc đi lại.
Nhưng ngược lại không ảnh hưởng chút nào đến cử động.
Mà khi đi lại trông rất giống tinh linh trong rừng sâu.
Trang điểm cho Thẩm Chiêu Huỳnh theo tông trắng mờ, thấy đã đủ chói mắt rồi, nên Iara không phối thêm quá nhiều phụ kiện nữa.
Cô ấy dùng máy uốn tóc rồi uốn tóc của Thẩm Chiêu Huỳnh thành những gợn sóng gọn gàng, buộc tóc kiểu tóc công chúa, thêm một chiếc khuyên tai kim cương mỗi bên tai là xong.
“Tóc của cô rất đẹp, tôi không thêm đồ trang trí nữa, ngược lại sẽ trông quá phức tạp.” Iara giải thích với Thẩm Chiêu Huỳnh suy nghĩ về thiết kế của mình, cô ấy lại lấy đôi giày đã chuẩn bị ra, hỏi cô: “Giày tôi chuẩn bị hai đôi, giày cao gót mũi nhọn màu bạc và giày cao gót thấp màu xanh xám Mary Jane, cô muốn đi đôi nào thì cứ nói với tôi là được.”
Thẩm Chiêu Huỳnh đi giày cao gót trước, cảm thấy màu sắc này phù hợp hơn.
Cô đứng lên, nhìn vào gương, cảm giác lớp hóa trang hôm nay không giống phong cách thực trên vòng bạn bè cho lắm.
Phong cách trang điểm phổ biến ở Quế Chi bây giờ là phấn mắt và môi đỏ hơn, còn da của cô có màu hồng anh đào thanh nhã tự nhiên.
Nhưng lại càng phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.
Cô thích cảm giác đơn giản xinh đẹp không làm mất đi sức sống trẻ trung này.
Mặc thử tạo hình này rất lâu, Thầm Chiêu Huỳnh nghe thấy tiếng Quá Dĩ Tình từ bên ngoài truyền vào, lập tức muốn ra ngoài đón, suýt chút nữa bị bong gân.
Iara như đoán trước nên đã đỡ được cô.
Cô ấy dẫn Thẩm Chiêu Huỳnh đi vài bước, sau khi quen hơn lại hỏi: “Cô có muốn đổi đôi thấp hơn không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Chiêu Huỳnh đi tới đi lui mấy lần, thấy hoàn toàn không dẫm vào váy mới yên tâm, cô phi như bay ra ngoài.
Trang trí trong phòng cũng thay đổi rồi.
Ban đầu nơi đây tràn ngập không khí Giáng sinh với cây và vòng hoa treo, bây giờ đồ đều đã bị chuyển đi, hoàn toàn thay thế bằng chủ đề màu trắng thuần khiết.
Sàn nhà được trải một tấm thảm trắng dày, nhiều đồ trang trí khác cũng đã được đổi sang màu bạc và trong suốt, cộng thêm chiếc tường ban đầu vốn được sơn trắng.
Bây giờ chỉ có ngọn lửa trong lò sưởi là màu đỏ.
Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà ngôi nhà đã biến thành như này, cô ngẩn ra một lúc mới nhớ ra chào Quá Dĩ Tình.
Quá Dĩ Tình đến cùng Tiêu Thi Hòe, hai người đang cởi áo khoác ngoài ở phòng khách.
Thấy Thẩm Chiêu Huỳnh đến, Tiêu Thi Hòe không kìm được mà cảm thán: “Nóng quá…
“… À đúng rồi, trong nhà em bật hệ thống sưởi sàn.” Thẩm Chiêu Huỳnh giải thích: “Trong nhà không cần mặc áo khoác.”
Mùa đông ở Cận Giang lạnh lẽo ẩm ướt vô cùng, không có hệ thống sưởi, trong nhà còn lạnh hơn bên ngoài.
May mà trong nhà Thẩm Chiêu Huỳnh trang bị hệ thống sưởi sàn, nên luôn ấm áp khô ráo.
“Không phải hệ thống sưởi sàn.” Tiêu Thi Hòe chỉ ra bên ngoài: “Bên ngoài nhà em cũng có máy sưởi, nhà giàu chết tiệt!”
Thẩm Chiêu Huỳnh nghiêng người nhìn ra ngoài, chợt nhớ ra bốn góc vườn có những chiếc máy sưởi hình ô, bình thường không được bật.
Chắc là vì Bách Thanh Vận biết bọn họ sẽ chơi ở bên ngoài nên cố ý bật lên.
Thẩm Chiêu Huỳnh cười nói: “Đây cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy nó được bật, để em đi xem thử.”
Cô vén gấu váy, bước đi thật nhanh.
Quả nhiên trong vườn giống như mùa xuân, thảo nào bọn họ vội vàng cởi áo khoác.
Ngay cả Thẩm Chiêu Huỳnh đang mặc váy cũng không thấy lạnh chút nào.
Vừa nãy lúc Iara mặc quần áo cho cô, cô còn đang nghĩ, thời tiết này đi ra ngoài liệu có bị lạnh chết không, bây giờ cuối cùng cũng hiểu.
Quá Dĩ Tình và Tiêu Thi Hòe cũng rất nể mặt, bên dưới áo khoác đều là lễ phục.
Thật ra Thẩm Chiêu Huỳnh không có yêu cầu gì về ăn mặc, đi dép lê đến đây cũng không sao, nhưng bọn họ đều rất nghiêm túc.
Mấy người thổi một hồi không khí ấm áp, cuối cùng Đỗ Lan Huyên thong dong đến muộn.
Lúc này tất cả khách mời dự tiệc sinh nhật của Thẩm Chiêu Huỳnh đều đã đến.
Đỗ Lan Huyên vừa bước vào đã nói một cách khoa trương: “Nhà cậu đẹp quá đấy!”
Cô ấy hưng phấn bừng bừng đi một vòng quanh phòng và vườn hoa rồi mới lấy một cái túi nhỏ từ trong túi ra: “Quà sinh nhật, chúc cậu năm nay muốn sao được vậy.”
Hai người còn lại cũng vội vàng lấy quà đã chuẩn bị ra.
Thẩm Chiêu Huỳnh không cầm hết được, bọn họ chuyển đến chiếc bàn nhỏ giữa vườn hoa.
“Bây giờ mở nhé?” Thẩm Chiêu Huỳnh hỏi.
Cả ba gật đầu liên tục.
Đùa gì chứ, sao có thể để Thẩm Chiêu Huỳnh mở quà cùng quà của ba mẹ cô được, nghĩ thôi cũng biết sẽ bị so sánh.
Trước khi đến đây bọn họ vẫn không rõ lắm tình hình của ba mẹ ruột Thẩm Chiêu Huỳnh, nhưng vừa nhìn căn nhà này là cũng hiểu được đại khái rồi.
Trung tâm Cận Giang, mảnh đất lớn như vậy mà chỉ có một căn nhà.
Thế là tất cả đều thầm gửi quà trước.
Thẩm Chiêu Huỳnh mở quà của Tiêu Thi Hòe trước.
Món quà này nhìn từ bên ngoài thì thấy mềm mềm, mở ra mới thấy là một chiếc khăn đan thủ công hình chú thỏ màu trắng hồng.
Tuy là làm thủ công nhưng rất tinh xảo, bên cạnh con thỏ con còn có vài cây non xanh mướt.
“Chúc mừng sinh nhật!” Tiêu Thi Hè mỉm cười nói với cô: “Khăn là chị tự đan, em đừng chê nhé.”
“Sao có thể chứ!” Thẩm Chiêu Huỳnh bác bỏ: “Thỏ con đáng yêu như này cơ mà.”
Cô dùng lòng bàn tay xoa xoa, thấy chiếc khăn này quá mềm, lập tức quyết định đặt lên giường trong phòng ngủ.
Mở hộp quà thứ hai, bên trong là tai nghe Bluetooth có logo LV nhỏ bên trên.
Đỗ Lan Huyên nhắc nhở: “Bên cạnh còn có một cái hộp.”
Thẩm Chiêu Huỳnh mở cái hộp còn lại ra, bên trong là túi đựng tai nghe – phiên bản thu nhỏ của chiếc túi xách màu trà sữa.
“Woa…” Cô không kìm được mà kêu lên: “Đáng yêu quá.”
Đỗ Lan Huyên đắc chí nói: “Đúng chứ, tớ có cảm giác cậu sẽ thích nên đã mua cả hai cái.”
“Cảm ơn cậu, tớ thích lắm.” Thẩm Chiêu Huỳnh cất tai nghe và túi xách mini vào trong hộp.
Quá Dĩ Tình tặng một chiếc máy ảnh Canon có kiểu dáng cổ điển rất xinh xắn.
“Cái này thường ngày dùng là hợp nhất, vừa nhẹ, chụp cũng đẹp nữa, chụp ảnh quay video đều được.”
Cô ấy giới thiệu ngắn gọn về cách hoạt động.
Thẩm Chiêu Huỳnh học được cách ấn nút chụp, chụp được bức ảnh ba người ngây ngốc nhìn vào camera.
Bấy giờ cô mới nhận ra Quá Dĩ Tình còn chu đáo mua cả thẻ nhớ bỏ vào trong máy ảnh.
Nhận hết quà cất vào trong nhà, Thẩm Chiêu Huỳnh thấy dải ruy băng đã được tháo ra nên dẫn bọn họ ra sân sau.
Trong dự tính, sân sau chắc là dùng để tổ chức kiểu tiệc buffet, tiệc bể bơi gì đó.
Nhưng khi bốn người bước vào con đường giữa sân trước và sân sau, chẳng mấy chốc đều lần lượt dừng lại.
Tuyết lớn lạnh lẽo bay đầy trời đập qua.
Thẩm Chiêu Huỳnh quay người nhìn ánh nắng chói chang trong vườn hoa, không hiểu nhìn vào.
Phải mất một lúc cô mới phân biệt được hình người trong tuyết, hình như cuối cùng cũng phát hiện ra họ, người đó cử động, tuyết dày trở nên yếu đi rất nhiều.