Skip to main content

Trang chủ Số Tay Tu Luyện Của Yêu Phi Phần 17

Phần 17

12:35 sáng – 21/09/2025

Ba ngày sau, Khâm Thiên Giám và Lễ bộ cùng dâng tấu, nói rằng điềm lành Tích Tiện Thùy Quang, Cảnh Tinh Khánh Vân, bói được ngày mùng chín tháng chín âm lịch là ngày tốt lành, trời giáng điềm báo, hoàng vương thụ mệnh nên làm lễ gia quan.

Vì vậy, thánh thượng hạ chỉ chọn ngày mùng chín tháng chín làm lễ gia quan cho thái tử. Đồng thời, đặc biệt cho phép Trấn Bắc tướng quân Tạ Tương ở lại kinh thành sau lễ gia quan của thái tử, rồi sẽ chọn ngày trở về Vân Châu.

Kim thượng khi còn là thái tử cũng từng khiến tiên hoàng không thích, mấy lần muốn phế lập. Sau này, kim thượng khổ công cầu thân, cưới đích nữ Tạ gia là Tạ Chi Uẩn làm chính phi nhờ đó mà có được sự ủng hộ của Trấn quốc công và ba mươi vạn quân Định Bắc sau lưng, bức cung tự lập, mới trở thành Văn Nguyên hoàng đế như ngày nay.

Nhưng giờ đây, binh quyền trong tay Trấn quốc công lại trở thành con dao treo lơ lửng trên cổ kim thượng. Hiện giờ Trấn quốc công đã sức cùng lực kiệt mà Tạ Tương, người duy nhất có thể kế thừa quân Định Bắc lại không được lòng quân và đang bị giam lỏng ở Thịnh Kinh. Binh lính không có tướng quân là một đám ô hợp mà tướng quân không có binh lính cũng giống như cá mắc cạn chỉ có thể mặc người chém giết!

Cơ hội ngàn năm có một như vậy, kim thượng còn không quan tâm đến việc tuổi gia quan thực sự của thái tử Vân Diễn phải là vào năm sau.

Ngày thứ hai sau khi thánh chỉ được ban xuống các nơi, trong hộp bánh bách hoa bạc hà mà Lạc Tư quán đưa tới có giấu một gói bột màu trắng như tuyết, không màu không mùi, gặp nước liền tan, đó chính là loại cuồng dược thượng hạng – Vọng Niệm. Cái gọi là các hành tính tướng đều là vô thường, vọng niệm si cuồng, một thân địa ngục. Thứ đồ vật tưởng chừng như vô hại thuần khiết này có thể khơi dậy những chấp niệm, sợ hãi, oán hận, phẫn nộ, si cuồng sâu thẳm nhất trong lòng người, khiến người ta tinh thần hoảng loạn, phát điên phát cuồng.

Tất nhiên, liều cuồng dược này là để dành cho thái tử Vân Diễn. Trong lễ gia quan, thái tử sẽ dùng muôi ngọc nếm rượu tế mà Vọng Niệm gặp rượu sẽ phát tác, đến lúc đó Vân Diễn chắc chắn sẽ thất nghi trước mặt thánh thượng và các đại thần, như vậy mới có thể tạo cơ hội cho kim thượng phế thái tử, Vân Tập mới có thể thừa cơ đoạt vị.

Đêm trước lễ gia quan, ta mặc một bộ váy gấm dệt hoa văn ánh trăng, tóc mây búi cao, ngồi dưới cây hạnh trong sân chờ Vân Diễn đến. Trực giác mách bảo ta rằng, hắn nhất định sẽ tới.

Trong lò lửa, tuyết cũ đun trà mới, đợi đến khi hương trà lan tỏa, Vân Diễn đạp ánh trăng bước về phía ta.

Thấy ta trang điểm, pha trà chờ đợi, hắn cười hỏi: “Có phải hôm nay Quy Tuyết các có chim khách báo tin nên Tuyết Cơ mới trang điểm chờ ta về?”

Hoa rơi trên mái hiên, mây che bóng trăng dường như đều không sánh bằng vẻ dịu dàng tuấn tú trong ánh mắt hắn lúc này. Thê tử trong bài thơ trang điểm lại để chờ trượng phu trở về, còn ta chỉ là một kẻ trộm, trộm chút tình ý ngắn ngủi này chỉ để thỏa mãn si tâm vọng tưởng của bản thân mà thôi.

Ta múc trà cho hắn, nước trà xanh biếc, hương thơm ngào ngạt, ta quỳ trước mặt hắn, tự tay dâng chén trà này lên, tựa đầu vào gối hắn như thường lệ, cười nói: “Đúng vậy, chim khách đã hót suốt cả một ngày, nếu điện hạ không đến, thiếp đành phải tẩy sạch phấn son, đầu bù tóc rối.”

Vân Diễn dường như mỉm cười, hắn khẽ vuốt tóc mai ta, giọng nói vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ, nói: “Đã là ta để Tuyết Cơ đợi lâu, vậy thì dùng thứ này coi như tạ lỗi.”

Trong lòng bàn tay hắn mở ra có một chiếc bình sứ màu ngọc, ta đón lấy mở ra, một mùi hương lạ xộc vào mũi.

Ta ngây người nhìn chiếc bình sứ đó, gần như không tìm được giọng nói của mình: “Đây là…”

Đây là giải dược của Vạn Quỷ cổ.

Sát thủ không có trái tim, đến trái tim còn không có, làm sao có thể trung thành? Vì vậy, Vạn Quỷ cổ này chính là thủ đoạn để đảm bảo sát thủ trung thành với chủ nhân, chỉ có lâu chủ của Thập Nhị lâu và người mua mới có giải dược, mà lọ giải dược của ta vốn dĩ phải nằm trong tay Vân Tập.

Ánh trăng rơi vào trong mắt hắn, giống như rơi vào một đầm nước sâu, ta không nhìn rõ dưới đôi mắt sâu thẳm của hắn là ánh trăng gì, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn, hắn nói: “Từ nay về sau, nàng không cần phải chịu sự khống chế của Vĩnh vương nữa.”

Thì ra hắn đều biết.

Hắn biết ta là sát thủ của Thập Nhị lâu, biết ta là La Sát chủ, biết ta trúng Vạn Quỷ cổ cũng biết người đứng sau ta là Vĩnh vương chứ không phải An Vương. Ngày đó hắn hỏi ta trên xe ngựa, chẳng qua chỉ là để thăm dò mà thôi.

Cho dù là như vậy, cho dù ngày mai là Hồng Môn yến, cửu tử nhất sinh, hắn vẫn muốn đưa giải dược cho ta vào đêm nay sao?

Vân Diễn, sao ngài lại thiện lương đến vậy? Ngài có biết rằng, quân tử thuần khiết như ngọc như người, sinh ra là để bị hủy hoại, bị đập vỡ hay không?

Ta nâng niu lọ giải dược đó, đáng lẽ phải vui mừng nhưng không hiểu sao lòng ta lại đau như cắt, ánh trăng rơi vào trong mắt hóa thành sương, từ từ trượt xuống khóe mắt, ta cúi đầu tạ ơn: “Tạ ơn điện hạ đã bảo toàn tính mạng cho ta.

“Chỉ là điện hạ ân trọng như vậy, Tuyết Cơ không biết lấy gì để chúc mừng điện hạ làm lễ gia quan?”

Hắn đỡ ta dậy, mây nhạt trăng thanh, sương thu lạnh lẽo nhưng đôi tay hắn vẫn ấm áp như lần đầu gặp gỡ khi tuyết tan, hắn mỉm cười dưới ánh trăng, giọng nói dịu dàng: “Băng phách mỹ nhân, nấu tuyết pha trà, nếu còn có thể thắp đèn tiễn đưa, đó chính là món quà tốt nhất, ta còn mong gì hơn?”

Hắn uống cạn chén trà xanh, xoay người bước vào màn đêm dày đặc.

Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi Quy Tuyết các, ta vẫn không nhịn được vén váy chạy theo, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng buông thả bản thân chìm đắm trong si tâm vọng tưởng này, ôm chặt lấy hắn.

Vân Diễn sửng sốt. Hắn không đẩy ta ra cũng không nhúc nhích, cứ để ta ôm như vậy, đứng lặng rất lâu trong sương lạnh và ánh trăng. Dường như hắn muốn nắm lấy bàn tay ta đang ôm ngang hông hắn nhưng trong khoảnh khắc đó ta lại buông ra, sau đó lui về phía bóng đêm của riêng mình.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, sương giá của hai mươi mùa thu đều tan chảy trong đôi mắt ta lúc này, ta cười nói: “Điện hạ, đi thôi, đừng quay đầu lại cũng đừng tìm kiếm nữa.”

Ta quỳ lạy sau lưng hắn, lấy tay chống trán, cúi đầu sát đất, lần đầu tiên hành lễ với hắn như một bề tôi: “Thiếp nguyện điện hạ sau này, có người bầu bạn an vui sớm tối.

“Mong người phúc thọ, quân tử vạn năm.”

Bóng dáng hắn dưới ánh trăng thon dài mà cô độc, dường như rất lâu sau, hắn mới hỏi ta: “Nàng muốn đi sao?”

Ta nắm chặt lọ giải dược đó, nói: “Phải, ta tự do rồi, đa tạ điện hạ.”

Ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, khẽ thở dài nói: “Cũng tốt. Vậy thì… non sông cách trở.”

Cổ họng ta như nghẹn lại, đau đớn khôn xiết, vì vậy câu “hậu hội vô kỳ” vốn định thốt ra lại nghẹn ứ trong cổ họng, ta nuốt xuống tất cả nỗi lòng, khẽ cười nói: “… Thiên lý dữ quân đồng.”

Hắn không quay đầu lại chỉ nói: “Được.”

Ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hắn rời đi. Hắn nghe theo lời ta nói, không hề quay đầu lại, ta cũng không đuổi theo nữa.