Skip to main content

Buổi sáng ngày hôm sau khi mặt trời còn đang ẩn mình dưới mặt biển, Tiền Diểu đã kìm nén sự kích động lay Khúc Tiêu Tiêu tỉnh dậy.

“Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu! Lưu Tinh Vũ sập nhà lên hot search rồi!”

Tối hôm qua Khúc Tiêu Tiêu gần như thức suốt đêm, mí mắt không mở nổi, miễn cưỡng mở mắt nhìn màn hình điện thoại của Tiền Diểu.

Trên điện thoại là hình ảnh về các hot search, tin xấu của Lưu Tinh Vũ chiếm nửa, mà tên của cô cũng ở trên hot search.

“Mà cô xem cái hot search này…” Tiền Diểu mở mục hot search viết về Khúc Tiêu Tiêu ra, “Mọi người đều đang xin lỗi cô, độ nổi tiếng của cô tăng lên rồi!”

“À, vậy thì tốt quá.” Khúc Tiêu Tiêu ngáp một cái, buồn ngủ làm cô không cách nào mở hai mắt ra.

“Sau này chúng ta càng phải nỗ lực tập luyện!” Tiền Diểu càng nói càng có tinh thần, hăng hái kéo Khúc Tiêu Tiêu dậy, muốn lập tức đi tập luyện ngay.

Cô ấy vừa quay đầu đi là Khúc Tiêu Tiêu đã đắp chăn ngủ lại rồi, lay thế nào cũng không tỉnh. Hết cách, Tiền Diểu hưng phấn đến độ ngủ không được chỉ có thể đi làm phiền anh họ, để anh ta thêm lửa vào hot search.

Buổi sáng bảy giờ, nhóm thực tập sinh đã bắt đầu chiêng trống rùm beng luyện tập, chuyện về Lưu Tinh Vũ bị cấm thảo luận ở trong chương trình, Tần Bình Lộ rút khỏi cuộc thi. Chuyện Lưu Tinh Vũ nhìn có vẻ như không gợi lên một chút sóng gió nào trong chương trình, ngoài việc đôi lúc sẽ có người khe khẽ bàn tán bóng gió chuyện đã xảy ra thì dường như ai cũng đã quên mất chuyện đó, mọi người đều dồn hết tinh thần vào việc debut.

Sau khi Tần Bình Lộ rút khỏi cuộc thi, phần của cô ta được chia cho người trong nhóm, đồng nghĩa với việc trong hai ngày còn lại các thành viên chẳng những phải luyện tập phần của mình, mà còn phải gánh thêm phần hát nhảy có độ khó khá cao. Thời gian vốn đã eo hẹp lại càng thêm khó khăn, những thực tập sinh khác trong nhóm đều có căn bản về hát và nhảy, có thể chịu được, nhưng mà đối với Khúc Tiêu Tiêu mà nói thì việc phải gánh thêm một phần hát nhảy là khó khăn chồng chất.

“Không đúng không đúng! Cậu xem lại động tác của tớ này!” Tiền Diểu bảo Khúc Tiêu Tiêu ngừng lại, làm mẫu lại cho cô thêm một lần nữa.

Khúc Tiêu Tiêu nhìn rất chuyên chú, nhưng đến lượt cô làm thì động tác lại ra các loại hình thù quái dị.

Mấy ngày nay đối với Khúc Tiêu Tiêu còn thấy mệt mỏi hơn cả việc vừa học vừa bị lão ma pháp sư cưỡng chế tập luyện thể lực.

Bây giờ chịu đựng cuộc huấn luyện ma quỷ của Tiền Diểu, Khúc Tiêu Tiêu mới biết thì ra lúc lão ma pháp sư huấn luyện thể lực cho mình đã châm chước cỡ nào. Nhớ tới chuyện lúc ấy mình trẻ con làm ầm ĩ cả một khoảng thời gian, Khúc Tiêu Tiêu không khỏi dâng lên cảm giác hổ thẹn vì sự hư hỏng của mình.

Trải qua mấy ngày sống một giây bằng một năm, ngày biểu diễn trên sân khấu cuối cùng đã đến.

“Chào mừng quý khán giả đến với trường quay vòng đấu loại đầu tiên của “Mỗi ngày trưởng thành của thần tượng!” Triệu Tự Nhan vừa dứt lời là dưới sân khấu vang lên một tràng vỗ tay hoan hô, “Xếp hạng lần này sẽ do người xem bình chọn, chương trình của chúng tôi sẽ đảm bảo bỏ phiếu công bằng, công chính và công khai, cương quyết phản đối hành vi gian lận phiếu bầu.”

“Phương thức bình chọn sẽ mở ra cùng lúc với thi đấu, và kết thúc vào lúc 10 giờ sáng ngày hôm sau.”

“Được rồi, tôi đã giới thiệu quy tắc xong! Bây giờ vòng loại đầu tiên xin chính thức bắt đầu!”

Nhóm Khúc Tiêu Tiêu được xếp ở ví trí gần top đầu, lúc này đã làm xong công tác chuẩn bị ở sau cánh gà. Đột nhiên sân khấu vang lên một trận xôn xao.

“Việt Triêu! Là Việt Triêu!”

“Là Việt Triêu thật sao?! Tớ ngất mất!”

“Trời ạ! Thật sự là Việt Triêu! Ảnh đế Việt Triêu!”

“Tớ không nằm mơ đấy chứ? Anh ấy đến chương trình của chúng ta! Còn ngồi ở ghế cố vấn!”

“Tôi là fan của anh ấy! Hạnh phúc quá đi! Việt Triêu lại đến chương trình của chúng ta làm cố vấn! A a a a!”

Thực tập sinh ở sau cánh gà chuẩn bị nghe thấy tiếng động ở phía trước sân khấu nhao nhao dò hỏi nhau, mắt ai cũng chan chứa nỗi hưng phấn và bất ngờ, ngay cả Tiền Diểu luôn dè dặt cũng dùng khuỷu tay chọc Khúc Tiêu Tiêu, nghiêng đầu ghé vào tai Khúc Tiêu Tiêu, giọng nói đầy hưng phấn hệt như fan girl, “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, là Việt Triêu, thần tượng của tớ đó! Anh ấy đến chương trình của chúng ta làm cố vấn, trời ạ! Tớ đang nằm mơ sao?”

Trong sách miêu tả về Việt Triêu rất ít, chỉ nhắc đến việc anh là ánh trăng sáng của nữ chính Lý Mạn Uyển, đã từng giúp đỡ nữ chính khi cửa nát nhà tan, sau dòng miêu tả ngắn ngủn đó thì trong sách không còn nhắc lại cái tên này lần nào nữa, cho nên Khúc Tiêu Tiêu không hề có ấn tượng sâu sắc về Việt Triêu.

“Anh ta giỏi lắm à?” Khúc Tiêu Tiêu thấy thái độ của mọi người đối với Việt Triêu đều giống nhau đến lạ, có chút tò mò.

“Đương nhiên là rất đỉnh!” Nghe Khúc Tiêu Tiêu hỏi vậy, một thực tập sinh của nhóm khác đang luyện tập ở góc xa lập tức chạy tới trước mặt Khúc Tiêu Tiêu, cực kỳ nghiêm túc nói với Khúc Tiêu Tiêu: “Việt Triêu debut từ năm hai mươi tuổi, năm thứ nhất đã đoạt giải ảnh đế, năm thứ hai giành được nhiều giải thưởng lớn, thậm chí đoạt cả giải thưởng quốc tế cao quý nhất! Hơn nữa anh ấy còn là sinh viên xuất sắc của đại học A, rất thân thiện! Kỹ thuật diễn lại tốt! Đã thế còn có lòng thiện, bao năm qua anh ấy luôn làm từ thiện, người đàn ông tốt như vậy ai lại không yêu cho được!”

Khúc Tiêu Tiêu nghe cô ấy kể ra từng giải thưởng Việt Triêu từng đạt được như gọi món mà sửng sốt.

“Đúng là rất tài giỏi.” Khúc Tiêu Tiêu nói, chỉ mới tới thế giới này nên Khúc Tiêu Tiêu không có khái niệm gì đối với những giải thưởng đó cả.

Thấy Khúc Tiêu Tiêu phản ứng bình thường, nữ thực tập sinh định tiếp tục phổ cập kiến thức cho Khúc Tiêu Tiêu, nhiệt huyết sôi trào quyết tâm muốn làm cho Khúc Tiêu Tiêu cũng thích Việt Triêu, nhưng lại bị bạn cùng nhóm gấp gáp gọi đi, trước khi đi còn lưu luyến nói: “Việt Triêu là ánh trăng của nhân gian! Sau khi cậu biết anh ấy nhất định sẽ thích anh ấy!”

“Lố vậy luôn à?” Khúc Tiêu Tiêu cảm khái nói, không để chuyện này trong lòng.

Rất nhanh là đến lượt nhóm của Khúc Tiêu Tiêu lên biểu diễn, bọn họ đứng ở bên cạnh chuẩn bị lên sân khấu, đây là lần đầu tiên kể từ khi có trí nhớ mà Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy hồi hộp đến vậy, cảm giác trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Tiền Diểu bên cạnh vỗ bả vai Khúc Tiêu Tiêu, khẳng định nói: “Không có việc gì! Đừng hồi hộp, đã trải qua huấn luyện của tớ mà, nhất định cậu sẽ không sao đâu!”

“Ừ.” Khúc Tiêu Tiêu gật đầu, trong đầu nghĩ tới bao ngày gian khổ luyện tập, trái tim đang đập loạn dần vững vàng lại.

Nhất định mình sẽ làm được.

Biểu diễn chính thức bắt đầu.

“Bây giờ mời đội thứ hai mang đến tiết mục [Mộng Du]!” Giới thiệu kết thúc, ánh đèn và âm nhạc trên sân khấu bắt đầu vang lên.

Nhắm mắt lại mơ một giấc mơ

Nên hình dung cảm giác cơ thể nhẹ nhàng đầu óc nặng nề này thế nào đây

***

Tiếng hát êm ái vang lên, giọng hát ngọt ngào, trong trẻo và hoạt bát đan vào nhau tạo nên khúc nhạc hài hòa.

[Đội này rất đồng đều, không ai quá tệ, biểu hiện tổng thể rất khá]

[Tôi rất thích đội này! Hát rất hay, không ngờ nhóm thần tượng mới huấn luyện có mấy ngày mà đã có thể biểu diễn ca khúc khó như [Mộng Du] tới được trình độ này]

[Đây là nữ thực tập sinh lúc trước bị Lưu Tinh Vũ dọa dẫm sao?]

[Chính là cô ấy, trước đấy tôi còn mắng năng lực của cô ấy kém, hôm nay có vẻ như đã tiến bộ vượt bậc]

[Khúc Tiêu Tiêu là cô gái trước đây bị mắng lên hot search nhỉ, chị gái xinh đẹp đáng thương ghê]

[Lưu Tinh Vũ chẳng ra gì, đi bạo lực mạng người khác]

[Trạng thái chị gái rất tốt, nhảy cũng rất đẹp, hát cũng không tồi, chị ơi cố lên!]

[Chị ơi cố lên!]

[Chị ơi cố lên!]

[Chị ơi cố lên!]

Biểu diễn xong, dưới khán đài vang lên tiếng hoan hô vỗ tay.

Sáu thành viên đứng ở giữa sân khấu chờ các cố vấn nhận xét.

Vừa mới kết thúc biểu diễn Khúc Tiêu Tiêu hơi thở gấp, hai má ửng đỏ, tim đập thình thịch. Lần biểu diễn này Khúc Tiêu Tiêu tự cảm thấy cũng không tệ lắm, không xảy ra sự cố, thậm chí còn tốt hơn cả lúc luyện tập bình thường.

Đến phân đoạn cố vấn bình luận, một người đàn ông xa lạ trông lạnh lùng ngồi ở vị trí vốn thuộc về Lưu Tinh Vũ, anh có mái tóc đen ngắn, sống mũi cao, nét mặt lãnh đạm không hợp với bầu không khí huyên náo xung quanh.

“Đây là Việt Triêu sao?” Khúc Tiêu Tiêu nghĩ thầm trong lòng. Đúng là rất điển trai, nhưng vừa thấy vẻ mặt như thể ai cũng nợ anh ta cả đống tiền đó, làm Khúc Tiêu Tiêu không thấy hứng thú nổi với anh ta.

Khúc Tiêu Tiêu quay đầu đi, tầm mắt bất ngờ đối diện với Việt Triêu, ánh mắt hai người chạm nhau, Khúc Tiêu Tiêu thấy anh nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn về phía khác, trong lòng có chút nghi hoặc, “Sao anh ta nhìn mình hoài vậy?” Khúc Tiêu Tiêu không để ý nhiều, tập trung chú ý vào bình luận của cố vấn.

“Tiền Diểu, giọng hát của em làm tôi rất xúc động, không ngờ một cô gái mười tám tuổi mà có thể hát tốt như vậy, em khiến tôi bất ngờ lắm.” Triệu Tự Nhan khích lệ Tiền Diểu, “Chu Vân nữa, em cũng làm tôi rất bất ngờ, đoạn đánh trống mở màn của em thật sự rất hớp hồn tôi, không ngờ hát nhảy cũng rất khá.”

“Cảm ơn cố vấn!”

Khúc Tiêu Tiêu được đánh giá cuối cùng.

“Khúc Tiêu Tiêu.” Lưu Hải Linh gọi tên cô, “Lần này em biểu diễn rất ổn, sự tiến bộ vượt bật của em làm tôi rất kinh ngạc, hy vọng em có thể tiếp tục nỗ lực.” Nói xong lại nở một nụ cười dịu dàng với cô, làm cho Khúc Tiêu Tiêu được khen mà thấy run sợ.

Lần đầu tiên khi Khúc Tiêu Tiêu bước lên sân khấu biểu diễn đã cảm thấy Lưu Hải Linh là một người nghiêm túc và nghiêm khắc, vũ đạo thô cứng của mình lại có thể được cô ấy khen ngợi, điều này khiến Khúc Tiêu Tiêu rất bất ngờ.

“Cảm ơn cố vấn.” Nói Khúc Tiêu Tiêu cảm ơn Lưu Hải Linh.

Lưu Hải Linh gật đầu, không nói chuyện nữa, lại trở về vẻ ít nói cười như trước.

Triệu Tự Nhan nói: “Khúc Tiêu Tiêu, biểu diễn lần này của em khiến chúng tôi rất kinh ngạc, trước đây còn thấy em không cảm được nhịp, không ngờ hôm nay lại có thể biểu diễn tốt như vậy.”

“Cảm ơn cố vấn, em có thể có tiến bộ nhanh vậy hoàn toàn là nhờ vào các đồng đội, đặc biệt là Tiền Diểu và Chu Vân ạ. Thậm chí các cô ấy còn hy sinh chính thời gian nghỉ ngơi của mình để dạy người tứ chi không nhịp nhàng, âm điếc như em. Hơn nữa Lý Nguyệt, Tiền Diểu, Chu Vân nhóm bọn em rất giỏi giang, các bạn luôn suy nghĩ cho nhóm, nghĩ cách làm sao để mọi người đều được biểu diễn hết khả năng.” Lời bày tỏ tình cảm của Khúc Tiêu Tiêu nhận được một tràng tiếng vỗ tay.

“Em biểu diễn rất khá.” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến, là Việt Triêu nãy giờ chưa mở miệng nói chuyện, “Tôi rất thích màn thể hiện của em. Cố lên.” Giọng điệu của anh không giống như đang khích lệ người khác, mà giống như đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.