Gió biển trăng sáng, Khúc Tiêu Tiêu cầm bó hoa trên tay, cùng Việt Triêu ngồi trên bãi cát ngắm biển lớn.
Không khí yên tĩnh mà hài hoà.
Suy nghĩ của Khúc Tiêu Tiêu không nén nổi bay đến phương xa, bay đến đại lục Thần Áo, cô nghĩ có lẽ rau mà mình trồng trong vườn trước khi xuyên sách đã nảy mầm rồi, những đóa hoa mùa hè có lẽ cũng đã nở rộ, cuộc sống sau khi nghỉ hưu cuối cùng cũng bình yên và yên tĩnh giống như cô hằng mong đời.
“Nếu thời gian mà ngừng lại ở đây thì tốt biết mấy.” Khúc Tiêu Tiêu ngẩng đầu, sau khi đến thế giới này, sự nóng nảy vốn dĩ đã được xoa dịu lại một lần nữa bị kích thích. Dù rằng trên tay cô không cần phải tiếp tục nhuốm máu tươi, không cần phải tiếp tục dùng sinh mạng khoẻ khoắn để đổi lấy sự yên bình ngắn ngủi, nhưng việc luyện tập thâu đêm suốt sáng hết lần này đến lần khác vốn cũng đã chệch xa so với cuộc sống mà cô mong muốn từ lâu.
Nét mặt Khúc Tiêu Tiêu thả lỏng, trông cô lúc này hơi trống vắng, Việt Triêu rất nhạy cảm với tâm trạng thay đổi của Khúc Tiêu Tiêu, “Gần đây em có chuyện gì à? Nếu không chê có thể nói với anh.”
“Không có gì.” Khúc Tiêu Tiêu nằm trên bãi cát, Việt Triêu cũng nằm xuống theo cô, trên màn vải màu xanh thẫm được bậc thầy hội hoạ điểm tô chi chít những ánh sao nhỏ. “Chỉ hơi mệt thôi.”
Một lần xuyên không ngoài ý muốn làm cuộc sống yên bình khó khăn lắm mới đánh đổi được của cô bị phá vỡ. Khúc Tiêu Tiêu không thích hát nhảy, không thích diễn xuất, luôn luôn không thích, cô cũng không thích nguyền rủa, không thích ma pháp, do bởi cuộc sống thúc ép, nên cô chỉ có thể khắc ghi những thứ này vào trong xương máu.
Trước khi xuyên không cô không có lựa chọn, sau khi xuyên không cô lại bị cái gọi là dòng nước dâng trào của vận mệnh cuốn đi. Cô nhìn thì trông có vẻ rất tự do, nhưng thật ra toàn thân cô đều bị quấn đầy xiềng xích.
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút đi.” Việt Triêu không biết phải an ủi Khúc Tiêu Tiêu như thế nào, cảm xúc của anh từ sau một lần bị bắt cóc lúc còn nhỏ thì rất hiếm khi dao động, từ lúc gặp được Khúc Tiêu Tiêu cuộc sống như vũng nước đọng của anh mới bắt đầu chảy lại lần nữa.
Cái từ “Mệt” này đối với Việt Triêu, người vốn chỉ như khúc gỗ rất khó có thể thật sự hiểu thấu được. Anh không biết nên nói gì để an ủi người mình yêu thương.
“Nghỉ ngơi” cũng là một từ ngữ tốt đẹp, nếu như có thể, Khúc Tiêu Tiêu rất muốn được nghỉ ngơi mãi thôi, nhưng cô biết điều đó là không thể.
Ngày nào còn chưa hồi phục được ma lực, thì ngày đó cô vẫn không thể nghỉ ngơi, Khúc Tiêu Tiêu chỉ có thể không ngừng chạy, không ngừng chạy, chạy cho đến khi ma lực hoàn toàn hồi phục, để cô có thể trở về được đại lục Thần Áo, trở về cái nơi mà cô có thể nghỉ ngơi.
Khúc Tiêu Tiêu nằm trên bãi cát không nói gì, bầu trời đầy sao ở ngay trước mắt cô, dường như cô giơ tay ra là có thể với lấy được. Nhưng mà chỉ cần cô giơ tay ra, nảy sinh suy nghĩ muốn chạm vào ngôi sao, thì cô mới biết được hoá ra ngôi sao cách bản thân xa xôi đến kia.
“Em vẫn chưa thể nghỉ ngơi, còn rất nhiều chuyện đang đợi em hoàn thành.” Lại một lần nữa nhẫn nại trở thành sự lựa chọn duy nhất trong lòng của cô, cô đã nhịn một đời rồi, vài năm ngắn ngủi này mà không nhịn được sao?
“Em có chuyện gì quan trọng, anh có thể giúp em.” Việt Triêu nói.
Khúc Tiêu Tiêu di chuyển tầm mắt đang nhìn bầu trời đầy sao lên trên người Việt Triêu, cô cảm nhận được sự chân thành của anh, thế là nở nụ cười, “Cảm ơn anh, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng mà có rất nhiều thứ không phải là chuyện mà người khác có thể giúp em được.”
Sự mệt mỏi và bất lực trong vẻ mặt của Khúc Tiêu Tiêu khiến Việt Triêu im lặng một lúc, “Thật ra em không cần phải ép bản thân quá mức như vậy, cho dù là trong chương trình hay là trong cuộc sống. Anh cảm thấy em luôn giống như sợi dây đàn kéo căng. Quen biết em ngần ấy thời gian mà anh chưa từng thấy em thả lỏng.” Việt Triêu ngồi dậy, hai mắt nhìn Khúc Tiêu Tiêu.
“Em không thích làm thần tượng, cũng không thích nhảy múa, diễn xuất, phải không?” Tuy đây là một câu hỏi nhưng anh lại dùng giọng điệu chắc chắn đến thế.
Khúc Tiêu Tiêu gật đầu.
Từ lần đầu tiên Việt Triêu nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu biểu diễn đã cảm thấy cô không có nhiệt huyết với sân khấu, cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.
“Em có thể làm việc mà em thích, em luôn luôn có quyền làm những việc mà mình muốn làm. Nếu không thích thì đổi đi là xong, nó phải nên khiến em cảm thấy vui, chứ không phải là khiến em cảm thấy mệt mỏi.” Việt Triêu nói, “Em đừng sợ, em có thể đưa ra bất kỳ sự lựa chọn nào, cho dù làm sai cũng không phải là chuyện to tát gì.”
Khúc Tiêu Tiêu không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Việt Triêu.
Việt Triêu nói đến bản thân mình, “Ban đầu anh vốn dĩ học vật lý học cơ bản, lúc mà anh ý thức được anh không có hứng thú với nó, dù cho đã ở trong ngành vật lý được sáu năm thì anh vẫn quyết định từ bỏ nó, theo đuổi thứ mà anh mong muốn. Bỏ cuộc là việc không hề xấu hổ, ảnh hưởng do việc bỏ cuộc đem lại cũng không hề lớn lao như tưởng tượng. Em phải tin tưởng vào bản thân mình.”
Lời nói của Việt Triêu lại một lần nữa khiến Khúc Tiêu Tiêu chìm vào im lặng.
Cô không nhịn được nghĩ ngợi, nếu cô từ bỏ ma pháp thì tương lai sẽ như thế nào? Không có một chút năng lực để chống đỡ với sự ám hại của kẻ khác, vĩnh viễn không có cách nào trở về đại lục Thần Áo?
Nghĩ đến đây là Khúc Tiêu Tiêu không thể nào buông bỏ được, càng không thể ra đưa ra cái quyết định từ bỏ. Cái giá phải trả của quyết định này khiến cô tạm thời không thể tiếp nhận được.
“Cảm ơn anh, Việt Triêu, nhưng mà em có nỗi băn khoăn của riêng em.” Khúc Tiêu Tiêu nhìn về khoảng biển đen như mực dưới màn đêm.
Việt Triêu nghe cô nói thế thì dịu dàng cười, anh xoa đầu Khúc Tiêu Tiêu, “Không sao đâu Tiêu Tiêu à, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách tốt nhất vừa khiến em ngày nào cũng vui vẻ, vừa có thể giải quyết được nỗi băn khoăn của em.”
Cuộc nói chuyện xoay quanh tương lai này lại một lần nữa đặt lên một dấu chấm câu, sau đó hai người cũng ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này nữa, cùng nhau cười nói vui vẻ tận hưởng thời gian nhàn nhã trên bải cát nơi bờ biển.
Không biết có phải là do bị tiêu hao ma lực, hay là vì thể xác và tinh thần mệt mỏi, Khúc Tiêu Tiêu nói mãi nói mãi rồi ngủ thiếp đi.
“Trước kia…” Việt Triêu phát hiện Khúc Tiêu Tiêu không còn đáp lại mình, quay đầu qua xem, thì ra người ở bên cạnh đã ngủ mất rồi.
Việt Triêu khẽ cười một tiếng, dùng tay vuốt phẳng chân mày đang nhăn lại của Khúc Tiêu Tiêu, “Ngủ ngon nhé, mặt trời nhỏ của anh.” Bờ môi anh chạm nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô.
Gió biển thổi chầm chậm, người lữ khách đến từ thế giới khác mơ một giấc mơ tươi đẹp.



