Tổ chương trình trực tuyến cũng không giày vò các thực tập sinh nữa, chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn để lót dạ cho cái bụng đói ùng ục của các cô gái.
Khúc Tiêu Tiêu và bạn cùng phòng ăn một bữa no căng thỏa thích, Khúc Tiêu Tiêu ngồi trên bờ cát ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
“Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi!”
“Ừ.”
Trước tiên bọn họ tiễn Khúc Tiêu Tiêu đến căn nhà gỗ, nói chuyện với cô một lát rồi mới rời đi.
Tổ chương trình vẫn còn có lương tâm, nhà gỗ tuy nhỏ, nhưng vật dụng cần thiết vẫn rất đầy đủ.
Khúc Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc giường mềm mại, chăn bông vừa mới thay, rất mềm mại. Cô nằm ngửa trên giường, chiếc cửa sổ trên mái nhà lộ ra một nửa vầng trăng.
Rất yên tĩnh, bên tai Khúc Tiêu Tiêu là tiếng sóng vỗ rì rào trên bờ cát trắng.
Ting ting ~ màn hình điện thoại di động sáng lên.
[Việt Triêu: Ở đây còn có phòng, hay là em tới ở đây đi.]
[Khúc Tiêu Tiêu: Không cần, nhà gỗ được lắm.]
[Việt Triêu: Liệu em có bị cảm không? Gió biển lớn.]
[Khúc Tiêu Tiêu: Không sao đâu, nhà gỗ có một tấm rèm rất dày có thể chặn phần lớn gió, không lạnh.]
Khúc Tiêu Tiêu tiếp tục gõ chữ.
[Anh còn chưa ngủ sao?]
[Việt Triêu: Vẫn chưa buồn ngủ.]
[Khúc Tiêu Tiêu: Ơ? Chẳng lẽ thuốc của em không có tác dụng sao?]
Việt Triều liên tục gửi sang mấy icons mèo nhỏ lắc đầu, [Việt Triêu: Anh chỉ là hơi thấy chán, anh muốn tới tìm em, được không?]
Khúc Tiêu Tiêu không cảm thấy có vấn đề gì, trực tiếp trả lời một câu: [Anh tới đây đi. Em ở trong nhà gỗ nhỏ.]
[Việt Triêu: Được.]
Đột nhiên Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy phía sau lưng mình nổi lên một cơn ớn lạnh, da thịt nhanh chóng nổi lên những nốt mụn nhỏ, khí quản giống như bị chặn lại, không khí xung quanh làm sao cũng không thể tiến vào phổi của cô được.
Có ai đó đang nguyền rủa giết cô.
Khúc Tiêu Tiêu nhíu mày, hiểm cảnh xung quanh khiến đầu óc cô càng tỉnh táo.
Một loạt các chú ngữ tối nghĩa khó hiểu phun ra từ miệng cô, và cảm giác nghẹt thở cũng nhanh chóng biến mất.
Khúc Tiêu Tiêu xoay xoay cổ, lời nguyền giết người đó không hề tạo ra chút thương tổn nào trên người cô: “Bản lĩnh mèo què.”
Trong một góc của thế giới, một ông lão mặc đạo bào đang ngồi ở trung tâm của pháp trận đột nhiên phun ra một ngụm máu, “Bị phản phệ? Làm sao có thể?”
Lão vốn là đạo sĩ chính thống, sau khi pháp lực không thể nâng cao được thêm thì chịu không nổi cám dỗ và rơi vào con đường tà đạo. Lão vốn đã là người có pháp lực hàng đầu trong số các đạo sĩ, từ sau khi rơi vào con đường tà đạo thì lại càng ít người có thể địch lại lão, sau khi bị Cục Quản lý Thần quái thảo phạt, lão ẩn núp khắp nơi, tránh né sự truy bắt. Đang lúc cần tiền, lão bị một cô gái xinh đẹp tìm được và yêu cầu lão giết một người, người nọ ra giá tương đối hào phóng, khiến lão không có cách nào từ chối được.
Vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng giải quyết ủy thác, không nghĩ rằng lại bị lật thuyền trong mương.
Lão đạo sĩ không tin có gì đó tà ma, cho rằng trên người Khúc Tiêu Tiêu có pháp bảo hộ thân nên mới khiến cho lão thất thủ, “Ta, một đại năng sống trăm năm còn không giết được cô à, ta xem là pháp bảo của cô lợi hại, hay là ta lợi hại!”
Nói xong lão lấy trong túi ra một cái bình nhỏ, vẩy xung quanh pháp trận.
Đây là ác quỷ mà lão đạo sĩ thu thập và luyện hóa hơn nửa đời người, có thể tăng cường uy lực cho pháp trận đạt được mức độ cực đại, nhờ vào thứ đồ tốt này đã giúp cho lão một mình có thể chống đỡ được đám tinh anh của Cục Quản lý Thần quái. Nhưng thứ này rất khó luyện hóa, trên tay lão cũng không còn lại bao nhiêu.
“Con nhóc, có thể khiến cho ta phải dùng thứ này để lấy mạng cô, ngoan ngoãn đội ơn đội nghĩa đi.”
Khúc Tiêu Tiêu cảm nhận được người thi pháp chưa từ bỏ ý định, trước đó người nọ có thể thực hiện được là bởi hoàn cảnh an nhàn xung quanh làm thần kinh của Khúc Tiêu Tiêu tạm thời tê liệt, nhưng lần này thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Khúc Tiêu Tiêu cười khẩy với vẻ khinh thường: “Chậc, không biết tự lượng sức mình.” Chú thuật lại bị đánh tan lần nữa. Vốn cô không muốn giết người ở thế giới này, nhưng tình huống bây giờ buộc Khúc Tiêu Tiêu phải ra tay lần nữa.
Lại là một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó đọc.
Sương đen phun ra từ miệng Khúc Tiêu Tiêu, màn sương đen hiện ra một hình ảnh rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Một đạo sĩ mặc đạo bào đang ngồi ở trung tâm của pháp trận, sự phản phệ mãnh liệt khiến cho máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong miệng lão, vẻ mặt lão khó có thể tin được.
Mình sẽ chết! Sẽ chết! Thật sự sẽ chết mất!
Hai mắt lão trừng như sắp rớt khỏi hốc mắt.
KHÔNG! KHÔNG! Ta không thể chết được!
Phản phệ đã đánh nát phần lớn nội tạng trong cơ thể lão.
Chỉ cần ta trốn thoát! Đúng! Chạy đi là ta có thể sống sót! Ta còn có thể thua keo này bày keo khác!
Giờ phút này lão đạo sĩ phảng phất như nhìn thấy đại môn của âm ty địa phủ đang mở ra về phía lão, mắt lão lóe lên những tia sáng cầu sinh.
Lão đạo sĩ giơ tay lên, cố sức đổ chất lỏng màu đen trong bình lên người mình, lão chưa từng biết hai tay mình lại có thể nặng trĩu như vậy, giống như có một tảng đá nặng trĩu xuống.
Chất lỏng màu đen thấm vào da thịt lão.
Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên! Chỉ cần thứ đó xâm nhập vào cơ thể là lão có thể trốn thoát!
Hắc thủy có thể khiến con người hóa thành quỷ trong thời gian ngắn ngủi, lão đạo sĩ chính là dựa vào thứ này mới có thể tránh né được vô số lần vây quét của Cục Quản lý Thần quái.
Khúc Tiêu Tiêu nhạy bén phát hiện ra ý đồ của lão đạo sĩ, làm sao cô có thể thả hổ về rừng, để cho một tai họa ngầm như vậy tiếp tục tồn tại được.
Khúc Tiêu Tiêu đặt ngón tay mảnh khảnh lên làn sương đen, ma lực xuyên qua sương đen truyền tới người lão đạo sĩ.
Sao lại thế này! Sao lại thế này!
Lão đạo sĩ chỉ có thể nhìn hắc thủy vốn bám chặt trên người lão vô lực trượt xuống trên da thịt mình, sau đó toàn bộ chảy hết xuống khắp mặt đất.
Ư ử ử…
Dây thanh quản bị tổn thương làm cho lão không thể phát ra được tiếng rên rỉ.
Khúc Tiêu Tiêu chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của lão.
“Tiêu Tiêu, em ở chỗ này sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến cắt ngang Khúc Tiêu Tiêu.
“Việt Triêu?” Không thể để anh nhìn thấy, Khúc Tiêu Tiêu nhanh chóng dẹp đi làn sương đen, dọn dẹp dấu vết ma pháp, “Em ở đây!”
Cửa được mở ra, Việt Triêu cầm theo một bó hoa xinh đẹp đứng ở cửa.
Khúc Tiêu Tiêu nhận lấy bó hoa xinh đẹp: “Đây là?”
“Hoa sơn trà, lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này là anh đã cảm thấy rất hợp với em.” Việt Triêu đứng dưới ánh trăng, ánh mắt anh dịu dàng như làn nước.
Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Tiêu Tiêu nhận được hoa, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên cô xúc động như thế.
Bên bờ biển lặng lẽ, dường như thế giới chỉ có hai người là cô và Việt Triêu.
Khúc Tiêu Tiêu cúi đầu, mùi hoa sơn trà thơm ngát tràn ngập khoang mũi cô, xoa dịu khuôn mặt cô: “Cảm ơn anh, Việt Triêu, em rất thích.”
*
Sự công kích tiếp theo không đến.
Lão đạo sĩ tránh được một kiếp.
Thần kinh căng thẳng của lão đạo sĩ buông lỏng. Một giây sau, trái tim của lão bị một lưỡi dao sắc bén vô hình xuyên thấu, lão hoàn toàn mất đi hơi thở.
Trong căn tầng hầm tối tăm, một con búp bê đang đứng giữa phòng, “Lý Mạn Uyển, cô dám cãi lệnh tôi ra tay với Tiêu Tiêu!” Một tiếng thét chói tai phát ra từ con búp bê tràn ngập toàn bộ căn phòng.
“Xem ra kế hoạch của mình phải đẩy nhanh hơn mới được.”
Búp bê ngẩng đầu nhìn lên tường, dưới ánh đèn u ám có thể miễn cưỡng thấy rõ trên mặt tường đầy rẫy ảnh chụp của Khúc Tiêu Tiêu.



