Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đã Tỉnh Ngộ Rồi Phần 15

Phần 15

7:12 sáng – 05/10/2025

Bộ phận quan hệ công chúng của Tần thị đã liên hệ với một tài khoản chuyên đăng tin mật. Tài khoản đó rất ranh mãnh, bắt đầu đăng từ 1 giờ chiều, mỗi tiếng đăng một ít.

Sau khi đăng đoạn ghi âm đầu tiên, cư dân mạng đã rất ngạc nhiên khi biết được sự thật về việc tôi mua nhà và chuyện nhà tôi cần tiền. Một số người còn xin lỗi tôi vì đã nghe lời nói một phía trước đó. Cũng có rất nhiều người nói đây chỉ là do bố mẹ đối xử không tốt với tôi, Giản Lộ không hề làm gì có lỗi với tôi, tôi làm vậy vẫn quá nhẫn tâm.

Nhưng càng tung ra nhiều tin, hình tượng của Giản Lộ và Lục Chi Dương cũng dần sụp đổ. Vợ chồng Lục Niên Hồi thì càng không cần phải nói, hai người họ vốn có tiếng tốt trong giới, lần này cũng bị Giản Lộ và đứa con trai ngốc nghếch kia liên lụy.

Hai cha con Phương Minh vốn không liên quan nhưng cứ cố tình xen vào, đương nhiên cũng không tránh khỏi việc bị cư dân mạng lên án cùng với mấy người kia.

“Trời ơi, loại bố mẹ gì vậy! Tài sản cho hết con gái lớn thì không nói làm gì, đó là quyền của họ, nhưng sao có thể mặt dày đến mức vét sạch tiền tiết kiệm của con gái nhỏ để bù đắp cho lỗi lầm của họ chứ?”

“Hơn nữa, nghe đoạn ghi âm thì hình như họ sinh con gái nhỏ ra là để thay tim cho con gái lớn. Không thể nào, đáng sợ quá, mong là tôi nghĩ nhiều rồi.”

“Bạn ở trên ơi, tôi thấy bạn không hề nghĩ nhiều đâu, chắc chắn là họ có ý đó đấy. Loại bố mẹ này đúng là không bằng loài vật!”

“Chị gái này có vẻ cũng thảo mai lắm, với cái tên Lục Chi Dương kia đúng là một đôi cặn bã.”

“Đúng vậy, xem lịch sử trò chuyện thì rõ ràng hai người đã từng yêu nhau, vậy mà tên cặn bã kia lại ám chỉ em gái là người bám lấy anh ta. Tôi cũng từng thích anh ta đấy, giờ chuyển sang anti rồi.”

“Thật ra thì năng lực và nhân phẩm phải tách riêng. Trình độ âm nhạc của anh ta vẫn rất cao, sau này tập trung sáng tác chắc cũng sẽ ổn thôi.”

“Thằng nhóc kia cũng mất dạy thật, tự nhiên mắng người ta là con hoang, đàn ông thối tha, là tôi thì tôi cũng tát nó.”

Mỗi khi xử lý công việc mệt mỏi, tôi lại lên xem bình luận trên mạng, xem xong là thấy tinh thần phấn chấn hẳn.

Đương nhiên vẫn có những ý kiến phản đối.

“Chỉ có mình tôi thấy những đoạn ghi âm ghi hình này xuất hiện quá đúng lúc sao? Cũng không biết thật giả thế nào. Lùi một bước mà nói, cho dù là thật thì Giản Ninh này cũng đáng sợ quá, nói chuyện với người nhà bạn bè cũng ghi âm lại.”

Điểm này rất nhanh đã có người phản bác.

“Gặp phải gia đình ma cà rồng kỳ quái như vậy thì nghĩ cách tự bảo vệ mình cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa xem dòng thời gian thì những đoạn ghi âm này bắt đầu từ sau Tết năm nay, có thể thấy cô ấy đã thay đổi suy nghĩ từ lúc đó.”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy những bằng chứng này chắc là thật, nếu không thì những người trong chương trình đã nhảy dựng lên rồi.”

“Mà này, tôi vừa quay lại xem chương trình thì thấy chương trình đã gián đoạn rồi, haha.”

Sếp tốt của tôi cũng ra tay “bổ đao” bọn họ.

Anh ấy đăng bài trên Weibo nói rằng trước đây tôi đã từng tìm anh ấy vì chuyện của Giản Lộ. Anh ấy không ưa cách hành xử của những người đó, nhưng vì mạng người quan trọng nên vẫn đi hỏi thăm giúp. Giáo sư Nhiếp trả lời lịch phẫu thuật của ông ấy đã kín mít, ít nhất trong vòng nửa năm tới không thể rời đi. Mạng sống không phân biệt cao thấp, ông ấy không thể bỏ bệnh nhân của mình mà đi, chỉ có thể gửi chúc Giản Lộ bình an từ nước ngoài. Giáo sư Nhiếp cũng chia sẻ lại bài viết để xác nhận chuyện này.

Tôi hơi ngại, tôi không làm phiền mà cũng sẽ không bao giờ làm phiền người khác vì Giản Lộ. Tần Mục Sinh đang cố tình tô vẽ cho tôi.

Không biết vợ chồng Giản Chí Trung có hối hận không.

Tần Mục Sinh phải xử lý việc của Tần thị nên đi trước. Trước khi tan làm, thư ký báo với tôi có hai cặp vợ chồng đang rất kích động muốn gặp tôi.

Bọn họ đúng là âm hồn không tan.

Đáng tiếc Lục Chi Dương đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, nếu không hôm nay vợ chồng Lục Niên Hồi cũng không thể đến gây sự.

Tôi dặn thư ký báo cho bảo vệ đuổi bọn họ đi, định gọi xe để về nhà như mọi khi.

Nhưng hai nhà đó vẫn không chịu từ bỏ, lúc tôi ra khỏi tòa nhà để chờ xe, bọn họ lại muốn xông lên. Tôi sợ quá nên vội vàng lùi lại vào trong, may mà bảo vệ tòa nhà vẫn rất tận tụy, bọn họ bị chặn lại ở ngoài cửa.

Phương Tuệ ở bên ngoài gào khóc: “Đồ súc sinh! Mày muốn nhìn chị mày chết phải không! Nếu Lộ Lộ có mệnh hệ gì, tao sẽ không tha cho mày!”

Tôi coi như không nghe thấy, nhìn vợ chồng Lục Niên Hồi đang tỏ vẻ kiềm chế nhưng cũng rất sốt ruột mà nói: “Cho dù Hoa Đà tái thế cũng không thể khiến tay Lục Chi Dương chơi đàn được nữa đâu, từ bỏ đi.”

Càng lúc càng có nhiều người vây xem, có người nhận ra bốn người họ, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Bốn người đó không chịu nổi những ánh mắt này, đành phải lủi thủi bỏ đi. Lúc Giản Chí Trung rời đi, ông ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Lúc này xe của tôi cũng đến, hôm nay xe đến khá nhanh, tài xế còn chủ động vẫy tay với tôi, lạ thật.

Tuy nhiên, xe mới chạy được một đoạn thì tôi nhận được tin nhắn: Cô Giản, tôi đến rồi, cô đang ở đâu?

Tôi nhìn tài xế phía trước, lập tức gửi tin nhắn báo cảnh sát.

Tài xế nhìn thấy hành động của tôi qua gương chiếu hậu, cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi!”

Tôi nghe giọng nói này quen quen, nhìn tài xế tháo kính râm bỏ mũ xuống, để lộ mái tóc dài thì mới chợt nhận ra: “Diệp Mẫn!”

“Muốn trách thì trách người nhà cô đều bỏ rơi cô đi!”

Ánh mắt Diệp Mẫn tràn đầy oán hận, lái xe cũng loạng choạng nghiêng ngả, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

 

Tôi không kịp suy nghĩ ẩn ý kỳ quái trong lời nói của cô ta, chỉ nghĩ làm thế nào để tự cứu.

“Cô lái nhanh như vậy là muốn đồng quy vu tận với tôi sao?”

Tốc độ xe chậm lại một chút.

“Ai thèm đồng quy vu tận với đồ hồ ly tinh cô chứ, chỉ có cô chết thôi. Sau khi cô chết, tất cả của cô sẽ là của tôi!”

Tôi cảm thấy cô ta như một kẻ thiểu năng trí tuệ, nhưng hình như cô ta rất chắc chắn.

“Sao cô lại chắc chắn như vậy?”

“Haha, cô kéo dài thời gian cũng vô dụng. Dù sao cô cũng sắp chết rồi, tôi có thể đại phát từ bi nói cho cô biết.”

Nụ cười của cô ta càng ngày càng quỷ dị, trên mặt lộ rõ vẻ điên cuồng.

“Lát nữa sẽ đến bệnh viện chị gái cô đang nằm, nhưng cô sẽ không đến được đâu, bởi vì trước đó chiếc xe này sẽ gặp tai nạn.”

Tôi giật nảy mình: “Cô bị điên rồi, cô có thể cũng sẽ chết đấy!”

“Tôi có túi khí an toàn, cô vẫn nên lo cho bản thân mình đi!”

Cô ta nói đúng, trong tình huống này tôi mới là người tương đối nguy hiểm. Haiz, tại vì lúc trước lơ đãng không chú ý đến biển số xe, thật sự là bất cẩn.

Lúc này phía trước xuất hiện chốt chặn tạm thời, tôi vừa mừng thầm, Diệp Mẫn lại tặc lưỡi một tiếng, tiếp tục tăng tốc.

Tôi kinh ngạc rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: Diệp Mẫn chỉ có một mình, không có thủ đoạn uy hiếp tôi, cô ta không thể nào dừng xe chịu trói.

Chướng ngại vật bị đâm văng, Diệp Mẫn bắt đầu mất lái.

Dây an toàn hàng ghế sau đã bị Diệp Mẫn cắt đứt, tôi chỉ có thể nắm chặt lấy tay vịn phía sau xe.

Đột nhiên chiếc xe đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường, đầu tôi đập mạnh về phía trước, nhưng cơn đau trong dự đoán lại không đến.

Tôi đập vào túi khí bung ra, trước khi ngất đi tôi nghĩ: Diệp Mẫn chuẩn bị chiếc xe này cũng cao cấp thật, hàng ghế sau vậy mà cũng có túi khí.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Tần Mục Sinh đang ngồi bên giường tôi, vẻ mặt tiều tụy, trông như đã túc trực rất lâu.

Bác sĩ đến kiểm tra, nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.

Tôi rất may mắn chỉ bị thương ở tay chân, so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều rồi.

Nhìn Tần Mục Sinh nghiêm mặt, tôi có hơi chột dạ.

“Lúc phát hiện có vấn đề, tại sao không nói cho anh biết? Nếu không phải Đinh Húc ở phía sau phát hiện báo cho anh, anh…”

“Ờ… báo cảnh sát nhanh hơn đúng không?”

Tôi né tránh ánh mắt của Tần Mục Sinh, chuyển chủ đề: “Sao bạn gái cũ của anh lại thành ra như vậy…”

Tần Mục Sinh buồn bã: “Trước kia cô ấy không như vậy.”

Một lát sau Đinh Húc cũng đến thăm tôi, đồng thời mang đến một vài tin tức.

Hóa ra Diệp Mẫn xui xẻo, túi khí an toàn phía trước lại không bung ra. Bây giờ cô ta đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, hình như rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.

Còn xe của Diệp Mẫn là do Giản Lộ cung cấp, chính là xe của Lục Chi Dương, thảo nào lại cao cấp như vậy.

Bóng lưng quen thuộc mà tôi nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh của Lục Chi Dương hôm đó chắc chắn là của Diệp Mẫn rồi.

Không biết ba người này cấu kết với nhau từ khi nào.

Nguyên nhân Giản Lộ làm như vậy cũng rất rõ ràng.

Bảo sao lúc đó chị ta cứ thúc giục tôi đi trung tâm thương mại cùng bọn họ, chắc là khi đó bệnh tình của chị ta đã rất nặng, muốn tạo ra tai nạn ngoài ý muốn ở trung tâm thương mại đông người.

Chị ta cũng không hề trông chờ vào việc tôi sẽ cầu xin chuyên gia từ nước ngoài đến chữa bệnh cho, có thể là trực tiếp có ý định thay tim.

Tôi nhớ đến mấy lời kỳ quái của Diệp Mẫn, nhẹ giọng hỏi: “Vợ chồng Giản Chí Trung có biết chuyện này không?”

Trả lời tôi là sự im lặng của Đinh Húc và Tần Mục Sinh.

Tôi thở dài một hơi.

Vợ chồng Lục Niên Hồi không biết chuyện này, nhưng hình như vì thường xuyên liên lạc với vợ chồng Giản Chí Trung nên cũng bị mời đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Ngày tôi xuất viện, tôi đến thăm Giản Lộ, chị ta đã phải sống nhờ vào máy thở. Giản Chí Trung ở bên cạnh chăm sóc, hình như ông ta nghe được âm mưu của Phương Tuệ và Giản Lộ nhưng không trực tiếp tham gia. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ta định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Tôi trực tiếp rời đi.

Vì Giản Lộ mắc bệnh nặng nên vẫn có thể nằm trong phòng bệnh. Còn bà Phương Tuệ trực tiếp tham gia, khỏe mạnh bình thường, tất nhiên là bị tạm giam.

Trong thời gian tôi nằm viện còn xảy ra một chuyện.

Vợ chồng Lục Niên Hồi đã khởi kiện nhân viên bán hàng đẩy Lục Chi Dương ngã xuống thang cuốn. Khi đó nhân viên bán hàng vội vàng bỏ đi là vì anh ta nhận được điện thoại báo vợ con gặp chuyện, kết quả anh ta bị thương ở chỗ đó, vợ con cũng không cứu được. Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, anh ta rất tuyệt vọng, ngày ngày theo dõi Lục Chi Dương, nhân cơ hội đẩy anh ta ra trước một chiếc xe tải lớn.

Lục Chi Dương không chết, nhưng bị liệt, gương mặt của anh ta cũng không còn đẹp trai như trước nữa.

Lục Niên Hồi cũng giống như Giản Chí Trung, từ chức cùng vợ chuyên tâm chăm sóc con trai.

Hai tháng sau, Tần Mục Sinh thuận lợi tiếp nhận vị trí của dì Tần, còn việc sáp nhập Quang Vũ vào Tần thị cũng bắt đầu có triển vọng.

Tôi cũng chính thức trở thành Tổng giám đốc của Quang Vũ.

Hôm nay tôi đến Tần thị họp, lúc ra về Tần Mục Sinh tiễn tôi.

“Em thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Anh ấy đột nhiên nói ra câu này ở cửa tòa nhà Tần thị.

“Ít nhất là hai ba năm tới em không muốn…”

Khoảng thời gian này anh ấy cũng bóng gió mập mờ không ít lần, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ít nhất hiện tại thì kiếm tiền vẫn hấp dẫn hơn.

Tần Mục Sinh mỉm cười: “Vậy là anh vẫn còn cơ hội đúng không? Đúng rồi, mẹ anh nói muốn mời em đến nhà ăn cơm, anh đã nhận lời thay em rồi.”

Tôi cũng cười: “Ăn cơm thì ăn cơm, đừng gộp hai chuyện này lại nói. Câu trước đó của anh bây giờ em vẫn chưa thể trả lời được.”

Chúng tôi cùng nhau cười rồi bước ra khỏi tòa nhà Tần thị.

(Hết)