Sau giờ ngọ vào ngày thứ ba, Trường An thành bắt đầu mưa tí tách.
Cuối cùng nắng nóng sau nhiều ngày cũng biến mất, Tô Thiển Ly không màng đến sự khuyên can của Vương ma ma mà đến Liên Y Đình xem mưa.
Chưa được thời gian uống hết một chén trà, Thị Thư đã tìm tới.
“Chủ tử, Mộc Cận Uyển có biến!”
Tô Thiển Ly buông ly trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Thị Thư, đợi nàng ấy nói tiếp.
Thị Thư khuất thân hành lễ: “Hôm qua, Lưu bà tử giúp nha hoàn nấu thuốc rồi ngầm bỏ tàng hồng hoa vào ấm thuốc của Triệu di nương!”
Trong lòng Tô Thiển Ly chợt căng thẳng: “Triệu di nương uống không?”
Thị Họa gật đầu: “Triệu di nương uống rồi, nhưng chính nàng ta lại lặng lẽ xử lý bã thuốc. Nô tỳ cảm thấy kỳ lạ nên đã mang tất cả đến đây cho chủ tử xem qua!”
Nói xong, Thị Thư đặt một bọc bã thuốc lên bàn rồi mở khăn ra.
Tô Thiển Ly chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện điểm bất thường: “Trong bã thuốc không có tàng hồng hoa?”
“Vâng, lúc ấy nô tỳ theo dõi sát sao Lưu bà tử, bà ta không có cơ hội chờ thuốc nấu xong mới lấy tàng hồng hoa ra…”
“Vậy tức là tàng hồng hoa do Triệu Liên Nghi lấy ra… Không, là bản thân nàng ta lặng lẽ đổi loại thuốc khác, hơn nữa còn không muốn để đối phương biết!” Tô Thiển Ly nói chắc như đinh đóng cột.
“Vâng, nô tỳ cũng đoán như thế!”
Tô Thiển Ly trầm ngâm một lát rồi lập tức lên tiếng dặn dò: “Trước tiên đừng rút dây động rừng, cứ tiếp tục chú ý. Một khi có tin tức lập tức đến báo!”
Thị Thư khom người đáp ứng, xoay người ra khỏi Liên Y Đình rồi biến mất trong màn mưa bụi trắng xóa.
Tô Thiển Ly nhìn chằm chằm màn mưa bụi nơi xa, dường như đang nhìn thế cục không quá rõ ràng trước mắt. Tuy trong con ngươi có chút nghi ngờ nhưng đôi mắt vẫn kiên định, không hề có ý định lùi bước về sau.
Mặc kệ Triệu Liên Nghi muốn thế nào, là địch hay là bạn, chỉ cần Tô Thiển Ly tra ra nàng ta không thoát khỏi liên quan đến cái chết của mẫu thân, nàng tuyệt đối không nương tay!
Trận mưa này vẫn liên tục đến tận nửa đêm mới dần dừng lại.
Ngày hôm sau là một ngày mặt trời lên cao.
Sau khi ăn sáng, Vương ma ma đi đến cười nói:
“Tiểu thư, lão phu nhân dặn dò Lưu nương tử đến đo cắt cho tiểu thư bộ đồ mới, bây giờ người đã chờ ở ngoài cửa viện!”
“Không phải vừa làm y phục mới rồi ư…”
Tô Thiển Ly nghĩ đến tấm lòng của Tô lão phu nhân thì không nói tiếp nữa. Nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, dặn dò Vương ma ma: “Để các nàng vào đi!”
Vương ma ma khom người đáp ứng rồi bước ra ngoài cửa viện.
Chỉ chốc lát sau bà lại đi đến, hai nương tử đi theo phía sau. Đến khi thấy rõ bóng dáng lả lướt đi cuối cùng, trên mặt Tô Thiển Ly không kìm được mà nở nụ cười.
Vân Nương!
Sao nàng lại đến đây?
Lưu nương tử mỉm cười đi lên hành lễ, nghiêm túc đo đạc kích cỡ cho Tô Thiển Ly.
Sau khi xong việc, nàng còn muốn mời Tô Thiển Ly lựa màu sắc cho quần áo.
Tô Thiển Ly nhìn Vân Nương, trực tiếp nói với mọi người:
“Những thứ này làm phiền ma ma chọn thay ta. Ta hơi mệt, nương tử nhìn rất quen, ở lại trò chuyện với ta một chút!”
Lưu nương tử nhìn Vân Nương rồi khom người đáp ứng, sau đó nàng ấy rời khỏi phòng với Vương ma ma, chỉ để lại hai người bọn họ ở trong phòng.
Đợi đến khi trong phòng không còn người ngoài, Vân Nương tiến lên vài bước, cầm bàn tay trắng như ngọc của Tô Thiển Ly, trong mắt đầy nôn nóng.
“Tô tứ tiểu thư, nghe nói ngươi bị thương? Làm ta sợ muốn chết, ta chỉ là một người lang bạc… Nhất thời không thể vào Tô phủ nên đành năn nỉ Lưu nương tử dẫn ta vào. Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi!”
Nhìn khuôn mặt quan tâm của Vân Nương, trong lòng Tô Thiển Ly vô cùng ấm áp, nàng mỉm cười phân phó nàng ấy ngồi xuống.
“Không sao, chỉ là một chút lục đục nội bộ, vừa lúc đụng phải ta nên bị thương mà thôi. Ngươi yên tâm, chỉ bị thương một chút, mấy ngày nữa có thể xuất phủ rồi!”
Đương nhiên Vân Nương biết mỗi phủ đều có rất nhiều chuyện xấu không thể nói với người ngoài. Tô Thiển Ly không nguyện ý nói rõ, nàng cũng không thể truy hỏi.
Chỉ cần Tô Thiển Ly an toàn, vậy nàng ấy yên tâm rồi!
Nghĩ đến đây, Vân Nương nói một câu: “Cám ơn trời đất, không có việc gì thì tốt.” Sau đó nàng ấy lấy mấy bức vẽ trong tay áo ra đưa cho Tô Thiển Ly.
“Gần đây ta lại có vài ý tưởng, Tứ tiểu thư nhìn xem có bức nào lọt vào mắt ngài không?”
Tô Thiển Ly mỉm cười nhận lấy, khi ánh mắt lướt đến một bức trâm cài hình hoa phù dung trong số đó thì không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi.
“Phù dung vốn ung dung đẹp đẽ. Được Vân Nương tỉ mỉ thiết kế một hồi lại trở nên lộng lẫy thế này, thật sự rất cao quý. Nữ quyến thế gia trong Trường An rất nhiều, bán trâm cài phù dung này thì việc làm ăn của Niệm Nô Kiều sau này sẽ không kém!”
Vân Nương nghe nói như thế, nỗi thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, trên mặt đầy ý cười.
“Được, tất cả đều nghe theo Tứ tiểu thư, chỉ cần có được sự khẳng định của ngài thì nhất định không có vấn đề gì!”
Vân Nương thu mẫu lại, bưng chung trà cạn trong tay uống một ngụm. Lúc này, giọng nói của Tô Thiển Ly lại vang lên.
“Vân Nương, chuyện ta bị thương liên quan đến thể diện của Tô phủ, không có bao nhiêu người trong phủ biết nội tình, vậy sao ngươi biết được?”
Vân Nương cười nói:
“Nói đến cũng khéo, hôm qua ta đang ở trong một thư quán mới mở để tìm kiếm sách về trang sức, ngoài đó mấy bước có hai công tử đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Ta vẫn luôn nhớ rõ lời dặn dò của ngươi nên dựng lỗ tai lên nghe. Bọn hắn nói đến việc Tô tứ tiểu thư bị thương, khiến ta giật cả mình nên lúc này mới sốt ruột vào Tô phủ, muốn xem ngươi có khỏe mạnh không!”
Trong lòng Tô Thiển Ly chợt rùng mình, tiếp tục truy hỏi:
“Vân Nương có nhớ rõ đó là hai công tử thế nào không? Dù sao thế gia lui đến Tô phủ cũng không ít!”
“Ừm, hai người này có mặt mày đoan chính, lời nói cử chỉ hoàn toàn không tầm thường. Đặc biệt là vị công tử nhắc đến Tứ tiểu thư, hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh trúc, trong tay cầm quạt xếp, từng cái giơ tay nhấc chân vô cùng nho nhã!”
Tô Thiển Ly nghe xong lời miêu tả của Vân Nương, trong lòng không khỏi hiện ra một bóng dáng!
Thế tử Văn Huyền của Trung Dũng Hầu phủ!
Quan hệ giữa hắn và Tô Lạc Tích không tệ, nhưng chắc chắn Tô Lạc Tích không ngốc đến mức tiết lộ bí mật nhà mình cho người ngoài!
Vậy chỉ có thể nói rõ Văn Huyền biết được chuyện của Tô phủ ở chỗ khác.
Nhưng cũng thật trùng hợp, vậy mà Vân Nương lại nghe thấy rồi nàng ấy nghĩ hết cách để vào Tô phủ, tìm hiểu đến tận cùng.
Tô Thiển Ly không khỏi nghi ngờ tất cả chuyện này đều do Văn Huyền bố trí.
Vì để Vân Nương vào Tô phủ thăm mình!
Dù sao trong tiệc sinh thần của Tô Lạc Tích, hắn vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ quan sát, từ tầng tầng âm mưu nói có sách mách có chứng giúp nàng rửa sạch hiềm nghi.
Tô Thiển Ly lại được chứng kiến sự cơ trí và bình tĩnh của một trong tứ công tử đứng đầu Trường An thành – Văn Huyền!
Chỉ là điều khiến Tô Thiển Ly nghĩ mãi không ra chính là hắn làm tất cả những chuyện này vì mục đích gì?
Sao hắn lại biết quan hệ giữa mình và Vân Nương?
Vân Nương ở cạnh đó ngẩng đầu lên, bình tĩnh đánh giá Tô tứ tiểu thư ở trước mặt.
Lúc này, trong mắt Tô Thiển Ly đầy vẻ đề phòng, nàng đang chìm trong suy nghĩ sâu xa, dường như đã biết thân phận của vị công tử kia!
Vân Nương vẫn còn nhớ rõ công tử kia giả vờ nói chuyện phiếm. Hắn vờ như vô tình nhắc đến Tô Thiển Ly, nhưng dù thế nào vẫn không che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
Nàng lênh đênh trong biển phong trần này hơn mười năm, sao có thể không biết tình ý ẩn sâu trong mắt hắn.
Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!
Số mệnh đã định công tử có dung mạo không tầm thường kia không có phúc phận này!
Vân Nương ngơ ngẩn nhìn Tô Thiển Ly ở trước mặt, chỉ trong chớp mắt sau nàng đã thay đổi thành một người, trong ánh mắt đầy lạnh lẽo và sắc bén như những đương gia nhà quyền quý khác!
Trong lòng nàng ấy không khỏi thầm giật mình. Một nữ tử cơ trí và có tầm nhìn vượt xa bình thường. Ngay cả nàng cũng không nhịn được mà cảm thấy tò mò, quý nữ thế gia như Tứ tiểu thư đây thì trong thế gian này, nam tử như thế nào mới có thể lọt vào mắt nàng?


