Lý Vũ Hi buồn bã khi nghe Lý Tông Diệp nói vậy.
Đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra lý do vì sao phụ hoàng đối xử với mấy người bọn họ rất khoan dung, nhưng vừa nhìn thấy Tam hoàng huynh lại lập tức biến thành một người cha nghiêm khắc.
Tam hoàng huynh võ có thể bảo vệ biên cương, văn có thể an quốc, cho dù chân phải bị tật cũng vì trên chiến trường bị thương không cứu chữa kịp thời tạo thành.
Nhưng phụ hoàng, ngoài ban thưởng vàng bạc và tước vị, còn lại không có một chút dịu dàng của người cha đối xử với Tam hoàng huynh.
Hắn không khỏi cảm thấy uất ức thay huynh ấy.
Lý Vũ Hi buồn bực cả buổi, trong lòng đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, hắn vỗ tay lên trán vang lên một tiếng “bộp”.
“Hoàng huynh, ta đã tra ra tiểu cô nương va phải ngươi ngày đó. Cô nương kia là cháu gái của Lễ Bộ thượng thư Tô Chiêm, đích nữ của Tô Tiến Nghĩa ở Hàn Lâm Viện, tên là Tô Thiển Ly. Nghe nói ngày đó cô nương dám trừng ngươi, còn không hành lễ với ngươi, thật sự cuồng vọng, uổng công tổ phụ nàng là Lễ Bộ thượng thư, đúng là mắt mù!”
Lý Tông Diệp nghe xong, tay đang cầm bút đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Vũ Hi một lúc lâu không nhúc nhích.
Võ Tiến đứng ở một bên đột nhiên giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Cổ nhân có một câu nói: cổng thành bị cháy, vạ đến cá dưới ao!
Ngũ điện hạ, ngài có thể tùy ý làm bậy, không hề sai!
Nhưng cũng nên nhìn xem đây là nơi nào.
Con mắt nào của ngài thấy Tô tiểu thư kia bất kính với chủ tử.
Ngay cả khi… có một chút, ngài cũng đừng nói ra miệng chứ!
Lúc này trên mặt Lý Tông Diệp không có chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vũ Hi lòng đầy căm phẫn ngồi ở trước mặt.
Nữ tử ngày đó dám quan sát hắn bằng dáng vẻ thản nhiên, lỗi lạc, thật sự làm hắn kinh ngạc!
Ngày đó, gió xuân thổi qua cuốn góc váy của nàng, làn váy thêu hoa hải đường theo gió nhảy múa tung bay, nở rộ bên cạnh nàng, rực rỡ đến cực điểm.
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là đôi mắt của nàng.
Một đôi mắt hạnh vô cùng trong trẻo, nhưng lại ngập tràn đủ loại cảm xúc.
Có khó hiểu, cố chấp, còn có một chút… Thương xót!
Nàng thương hại ta à?
Vậy mà nàng dám thương hại ta!
Lý Tông Diệp nện bút lông trong tay lên thư án tạo thành một tiếng “ba”, trong mắt đầy lửa giận.
Lực lớn đến mức mực nước bay ra bắn lên người Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi.
Hàm răng trắng đều thẳng tắp là niềm tự hào nhất của hắn lập tức dính loang lổ đầy mực.
Hắn vừa nhìn lại đôi mắt của Lý Tông Diệp, hai chân lập tức mềm nhũn, thầm nghĩ không xong, sờ đến mông hổ rồi!
Sớm đã quên quần áo của mình, vội co giò bỏ chạy.
Ai ngờ hắn vừa mới chạy được một bước, bất ngờ đâm phải thân thể vững chắc như bàn thạch của Võ Tiến, đâm mạnh đến mức mắt nổi đầy sao.
“Võ Tiến!”
Một tiếng quát lạnh vang lên sau lưng Lý Vũ Hi.
“Có ti chức!”
Võ Tiến kéo Lý Vũ Hi ra, bước tới một bước, cúi người hành lễ trước Lý Tông Diệp đang ngồi sau án thư.
“Mời Ngũ điện hạ ra ngoài, trong vòng nửa tháng, bổn vương không muốn nhìn thấy hắn!”
“Đừng mà, Tam hoàng huynh, ta sai rồi!”
Lý Vũ Hi vừa nghe sắc mặt đã thay đổi, trước một bước tiến lên ôm lấy chân bàn, thân thể nghiêng về phía trước, giương mắt nhìn Lý Tông Diệp bằng vẻ mặt khẩn cầu.
Lúc này quản gia Đồng Phúc xuất hiện ngoài cửa: “Chủ tử, lão nô dẫn Lưu ma ma tới đưa canh cho điện hạ!”
Vừa nghe thấy ba chữ “Lưu ma ma”, Lý Vũ Hi vui mừng hớn hở, vội vã bò dậy, phân phó Đồng Phúc đưa người vào.
Lưu ma ma chính là phúc tinh của bọn họ.
Chỉ cần lão nhân gia xuất mã, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một ngụm canh xuống bụng, vẻ mặt Lý Tông Diệp đã dịu lại hơn.
Đồng Phúc nhân cơ hội lấy ra một tấm thiệp mời, khom người trình lên án thư.
“Chủ tử, sáng nay phủ Lễ bộ thượng thư đưa thiệp mời tới, mùng một tháng ba là tiệc mừng thọ của Tô lão phu nhân, mời ngài đến lúc đó nhất định phải đến.”
Lại là Tô phủ!
Trên mặt Lý Vũ Hi đầy vẻ bất đắc dĩ!
Xem ra chuyện hôm nay không bỏ qua được rồi!
Ngay sau đó, hắn nghe Đồng Phúc nói tiếp: “Bình thường thiệp mời đưa tới phủ đều bị từ chối, nhưng vì Tô lão phu nhân Tô phủ lúc trước từng cứu Lưu ma ma, lão nô suy đi nghĩ lại, đành lớn mật trình đến trước mặt chủ tử!”
Hả?
Còn có chuyện này sao?
Lòng hiếu kỳ chết tiệt của Lý Vũ Hi bắt đầu trỗi dậy.
“Soạt” một tiếng, hắn từ trên ghế nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi thốt ra khỏi miệng: “Đi, nói cho Tô Chiêm rằng ta và Hoàng huynh nhất định đến đúng giờ!”
Hắn rất tò mò không biết Tô tứ tiểu thư càn rỡ kia trông như thế nào!
Đồng Phúc hành lễ với Lý Vũ Hi, sau đó theo bản năng nhìn Lý Tông Diệp ngồi sau án thư.
Thật lâu sau, Lý Tông Diệp gật đầu, vẫn cầm lấy bút lông trong tay.
Đồng Phúc khom người hành lễ, cầm thiệp mời chuẩn bị rời khỏi thư phòng.
“Đợi đã!”
Lý Vũ Hi bước lên trước mấy bước, rút thiệp mời trong tay Đồng Phúc, hẹp hòi cười: “Trả lời ta rồi hẵng đi, trả lời thư mời như thế nào, để ta suy nghĩ thật kỹ!”
Thấy Lý Tông Diệp không có phân phó, Đồng Phúc khom người ra khỏi thư phòng, đi nhanh vài bước mới dừng lại, hít sâu một hơi, ổn định tâm thần.
Ông ấy ở bên cạnh chủ tử gần mười năm, nhưng mỗi lần bẩm báo việc, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của hắn, hai chân vẫn nhịn không được mềm nhũn ra.
Mỗi lần như thế, Đồng Phúc càng bội phục Võ Tiến, lúc nào hắn cũng luôn đi theo bên người chủ tử, hầu hạ sinh hoạt của chủ tử.
Nhưng người lợi hại nhất vẫn là Lưu ma ma!
Sau khi nhận được thiệp mời vào sáng sớm nay, Đồng Phúc biết chuyện năm đó của Lưu ma ma, liền đưa thiếp mời cho Lưu ma ma xem trước.
Lưu ma ma mỉm cười nhận thay chủ tử.
Còn dặn dò Đồng Phúc nhắm chuẩn lúc Ngũ hoàng tử ở đây thì trình thiệp mời lên, chuyện nhất định sẽ thành!
Sau khi được phân phó, Đồng Phúc lẩm bẩm trong lòng rồi vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ma ma, nếu chủ tử không tiếp thì phải làm sao?”
“Không đâu!” Lưu ma ma vừa cắt hoa văn trong tay, vẻ mặt chắc chắn nói: “Ngươi phải biết rằng Ngũ điện hạ phô trương như thế nhưng chủ tử nhà ngươi đã thành thói quen!”
Cho dù có Đồng Phúc cứu viện, cuối cùng Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi vẫn bị mời ra khỏi phủ Tần vương.
Tiễn Lý Vũ Hi đi rồi, Võ Tiến lập tức đi vào Văn Hoa Lâu.
“Chủ tử, Ngũ điện hạ…”
Lý Tông Diệp giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời hắn: “Mũi tên kia đến từ đâu, đã điều tra ra chưa?”
“Khởi bẩm chủ tử, người của chúng ta tra đến Định Châu thì dấu vết bị xóa!”
“Tiếp tục theo dõi, không thể để mất dấu vết!”
Võ Tiến khom người tuân lệnh, lúc ngẩng đầu nhìn chủ tử mình ngồi sau án thư, chỉ thấy trán hắn rỉ mồ hôi.
Chân chủ tử lại bắt đầu đau!
Trong lòng Võ Tiến thắt lại, nhịn không được nói: “Chủ tử, có cần gọi Võ Nhất vào không?”
“Không cần!” Lý Tông Diệp không hề ngẩng đầu lên, bút lông trong tay vẫn không ngừng: “Người của Tứ hoàng đệ đang ở đâu?”
“Đã đến Định Châu, manh mối về mũi tên kia do điện hạ phái người nói cho Võ Trạch!”
Võ Tiến thấy Lý Tông Diệp không nói gì nữa thì suy nghĩ một lát, lại nói:
“Tứ điện hạ ra lệnh cho Võ Trạch bẩm báo lại với chủ tử, ít ngày nữa hắn sẽ hồi kinh, chủ tử không cần lo lắng, còn chuyện khác…”
Võ Tiến rất ít khi chần chờ, Lý Tông Diệp nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không vui.
Võ Tiến căng thẳng, vội vàng bẩm báo:
“Theo thuộc hạ biết, Quý phi nương nương hướng vào Tô phủ vì Tứ tiểu thư Tô phủ và Tứ điện hạ là đường huynh muội. Lúc Nhị phu nhân Tô phủ còn sống, bọn họ rất thân thiết. Tô tứ tiểu thư là nữ tử mặc váy màu hoa sen va phải chủ tử trên Chu Tước phố mấy ngày trước!”
“Phái người điều tra nàng!”
“Tô tứ tiểu thư được Tô lão phu nhân yêu thích, ngày thường luyện đàn, dâng hương, ngắm hoa, những nơi từng đi đều là chùa miếu, vườn hoa, không khác gì khuê các tiểu thư khác!”
Lý Tông Diệp khoát tay áo, Võ Tiến cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Xuyên qua cửa sổ, ánh mắt Lý Tông Diệp nhìn chằm chằm cây bích đào trong gió xuân, đáy mắt đầy suy nghĩ sâu xa.
Lúc này hoa lá trên cây bích đào sáng rực một mảng trời, màu đỏ tươi đầy tán cây, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cái cây đó do Lưu ma ma trồng, bà ấy còn cố ý dặn dò hắn lúc xử lý chính vụ mệt mỏi, hãy nhìn xem cây bích đào ngoài cửa sổ, trong lòng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nhưng mấy ngày trước, cây bích đào kia vẫn là một cái cây cành màu nâu khẳng khiu, không bắt mắt chút nào.
Nhưng vào lúc này, cả cây tràn ngập sức sống.
Đến cây bích đào cũng có một mặt không phải ai cũng thấy được, huống chi là người!
Nàng dám nhìn thẳng mắt hắn mà vẻ mặt không hề thay đổi, tuyệt đối không phải người thường.
Ngay cả Võ Tiến cũng không tra được, vậy chỉ có thể nói… nàng giấu mình rất sâu!
Được lắm, hắn muốn xem thử rốt cuộc nàng muốn làm gì!


