Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 6: Thô tục vô lễ

Chương 6: Thô tục vô lễ

4:12 chiều – 23/09/2025

Người phản ứng đầu tiên chính là Văn Huyền ngồi bên cạnh Điền thị.
Hắn ta vội vàng đứng dậy kiểm tra xem nương mình có bị bỏng hay không.
Tay hắn vừa mới lại gần tay Điền thị, Điền thị theo bản năng hất Văn Huyền ra.
“Nương… Nương, ngài… Ngài làm sao vậy?”
Ánh mắt Điền thị đang nhìn chằm chằm Hạ lang trung lúc này mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.
Bà ta phát hiện Văn Huyền ngồi xổm dưới đất, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn bà ta, trong đó còn có chút lo lắng và ấm ức.
Điền thị hoảng hốt, vội vàng thay đổi thành gương mặt tươi cười, khom người nâng Văn Huyền đứng dậy khỏi mặt đất.
“Nương không có việc gì, Huyền Nhi bị dọa sao? Vừa rồi nương hơi chóng mặt…”
Đại phu nhân Hạ thị vội vàng bước tới: “Điền phu nhân đừng lo lắng, đúng lúc Hạ lang trung đang ở đây, y thuật của ông ta khá tốt, nếu không phu nhân để ông ta bắt mạch cho…”
Điền thị vừa nghe xong liên tục xua tay: “Không cần, không cần, ta… chỉ là bệnh cũ mà thôi, trong phủ đã có sẵn thuốc!”
Mọi người đều cho rằng Điền thị giấu bệnh sợ thầy, nên không nhắc lại nữa.
Tô lão phu nhân dặn dò Hạ lang trung hai câu, sau đó sai người đi lĩnh một trăm lượng bạc thưởng cho ông ta dưỡng lão.
Lại hỏi kế hoạch sau này, nghe thấy ông ta nói vẫn để nhi tử mình là Hạ tiểu lang trung ở lại trong phủ xem bệnh cho mọi người, lúc này mới sai Tống ma ma dẫn người ra ngoài.
Một lần trì hoãn này chỉ tốn khoảng thời gian uống nửa chén trà nhỏ.
Điền thị nghiêng người, cố gắng tránh ánh mắt của Văn Huyền và Hạ lang trung, lúc này tâm trạng của bà ta như đứng trên đống lửa, ngồi đống than.
Tô Thiển Ly ngồi bên người Tô lão phu nhân theo dõi từng hành động nhỏ này, khóe miệng khẽ cười lạnh.
Lúc trước tàn nhẫn độc ác như vậy sao không sợ, mà giờ lại sợ đến mức này? Đáng tiếc, đã quá muộn rồi!
Chỉ thấy Điền thị không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, bà ta vừa thấy Hạ lang trung lui xuống thì lập tức đứng dậy, mở miệng nói trong phủ có việc, muốn cáo từ luôn.
Tạ lão phu nhân ngồi ở ghế trên, vẻ mặt khó hiểu nhìn bà ta.
Hôm nay chính đứa cháu gái họ này xin bà ta đi cùng giật dây hỗ trợ cho hôn sự của Văn Huyền và tam tiểu thư Tô phủ, nên bà ta phải bớt thời gian để tới cùng.
Nhưng chưa kịp nói chuyện gì, Điền thị đã sốt ruột hoảng hốt nhất định đòi về.
Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì thế!
Tạ lão phu nhân cố nén cơn giận trong lòng, vừa ra khỏi Tô phủ lập tức quở trách Điền thị một trận, rồi phất tay áo bỏ đi.
Vừa rồi Điền thị nhìn thấy Hạ lang trung, trong lòng đã run sợ không thôi, bà ta sợ Văn Huyền nhìn ra cái gì.
Lúc này cho dù mình bị cô mẫu quở trách trước mặt nhiều người, bà ta vẫn phải cắn môi chịu đựng, sau đó phân phó Văn Huyền ngồi lên kiệu xong, bà ta cũng chuẩn bị bước lên một cỗ xe ngựa phía trước.
Bà ta vẫn cho rằng đã xử lý sạch sẽ mọi chuyện năm đó, lại không ngờ bỏ sót một người.
Người kia nói, lang trung đó nhát gan đã bỏ chạy rồi.
Vậy mà ông ta mạng lớn vẫn còn sống!
Lại còn ẩn nấp mười mấy năm ở Tô phủ.
Hiện giờ, nhi tử ông ta tiếp quản vị trí lang trung trong Tô phủ. Hạ lang trung vì bảo vệ mạng sống, tất nhiên sẽ dặn dò nhi tử cẩn thận.
Hôn sự của Huyền Nhi và tam tiểu thư Tô phủ không thể tiếp tục bàn bạc được rồi.
Bà ta lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết xe ngựa đã ngừng lại từ lúc nào.
Tâm trạng bà ta đang không tốt, vừa vén rèm lại thấy xa phu và thị vệ vây quanh bánh xe, vội đến sứt đầu mẻ trán.
Điền ma ma bước nhanh đến bẩm báo: “Phu nhân, bánh xe ngựa bị kẹt, có lẽ trong chốc lát không thể sửa xong, để lão nô đỡ phu nhân qua trà lâu bên đường uống chén trà trong thời gian chờ đợi!”
Tình huống hiện giờ chỉ có thể như thế!
Điền thị cố nén cơn tức, chui ra khỏi xe ngựa.
Phía sau có một tiếng ngựa hí vang, bà ta giật mình, theo bản năng xoay người lại.
Dưới chân giẫm phải khoảng không, thân mình lập tức nghiêng ngả, vô thức ngã sang một bên, cổ chân bị trật, cơn đau thấu tim từ chân phải truyền đến.
Bà ta đau đớn hít một ngụm khí lạnh, quay người chỉ tay về phía con ngựa vừa chạy như bay qua, chửi ầm lên.
“Tên sát nhân đáng chết, có mẹ sinh không có mẹ dạy, ngoài đường mà phi ngựa như điên, ta nguyền rủa ngươi phơi thây ngoài đường, phơi xác ở nơi hoang vu!”
Chỉ thấy con ngựa đang phi đằng xa quay đầu lại, sau đó vọt về phía xe ngựa phía sau, tốc độ không chậm lại chút nào làm Điền thị sợ đến mức quên cả chân đau, ánh mắt khủng hoảng, rốt cuộc không kêu nổi một tiếng.
Thôi xong, bà ta gặp phải kẻ điên không tiếc mạng rồi!
Mãi đến khi ngựa chỉ cách người bà ta một bước chân, nam tử kia mới kéo chặt cương dừng lại.
Điền thị thật vất vả mới bình tĩnh lại thì phát hiện mũi ngựa phun khí nóng thẳng vào mặt mình.
Còn nam tử trên lưng ngựa tỏ vẻ tùy ý phô trương, vẻ mặt kiêu ngạo.
Nam tử đó chính là ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi!
Trời ạ, bà ta đắc tội Ngũ điện hạ rồi!
Điền thị vội vàng lăn xuống xe ngựa, dập đầu thỉnh tội với Ngũ hoàng tử.
Văn Huyền cũng vừa chạy tới, quỳ gối bên người Điền thị: “Học sinh Văn Huyền ở Quốc Tử Giám bái kiến Ngũ điện hạ, xin điện hạ nể mặt tổ phụ mà tha tội bất kính của gia mẫu!”
Lý Vũ Hi không nói lời nào, hắn hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Văn Huyền đang quỳ rạp trên mặt đấy, hỏi:
“Trước kia bổn vương từng phóng ngựa trong Trường An thành sao?”
Văn Huyền lắc đầu: “Không có!”
“Hôm nay có đâm phải người qua đường không?” Lý Vũ Hi nhất định không tha.
“Cũng không có!” Văn Huyền lắc đầu lần nữa.
“Như vậy…” Lý Vũ Hi liếc nhìn Điền thị đang nằm rạp trên mặt đất: “Ngươi mắng hoàng hậu nương nương, khoản nợ này nên tính thế nào đây?”
Điền thị vừa nghe, nháy mắt sợ vỡ mật: “Thần thiếp biết sai rồi… Xin… Điện hạ trách phạt!”
“Trung Dũng Hầu phủ… Xem ra, ngày tháng của Văn Nhai quá thoải mái rồi, lúc trở lại bổn vương nhất định sẽ nói tốt vài câu trước mặt phụ hoàng!”
Nói xong, Lý Vũ Hi quay ngựa nghênh ngang rời đi, bỏ lại Điền thị và Văn Huyền vẫn còn ngây người sợ hãi.
Bọn họ gây họa cho Trung Dũng Hầu rồi!
Lúc này Lý Vũ Hi vô cùng lo lắng, phi ngựa đến thẳng phủ Tần vương.
Ngựa vẫn chưa kịp dừng, hắn đã thả người nhảy khỏi lưng ngựa, ném roi cho gã sai vặt trông cửa, bước nhanh qua mấy bậc thềm đi vào trong phủ.
Hạ nhân thấy hắn đều khom người hành lễ rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Ngũ điện hạ là khách quen ở Vương phủ bọn họ, ngài ấy quen cửa quen nẻo, không cần bọn họ dẫn đường.
Lý Vũ Hi đi xuyên qua rừng thông trước mặt, rẽ vào một lầu gác ba tầng, chỉ thấy ba chữ to “Văn Hoa Lâu” cứng cáp mà hữu lực trước cửa tòa lầu.
Hắn vén rèm đi vào, thấy Võ Tiến mặc áo choàng xanh lá đang khom người bẩm báo công việc.
Cách đó vài bước có một nam tử tuấn mỹ ngồi sau án thư.
Chỉ thấy trên người hắn mặc vương phục màu đen tuyền, tóc đen dùng ngọc quan búi cao, nước da trắng nõn, mày kiếm sắc sảo, hốc mắt thâm thúy. Hai con ngươi của hắn lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, khuôn mặt lạnh lẽo sắc bén như dao cắt.
Với dung mạo phong trần như vậy nhưng cả người lại tản ra loại khí thế lạnh lẽo người sống chớ lại gần!
Bức tường phía sau lưng hắn đặt mấy kệ sách, bên trên xếp đầy thư tịch.
Thấy Tần vương Lý Tông Diệp ngồi cạnh bàn, tâm Lý Vũ Hi run lên, lửa giận trong lòng nháy mắt vứt ra sau đầu, lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười.
“Hoàng huynh, ngươi trở lại sao không sai người báo cho ta một tiếng? Sáng nay ta mới biết tin, vội vã phi ngựa tới đây, thiếu chút nữa đụng phải Trung Dũng Hầu phủ…”
Nhắc tới Trung Dũng Hầu phủ, Lý Vũ Hi nháy mắt cất cao giọng: “Văn Nhai này, trên triều đình khôn khéo như cá chạch thế nào lại cưới phải một người đàn bà đanh đá thô tục vô lễ chứ?”
Lý Tông Diệp vẫn cúi đầu phê duyệt thư tín trên bàn, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Hắn không hỏi, Lý Vũ Hi cũng tự mình nói.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lý Vũ Hi kể lại toàn bộ chuyện mình gặp phải trên đường, bị phụ nhân đanh đá kia nhục mạ ra sao, rồi hắn xử lý bọn họ như thế nào.
Nói xong, hắn thở dài một hơi, nằm liệt trên ghế, nâng chén trà trên bàn rót hết vào miệng.
“Võ Tiến!” Lý Tông Diệp đột nhiên lên tiếng.
“Có ti chức!”
“Phái người bao vây Trung Dũng Hầu phủ…”
“Đừng, đừng!” Lý Vũ Hi lập tức nhảy dựng lên, vội vàng xua tay: “Ta chỉ nói thế thôi, dù sao Văn Nhai vẫn là một vị quan tốt!”
Lý Vũ Hi sợ Lý Tông Diệp không dừng lại, vội vàng chuyển đề tài, mở miệng nói:
“Hoàng huynh, tiểu thương va chạm xa giá của ngươi trên Chu Tước phố mấy ngày trước đã thẩm tra xong, đúng là mật thám do Nam Việt gài vào. Ta dựa theo manh mối Võ Tiến cung cấp, tóm gọn cả hang ổ của bọn chúng. Hoàng huynh, ngươi thật lợi hại, lại loại bỏ được một mối họa lớn cho Đại An. Chỉ là… Ngày ấy cảnh ngươi bắt tiểu thương kia ở trên đường, dân chúng… có vài lời phê bình kín đáo với ngươi.”
Lý Tông Diệp không hề ngẩng đầu, lạnh lùng mở miệng: “Đây chẳng phải đúng như phụ hoàng mong muốn sao?”
Có quyền thế, không được lòng dân!
Như vậy mới không uy hiếp được thiên tử và trữ quân tương lai!