Sự thật đúng như những gì Tô Thiển Ly suy nghĩ, Tô Tiến Nghĩa chỉ phân phó Tống ma ma vài câu, sau đó theo nàng đến Tùng Hạc Đường.
Tô Tiến Nghĩa đi qua bình phong hoa điểu phú quý, thấy Tô lão phu nhân ngồi ghế trên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm liếc ông ta một cái, vẻ mặt đầy lửa giận.
Tô Tiến Nghĩa khó hiểu, nhìn về phía Tô Thiển Ly đứng phía sau.
Tô Thiển Ly lại không tỏ vẻ gì, nàng xoay người nhận trà nóng từ trong tay nha hoàn đưa đến chiếc bàn bên cạnh ông.
Ông không nhận được tin tức từ chỗ nữ nhi, đành phải căng da đầu, khom người hành lễ với Tô lão phu nhân.
“Nhi tử thỉnh an nương!”
Tô lão phu nhân vẫn không xoay người, cũng không nói đứng lên.
Tô Tiến Nghĩa lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn mẫu thân, lại nhỏ giọng nói: “Ngài đã ăn bữa tối chưa? Ngài có muốn nhi tử hầu hạ dùng bữa không?”
Tô lão phu nhân vẫn không dao động như cũ.
Tô Tiến Nghĩa đành phải nói tiếp: “Có phải thân thể nương không thoải mái không? Nhi tử lập tức cho gọi lang trung trong phủ!”
Nói xong, Tô Tiến Nghĩa xoay người, tỏ vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.
Tô lão phu nhân quát một tiếng: “Đứng lại!”
Tô Tiến Nghĩa lập tức dừng chân, xoay người hướng mặt về phía Tô lão phu nhân, khom người đợi lệnh.
Xem như nhi tử thứ hai trước mặt này còn nghe lời, cơn giận trong lòng Tô lão phu nhân tiêu tán không ít, bà lạnh giọng trách mắng:
“Ngươi đừng uống trà hôm nay nữa, ta gọi ngươi tới chính là để ngươi nghe một chút chuyện trong viện ngươi đã làm!”
Tô Tiến Nghĩa nghe xong vẻ mặt đã thoải mái hơn, ông cười trả lời:
“Nương, ngài nói chuyện Nguyệt Nhi va chạm xa giá của Tần vương ư? Xin nương cứ yên tâm, nhi tử đã gặp mặt chiêm sự phủ trong phủ Tần vương. Ngô chiêm sự nói chỉ cần lúc ấy Tần vương không nổi giận, chuyện này coi như xong. Hắn bảo chúng ta cứ yên tâm, và dặn dò nhi tử sau này gặp mặt Tần vương càng cung kính hơn là được!”
Nghe Tô Tiến Nghĩa nói chuyện thoải mái, trong lòng Tô lão phu nhân trầm xuống, xem ra vốn dĩ hắn không phân biệt được việc nặng việc nhẹ.
Nhi tử của mình không biết cái gì, chẳng trách một thiếp thất Nhị phòng mà dám làm ra chuyện khác người!
Nhưng dù sao cũng là miếng thịt từ người mình rơi ra, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn đến bây giờ, có thể sống thêm một ngày thì lo cho hắn thêm một ngày vậy!
Tô lão phu nhân thở dài một hơi, chẳng còn tâm tư nói chuyện với nhi tử, bà liếc nhìn Tống ma ma.
Tống ma ma lập tức hiểu ý, tiến lên trước một bước, cúi người hành lễ với Tô Tiến Nghĩa.
Sau đó Tống ma ma kể lại rõ ràng tỉ mỉ những gì Thái Lệ Nương gây ra cho Tô phủ, chuyện bà ta âm thầm thông đồng với nhà mẹ đẻ, qua mặt đại tiểu thư và nhị tiểu thư chưa gả, tự tiện sắp xếp nhà chồng tương lai cho tam tiểu thư. Chuyện này còn chưa thành công đã náo loạn đến mức không còn mặt mũi, mất hết thể diện của Tô phủ.
Tống ma ma nói xong, hai hàng lông mày của Tô Tiến Nghĩa nhăn lại, sắc mặt chuyển thành màu gan heo, tay phải đè chặt chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái.
“Thái di nương này thật sự quá ngu, dám cả gan làm loạn, nàng ta đặt mặt mũi cha, nương, còn có danh dự của Tô phủ ở đâu?”
Tô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Đấy, ngươi nói xem, một thiếp thất mà dám lớn mật làm ra chuyện như thế, rốt cuộc là ai cho phép?”
Tô Tiến Nghĩa giật mình, không quan tâm nữ nhi đang ở đây, “Bùm” một tiếng, ông quỳ gối trước mặt Tô lão phu nhân, hai chân khụy sát đất dập đầu một cái, lời lẽ chính đáng:
“Xin nương bớt giận, là ta là ta, tất cả đều do nhi tử quản lý không nghiêm. Trở về nhi tử nhất định mắng nàng một trận, sẽ không để chuyện như này xảy ra nữa, chọc nương tức giận!”
Một lúc lâu sau, Tô lão phu nhân mới thở dài một tiếng, vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ, nói:
“Đi đi, ta không giữ ngươi ở lại dùng bữa nữa, nhìn đã mất hứng, khẩu vị cũng không còn!”
“Vâng, nương dùng bữa thong thả, nhi tử không quấy nhiễu ngài nữa!”
Tô Tiến Nghĩa lại dập đầu thêm một cái, sau đó bò dậy khỏi mặt đất, xoay người dặn dò Tô Thiển Ly ở lại hầu hạ tổ mẫu cho tốt, rồi ông mới rời khỏi Tùng Hạc Đường.
Ra cửa lại thấy gã sai vặt đứng ở cửa viện duỗi dài cổ nhìn khắp nơi, trông thật chướng mắt.
Tô Tiến Nghĩa đạp mạnh gã sai vặt một cái, sau đó giật lấy dù trong tay hắn ta, thở phì phò tiến vào làn mưa bụi.
Trên đường từ Tùng Hạc Đường về Kết Hương Uyển, ông suy nghĩ không dưới trăm cách trừng phạt Thái Lệ Nương, để phát tiết cơn tức trong lòng này.
Nhưng lúc ông bước chân vào Kết Hương Uyển, vừa liếc mắt đã thấy Thái Lệ Nương quỳ gối trong sân.
Mưa lạnh đầu xuân thấm ướt cả người bà ta, sợi tóc theo nước mưa dán hai bên má.
Chỉ thấy thân mình bà ta hơi nghiêng, lung lay sắp đổ.
Thấy Tô Tiến Nghĩa bước vào, Thái Lệ Nương nức nở gào khóc “Lão gia”, quỳ sát đất thỉnh tội.
“Lão gia, thiếp thân sai rồi, thiếp thân không biết nhìn người, làm hại thanh danh của phủ bị hao tổn, khiến lão phu nhân tức giận, suýt chút nữa còn tổn hại thân mình, vì vậy lão phu nhân mới tức giận với lão gia, đều là do… Thiếp thân sai. Thiếp thân sống hay chết đều do lão gia làm chủ! Nguyệt Nhi đã lớn, có lão gia cùng lão phu nhân chăm sóc, thiếp thân không cần lo lắng, thiếp thân chỉ lo… Trời lạnh, đầu gối của lão gia không có người đấm bóp… Trời nóng, lão gia không thể ngủ ngon…”
Nhìn Thái Lệ Nương khóc như hoa lê dính hạt mưa, vô cùng thảm thiết thê lương, trong lòng Tô Tiến Nghĩa mềm nhũn, sự tức giận đã nguôi ngoai không ít, ông lạnh lùng nói:
“Ai nói muốn giết ngươi, đi, đến quỳ ở Phật đường, bao giờ suy nghĩ kỹ mới được đứng dậy!”
“Vâng… Lão gia!”
Thái Lệ Nương dập đầu một cái nói lời cảm tạ, thất tha thất thểu bò dậy khỏi mặt đất. Bà ta mới đi được một bước, thân mình lung lay một cái, cả người đổ rạp về phía trước.
“Di nương!”
Tống ma ma cất cao giọng hét lên.
Tô Tiến Nghĩa hoảng hốt, theo bản năng xoay người lại, thân thể như cành liễu của Thái Lệ Nương đổ về phía ông.
Ông không chút do dự dang tay đỡ bà ta, lớn giọng quát hạ nhân trong sân: “Các ngươi chết hết rồi à? Lang trung, mau gọi lang trung!”
“Vâng!” Một gã sai vặt nhanh chân chạy ra khỏi viện.
Lúc này Tô Tiến Nghĩa vô cùng nôn nóng, làm gì còn chút tức giận nào nữa.
Thái Lệ Nương té xỉu, cả Kết Hương Uyển lập tức rối như nồi canh hẹ.
Ai bưng nước ấm thì bưng nước ấm, ai tìm quần áo sạch sẽ thì đi tìm quần áo, ai đi gọi lang trung trong phủ thì đi gọi lang trung, sau đó lại tới Tô Thiển Nguyệt chỉ lo khóc hu hu, hạ nhân còn phải thay nhau an ủi nàng ta.
Toàn bộ Kết Hương Uyển bận rộn đến người ngã ngựa đổ.
Thái Lệ Nương cố gắng mở mắt ra, thấy trong phòng đã thắp đèn, Tô Thiển Nguyệt nằm ghé ở mép giường ngủ.
Cách đấy vài bước, Tô Tiến Nghĩa ngồi trên ghế, dựa vào ánh nến lật xem sách, vẻ mặt bình thản.
Thái Lệ Nương nghe tiếng mưa sàn sạt vì đánh vào rừng trúc ngoài cửa sổ, khóe miệng bà ta hơi cong lên.
Bà ta đã thắng!
Mỗi lần bà ta bày mưu nắm chặt trái tim nam nhân này đều chưa từng thua!
Từ lúc Tống ma ma thở hồng hộc chạy về Kết Hương Uyển, bà ta đã biết trận này không dùng khổ nhục kế không được!
Chỉ nghe thấy “Ưm” một tiếng, Tô Thiển Nguyệt đang ngủ gật nháy mắt bừng tỉnh, vẻ mặt vui sướng: “Di nương, ngài tỉnh rồi, thật tốt quá!”
Tô Tiến Nghĩa cũng buông sách đi tới, giọng nói có chút lạnh lùng: “Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thái Lệ Nương thấy Tô Tiến Nghĩa, giả bộ muốn đứng dậy. Tô Tiến Nghĩa lạnh lùng lên tiếng: “Miễn đi, thân thể bất tiện còn quỳ trong mưa, không biết cái tính xấu này từ đâu ra?”
Tô Tiến Nghĩa dặn dò Tô Thiển Nguyệt đi nghỉ ngơi, còn ông cầm sách ngồi lại bàn.
Hạ nhân nối đuôi nhau đi vào phòng, hầu hạ Thái Lệ Nương dùng nửa chén cháo, sau đó mới lui xuống.
Tô Tiến Nghĩa khép sách lại, đứng dậy đi đến trước giường Thái Lệ Nương, lạnh nhạt nói:
“Ngủ đi, đêm nay ta ngủ ở thư phòng!”
Ông vừa xoay người, cảm giác được trên tay hơi lạnh, ông xoay người nhìn lại Thái Lệ Nương.
Chỉ thấy một bàn tay bà ta lôi kéo ống tay áo Tô Tiến Nghĩa, vẻ mặt tiều tụy, hốc mắt ngập nước giống như đóa hoa kết hương lung lay sắp đổ trong mưa.
Cuối cùng bước chân Tô Tiến Nghĩa không động đậy nổi.
Nhưng ông vẫn giả vờ lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Buông tay!”
“Lão gia, ngài đừng đi được không? Ngài không ở đây, Lệ Nương không ngủ được.”
“Ngươi đang trong kỳ, giữ ta ở lại làm gì?”
“Thiếp thân… Thiếp thân dùng cách khác…”
Giọng Thái Lệ Nương càng nói càng nhỏ, hai má đỏ ửng, tiếng nói khàn khàn lại lưu luyến, từng chút từng chút cào vào tâm can Tô Tiến Nghĩa, khiến trái tim ông dần hóa thành một vũng nước xuân.
“Ngươi đấy!”
Tô Tiến Nghĩa thở dài một tiếng, thuận tay cầm lấy bàn tay ngọc của Thái Lệ Nương, ôm bà ta vào lòng ngực.
Thẳng đến khi ngoài viện viện vang lên ba tiếng mõ, Thái Lệ Nương mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiến Nghĩa vô cùng hưởng thụ, ánh mắt vô cùng quyến rũ, thân mình mềm mại như không xương, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười chiến thắng.


