Chưa đầy mười phút, chúng tôi đã đến quán bar Bóng Đêm.
Có lẽ Trương Văn Châu không ngờ rằng tôi sẽ phát hiện ra anh ta ngoại tình, nên địa điểm hẹn hò của hai người rất gần nhà.
Tôi tức giận xông vào, cũng không quan tâm Lục Dĩ Thời có theo kịp hay không.
Vào quán bar, tôi nhìn lướt qua một vòng, phát hiện ra bọn họ ở góc phía Đông Bắc. Cả đám người đang ngồi đó một cách ngang nhiên.
Tôi từ từ tiến lại gần, dần dần nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
Hình như vừa kết thúc một chủ đề, giờ lại bắt đầu nịnh nọt.
Hừ, lũ bạn chó má này, lúc trước khi Trương Văn Châu mới thành lập công ty gặp rất nhiều khó khăn, không những bỏ chạy xa còn đổ thêm dầu vào lửa, giờ thấy anh ta có chút khởi sắc liền quay lại nịnh bợ.
Chỉ có Trương Văn Châu mới coi bọn họ là bảo bối.
“Không ngờ nha, vậy mà hai người lại quay lại với nhau, thật sự chúc mừng!”
“Cậu và Ngôn Khê đúng là cặp đôi trai tài gái sắc, hồi cấp ba ai mà chẳng hâm mộ!”
“Đúng vậy, Văn Châu, tôi nói thật nhé, cô bạn gái cũ của cậu thật sự không được, quá mạnh mẽ, còn không cho chúng ta qua lại, mất mặt cậu như vậy mà lúc trước cậu cũng nhịn được!”
“Đúng đúng! Này, chia tay rồi thì cậu phải cẩn thận đấy, nhớ lấy lại cổ phần, bản thân cậu vất vả nhiều năm như vậy, sao có thể cho không số tiền đó được!”
“Mà này, hai người chia tay khi nào vậy?”
Ôn Ngôn Khê dịu dàng dựa vào người Trương Văn Châu, vẻ mặt si mê nhìn anh ta.
Trương Văn Châu tay trái ôm cô ta, tay phải cầm ly rượu, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên: “Vẫn chưa chia tay, cô ấy bị ung thư dạ dày, tôi không muốn kích thích cô ấy, để cô ấy an ổn trải qua những ngày cuối đời, Khê Khê cũng ủng hộ tôi làm như vậy.”
“Vâng, chị Thu Thủy bị bệnh thật đáng thương, em bảo anh Văn Châu nhẫn nhịn thêm một chút.” Ôn Ngôn Khê nhẹ nhàng nói.
Đầu óc tôi “oành” một tiếng, máu nóng dồn lên não, tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông quen thuộc kia, giờ phút này chỉ cảm thấy xa lạ.
Anh ta biết tôi bị ung thư rồi sao?
Hóa ra, trong lòng anh ta, cái chết của tôi chỉ là một câu chuyện phiếm trên bàn rượu, chỉ là công cụ để anh ta giữ gìn danh tiếng, che giấu chuyện ngoại tình.
Đám “bạn bè” kia vẫn đang ca ngợi sự chu đáo của Trương Văn Châu, sự bao dung của Ôn Ngôn Khê, chế giễu tôi kẻ sắp chết.
Ba bước gộp thành hai, tôi bước nhanh về phía trước, cầm lấy chai rượu trên bàn giơ cao lên, đập mạnh xuống chiếc bàn gỗ thông.
“Choang!”
Đám đông hoảng sợ tản ra, sau đó đều kinh ngạc nhìn tôi đột ngột xuất hiện.
Tôi để ý thấy có mấy “người bạn” sau khi kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ hả hê.
“Em yêu?” Trương Văn Châu gần như theo bản năng buông Ôn Ngôn Khê ra, hoảng loạn nhìn tôi, “Em, sao em lại ở đây?”
Tôi cầm mảnh chai vỡ uy hiếp những kẻ muốn đến gần, sau đó đấm một phát vào người Trương Văn Châu.
Chưa hả giận, tôi dùng cả tay chân, vừa đá vừa đấm túi bụi.
“Chết đi! Tên cặn bã!”
Đáng tiếc thể lực của tôi có hạn, chỉ đánh được mười mấy cái đã thở hổn hển, đầu óc bắt đầu ong ong, tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.
Trương Văn Châu ôm đầu, mặc cho tôi đánh chửi.
“Trương Văn Châu, anh giỏi lắm!” Tôi cầm mảnh chai vỡ chỉ vào anh ta.
Lúc này chắc mặt tôi đang đầy vẻ giận dữ, nghĩ lại cũng không đẹp mắt chút nào.
Trương Văn Châu muốn giật lấy mảnh chai trong tay tôi, nhưng tôi đã né được, “Em bỏ xuống trước được không? Vợ à, đừng làm em bị thương.”
“Bớt giả vờ giả vịt đi, ngoại tình đấy Trương Văn Châu, sao trước kia tôi không nhận ra anh là loại người như vậy chứ?” Tôi chế giễu, ngẩng cao đầu không chịu thua kém chút nào.
“Chị Thu Thủy, chị đừng có giống như bà chằn lửa được không? Mau dừng tay lại!” Ôn Ngôn Khê vội vàng chạy đến kéo tôi, vừa ra sức nhìn Trương Văn Châu với vẻ đau lòng.
“Cô cũng cút đi!” Tôi giáng cho cô ta một cái tát, năm dấu tay in hằn trên mặt cô ta.
“Khê Khê!” Trương Văn Châu ngẩng đầu lên, vội vàng kéo Ôn Ngôn Khê qua, trách mắng tôi: “Thu Thủy! Chuyện này không liên quan đến cô ấy, em đừng có nóng giận rồi đánh người bừa bãi.”
Tôi tức đến nghẹn thở, cố gắng kìm nén nước mắt đang chực trào ra.
Đánh người bừa bãi? Hừ, nói gì mà cô ta vô tội chứ!
Tôi đang định giơ tay lên cho Trương Văn Châu thêm một cú đấm nữa thì tay tôi bị kéo lại, “Cô Nam, nên dừng lại ở đây thôi.”
Tôi quay đầu lại, là Lục Dĩ Thời.
“Dĩ Thời?” Ôn Ngôn Khê mừng rỡ kêu lên, sau đó vội vàng nói: “Dĩ Thời, cô ta tát em một cái, đau quá!”
Sắc mặt Lục Dĩ Thời tối sầm lại.
Ôn Ngôn Khê nhìn tôi với vẻ khiêu khích, khóe miệng nở nụ cười, đỡ Trương Văn Châu đóng vai tiểu tam đáng thương.
“Anh Lục, anh cũng nên quản bạn gái mình cho tốt đi, lúc tôi dạy dỗ bạn trai thì đừng để cô ta xen vào.” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
Sắc mặt Lục Dĩ Thời không tốt lắm, do dự một chút rồi mới quay người đi tìm Ôn Ngôn Khê, “Đi theo anh.”
“Không!” Ôn Ngôn Khê hất mặt, “Em bị người ta bắt nạt mà anh cũng không bênh vực em, đúng là vô dụng!”
Nói xong, cô ta quay đầu đi không thèm nhìn Lục Dĩ Thời, đỡ Trương Văn Châu với vẻ mặt đau lòng.
Trương Văn Châu an ủi cô ta vài câu, mới ánh mắt né tránh nhìn về phía tôi, “Em yêu à, chúng ta về nhà rồi nói, em về trước được không?”
Đầu óc choáng váng dữ dội, tôi không muốn tốn nhiều lời, đột nhiên cảm thấy rất chán nản, “Đồ của anh tôi sẽ ném ra ngoài, ngày mai anh tự đến cửa lấy, chia tay!”
Cảm giác có một dòng ấm nóng muốn chảy ra từ mũi, tôi vội vàng dùng mu bàn tay che lại, quay người bước nhanh rời đi.
“Thu Thủy!”
Tôi nghe thấy Trương Văn Châu hình như muốn đuổi theo, nhưng lại bị một tiếng la hét điệu đà cản chân lại.
Tôi vừa rời đi, những người xem kịch cũng lập tức giải tán.
Máu đỏ tươi thấm qua kẽ tay chảy xuống mu bàn tay, tôi mặc kệ những người xung quanh đang kinh ngạc bàn tán, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi quán bar, mãi đến khi đi qua một con phố, tôi mới dừng bước.
Sự căng thẳng bấy lâu đột nhiên được thả lỏng, tôi không kiềm chế được bản thân, dựa vào lề đường nôn mửa.
Lúc nôn đến trời đất quay cuồng, có một chiếc khăn tay được đưa tới từ bên cạnh, kèm theo một giọng nói vang lên.
“Cô Nam, cô có sao không?”
Tôi đưa tay nhận lấy, lau lung tung lên mặt, chiếc khăn tay trắng tinh lập tức không thể nhìn nổi nữa.
Cảm thấy không còn muốn nôn nữa, tôi bịt mũi đứng dậy, dùng tay phải che mặt, ồm ồm nói, “Anh Lục không đi theo bạn gái, lại đến tìm tôi làm gì?”
“Cô ấy ngất xỉu, Trương Văn Châu đưa cô ấy đến bệnh viện.” Lục Dĩ Thời cau mày nhìn tôi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Lo lắng cho Ôn Ngôn Khê như vậy, thế còn đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn thay cô ta báo thù cho cái tát vừa rồi?
Trong lòng tôi chợt dâng lên một trận chua xót, đột nhiên có chút ghen tị với Ôn Ngôn Khê, tại sao tất cả mọi người đều yêu thương cô ta như vậy?
“Vậy anh Lục không đi cùng cô ta sao?” Tôi lạnh lùng nói.
“Cô ta giả vờ thôi, không ngất thật đâu.” Lục Dĩ Thời có vẻ mất kiên nhẫn.
“?”
Anh ấy lại biết, chẳng phải đàn ông si tình rất dễ bị che mắt sao? Nhìn Trương Văn Châu cái bộ dạng đó tôi còn tưởng rằng tất cả đàn ông đều dễ bị lừa như vậy.
Lục Dĩ Thời đưa tay về phía tôi rồi lại rụt về, “Cô Nam, cô phải đến bệnh viện. Vừa rồi tôi nghe thấy cô nói cô bị bệnh, cô…”
Anh ấy chỉ vào vết máu trên mu bàn tay tôi, muốn nói lại thôi.
“Không phải chuyện gì lớn. Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sắp chết thôi mà.”
Tôi dứt khoát không che giấu nữa, chỉ tùy tiện bịt mũi nói, nhưng lại thấy Lục Dĩ Thời cau mày hơn, vẻ mặt không đồng tình.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi.
Lục Dĩ Thời ngừng một chút, “Đợi cô khỏe hơn một chút tôi sẽ hỏi cô vài việc, có cần tôi đưa cô về nhà không?”
Hỏi tôi chuyện gì? Chúng ta có quan hệ gì sao?
À đúng rồi, là không có quan hệ gì, nhưng có duyên phận cùng bị cắm sừng.
“Vậy thì làm phiền anh Lục.”


