“Tên cặn bã chết tiệt! Chết đi cho tôi!”
Chai rượu vỡ tan, tôi hung hăng đánh người đàn ông ngoại tình, không chút lưu tình.
Trong lúc tôi đấm đá túi bụi, ngoại trừ tên bạn trai đang bị đánh, những người khác đều bị chấn động tại chỗ.
Tốt lắm! Không ai động vào mới không vướng víu!
Tôi tiếp tục đánh như điên!
Thực ra nửa tiếng trước, tôi chỉ là một cô bạn gái dịu dàng đang đắm chìm trong tình yêu, chờ đợi ngày lễ tình nhân.
Thời gian quay trở lại tám giờ.
Tôi ở nhà, nhìn bàn đồ ăn đã nguội lạnh, khẽ thở dài.
Bạn trai Trương Văn Châu không về nhà đúng giờ.
Dầu canh đã đông lại thành lớp màu trắng đặc quánh khiến người ta buồn nôn, giống như tâm trạng của tôi vậy.
Nói chính xác, hôm nay hẳn là ngày lễ tình nhân cuối cùng mà tôi có thể trải qua.
Ba ngày trước, tôi được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Chuyện này tôi vẫn chưa cho Trương Văn Châu biết, tôi muốn đợi qua lễ tình nhân rồi mới nói với anh ta.
Vì vậy hôm nay anh ta còn chưa tan làm, tôi đã chuẩn bị mọi thứ và quà cáp từ sớm, muốn tạo bất ngờ cho anh ta vào tối nay.
Rõ ràng sáng nay lúc anh ta ra ngoài đi làm, tôi đã nhiều lần xác nhận với anh ta rằng năm giờ chiều anh ta có thể về nhà.
Anh ta lại thất hứa.
Nửa năm trở lại đây, chuyện này đã xảy ra như cơm bữa.
Nhưng tôi vẫn rất thất vọng.
Tôi không cam tâm để ngày hôm nay trôi qua một cách lãng phí như vậy, không nhịn được lấy điện thoại gọi cho anh ta.
Trong điện thoại vang lên tiếng “tút tút”, nhưng rất nhanh đã bị ngắt máy.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hôm nay công ty không bận.
Gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo… Văn Châu, anh còn ở công ty không?”
Lúc mới nghe máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Ừ, em yêu à, anh quên nói với em là hôm nay công ty có một dự án gặp chút vấn đề, nên phải tăng ca, em đừng đợi anh, ngủ trước đi nhé.” Trương Văn Châu thở hổn hển, như vừa chạy bộ xong.
Tôi nắm chặt điện thoại, do dự nói: “Nhưng mà, hôm nay là lễ tình nhân, em đợi anh về.”
“Lần sau nhé, ngoan nào, em đi ngủ trước đi. Có điện thoại khác gọi đến rồi, anh cúp máy đây.” Trương Văn Châu không đợi tôi trả lời, trực tiếp cúp máy.
Tôi nhìn màn hình điện thoại bỗng sáng lên rồi tắt ngấm, phản chiếu khuôn mặt cô đơn của mình.
Anh ta không có ở đây, tôi cũng chẳng muốn động đến đồ ăn trên bàn.
Đã lâu rồi tôi không ăn uống được gì. Nhưng anh ta rất bận, không hề để ý.
Không hiểu sao, tôi lại đăng nhập vào Weibo, muốn xem lại nhật ký tình yêu của chúng tôi hồi mới yêu nhau ở đại học. Nhưng khi vào trang chủ, tôi lại vô tình lướt thấy bài đăng của một hot girl cùng thành phố.
Vừa nhìn thấy, tôi sững sờ.
Trương Văn Châu vừa mới nói đang tăng ca, vậy mà lại xuất hiện trong bức ảnh trước mắt, đang ôm một cô gái cười ngọt ngào trong lòng.
Tôi nhớ, đây là mối tình đầu của Trương Văn Châu, Ôn Ngôn Khê.
Trong khung cảnh bức ảnh, những người vây quanh bọn họ đều là đám bạn học cấp ba không đứng đắn mà trước đây tôi đã bảo Trương Văn Châu đừng qua lại nữa.
Dòng trạng thái được viết kèm theo: 【Kỷ niệm 99 ngày, lễ tình nhân 14/2, người yêu nhất.】
Thời gian đăng bài là một phút trước.
99 ngày? Người yêu nhất?
Tốt lắm, Trương Văn Châu, giỏi lắm!
Một cơn giận dữ từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu, tôi “phắt” đứng dậy, đứng được vài giây lại ngồi xuống.
Không được nóng vội, không được nóng vội, tôi phải suy nghĩ kỹ đã.
Tôi hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh.
Chụp màn hình bài đăng trên Weibo, lưu ảnh lại, tôi bắt đầu tìm hiểu xem bọn họ đang ở đâu.
Phóng to bức ảnh ra xem xét kỹ lưỡng, từ ghế, sàn nhà, màu sắc và hình dáng của đèn chùm, tôi nhận ra đó là quán bar Bóng Đêm.
Tim đập như trống trận, cảm giác bị phản bội khiến tôi muốn nôn.
Vịn vào mép bàn nôn khan vài cái, tôi lấy lại tinh thần, cầm điện thoại, xỏ dép lê rồi đi ra ngoài.
Bệnh tình không ổn định, tôi không thể tự lái xe, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận đứng đợi xe ở dưới nhà.
Bên cạnh có một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang dựa vào một chiếc Maybach, liên tục nhìn về phía này.
Tôi đang một bụng tức không có chỗ xả, liền hung hăng trừng mắt nhìn sang, sau đó nhanh chóng lùi lại vài bước, không ngờ người kia lại bước tới chỗ tôi.
Chết rồi, chẳng lẽ lại gặp phải tên nào khó chơi đây!
Trong lòng tôi dâng lên một trận hối hận, tự trách mình vừa lên cơn giận đã hành động thiếu suy nghĩ, giờ thân thể ốm yếu này chẳng phải sẽ bị người ta đánh gục sao.
Đang phân vân có nên kêu cứu hay không thì cánh tay tôi đã bị kéo lại.
“Cô Nam phải không?”
Nhận ra tôi sao?
Tôi cau mày quay người lại, “Anh là ai?”
Người đàn ông mặt không cảm xúc, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, có chút chê bai nói: “Cô Nam nên ăn mặc cho tử tế một chút.”
Tôi cúi đầu nhìn bản thân, váy ngắn bó sát màu đen, đi dép lê, đúng là có hơi luộm thuộm, nhưng liên quan gì đến anh ấy, “Có bệnh à!”
Nói xong, tôi khoanh tay đứng rung đùi, liếc nhìn anh ấy.
Lông mày người đàn ông nhíu chặt, như thể không chịu nổi sự thô lỗ của tôi, chỉ muốn ra tay dạy dỗ tôi cho nên người.
“Làm gì vậy? Tôi quen anh sao?” Tôi hỏi.
Vô duyên vô cớ lại nhận xét tôi như vậy, chẳng lẽ đầu óc người này có vấn đề?
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Nam, nên trông chừng bạn trai của mình cho kỹ.” Người đàn ông trầm mặt nói xong, thấy tôi không có phản ứng gì, bỗng nhiên chán nản, bất đắc dĩ nói: “Thôi, dù không hạnh phúc, tôi cũng mong cô Nam đừng vì người không xứng đáng mà đau lòng buồn bã.”
“Hả?” Ban đầu tôi không hài lòng với nửa câu đầu của anh ấy, nhưng sao anh ấy lại biết tôi đang rất đau khổ, chẳng phải tôi vừa mới bắt gặp Trương Văn Châu ngoại tình sao?
Hình như hiểu được thắc mắc của tôi, người đàn ông tiếp tục nói: “Quá gầy, không đạt tiêu chuẩn sức khỏe, có sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Lời này đúng là không sai, nhưng anh là ai chứ, sao lại tỏ vẻ hiểu biết như vậy, chẳng lẽ…
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh quen Trương Văn Châu à?”
Người đàn ông lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng.
“Vậy có liên quan gì đến Ôn Ngôn Khê không?” Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm anh ấy.
“… Phải, tôi là Lục Dĩ Thời, bạn trai cô ấy.”
Cuối cùng người đàn ông cũng chịu mở miệng.
Lục Dĩ Thời? Lục Dĩ Thời của tập đoàn Lục thị? Hình như giống hệt người trên bản tin!
Hay lắm! Hóa ra tổng tài cũng bị cắm sừng! Cùng là người bị hại, cơn giận của tôi bỗng nhiên giảm bớt, cũng không so đo với những lời nói vô lý của anh ấy lúc trước nữa.
“Nếu đã như vậy, anh cho tôi đi nhờ một đoạn.”
Tôi đi thẳng đến xe của anh ấy, Lục Dĩ Thời đi theo sát phía sau.
“Cô Nam muốn đi đâu?”
Tôi tốt bụng giải thích: “Bạn gái anh đang hẹn hò với bạn trai tôi, anh không muốn đến xem náo nhiệt à?”
“Tôi biết.”
Lục Dĩ Thời chặn tôi lại, không cho tôi mở cửa xe.
“Anh biết? Vậy mà anh còn nhịn được?” Tôi nhìn đồng hồ, đã tám giờ hai mươi phút rồi.
Lục Dĩ Thời lộ vẻ khó xử: “Ngôn Khê còn nhỏ, chỉ là nhất thời làm sai, cô Nam chỉ cần quản lý bạn trai mình cho tốt, đừng đi tìm cô ấy, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được.”
Tôi suýt nữa thì bật cười, anh ấy có thể coi như không có chuyện gì, nhưng tôi thì không thể. Dù ngày mai có chết, hôm nay tôi cũng phải vạch trần chuyện này!
Tôi uy hiếp: “Có cho tôi đi nhờ không? Nếu không cho tôi đi, tôi sẽ mặc kệ Trương Văn Châu, anh ta muốn làm gì thì làm, xem Ôn Ngôn Khê có quay đầu lại không.”
Sau một hồi đấu tranh, Lục Dĩ Thời buông tay khỏi cửa xe, trở thành tài xế bất đắc dĩ của tôi.
Cả đường không ai nói gì.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng, sợ rằng nếu buông lỏng sẽ bị nhấn chìm, mất mặt trước người khác.
Không biết Lục Dĩ Thời bị làm sao nữa, suốt dọc đường chỉ cau có, cứ như ai nợ anh ấy tám triệu vậy.


