Lãnh Mộ Hàn nhàn nhạt nhếch môi, trào phúng, “Ồ? Thái tử phi của bản điện bẩm sinh đã là linh đấu song phế, không ngờ chuyện mọi người đều biết này tới chỗ của Kệ quý phi lại biến thành nàng võ nghệ tinh thông?”
“Ha ha, vậy hẳn là ai đồn nhầm rồi, thái tử cũng biết đấy, trong hoàng cung này vốn là khó giữ được bí mật, nhiều người nhiều chuyện, có khi một chuyện cũng có thể truyền ra mấy phiên bản, thái tử chắc sẽ không trách bản phi chứ?”
“Sao ta lại dám trách ngài, chỉ có điều lời đồn đại vào tai người thông minh cũng biết phân biệt, bản điện vẫn cứ nghĩ Lệ quý phi là người thông minh, bây giờ xem ra, có chút thất vọng.”
Lãnh Mộ Hàn dứt lời, lại nhìn thoáng qua Linh Thứu một lần nữa, thấy trên người nàng đều là máu, khóe mắt còn có nước mắt, nhíu mày, sau đó hắn vẫn xoay người bế Linh Thứu lên, cùng lúc đó phóng quang hệ nguyên tố ra, đánh thẳng về phía bốn đấu khí sĩ kia.
Bốn tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ đánh bại Bắc Ảnh Linh Thứu, thứ đạt được, không phải là được giải trừ nô tịch khôi phục thân tự do như Lệ quý phi hứa, mà là tử vong!
“Bụp bụp bụp bụp!” Quang nguyên tố đánh vào trong cơ thể của bốn người, cơ thể bọn họ bởi vì không gánh chịu được quá nhiều quang nguyên tố cho nên phát bổ.
Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng nhìn những mảnh thi thể đầy đất, không nói gì nữa, cũng không tiếp tục để ý tới đám phi tần mặt mày đã tái mét ở đây, bế Linh Thứu rời đi.
Sắc mặt Lệ quý phi cũng có chút khó coi, hắn đây là đang cảnh cáo nàng! Hừ! Nhưng mà, Lệ quý phi lại cười một tiếng, bây giờ hắn ngạo mạn, vậy thì thế nào? Hắn còn không phải ngoan ngoãn rơi vào bãy của nàng sao?
Hừ, chờ đấy, ai là người thắng cuối cùng còn chưa nhất định đâu! Đợi đến khi Phong nhi có được hoàng vị, nàng nhất định sẽ làm cho Bạch Khải Hồng Anh và Lãnh Mộ Hàn quỳ gối dưới chân của nàng cầu xin tha thứ!
Các phi tần khác thấy Lệ quý phi sắc mặt âm trầm, lại cộng thêm màn máu tanh vừa nãy, càng không dám lên tiếng.
Lãnh Mộ Hàn dùng đấu khí tăng tốc đưa Linh Thứu về, rất nhanh đã về đến phủ thái tử, cúi đầu nhìn thấy Linh Thứu đã lâm vào hôn mê.
Mai uyển là nơi hẻo lánh, lại ẩm thấp hơn chính viện rất nhiều, không phù hợp cho việc trị thương, mà các viện khác hắn cũng lười chọn, đến lúc đó còn phải quét dọn, chậm trễ trị liệu, nên cuối cùng dứt khoát mang Linh Thứu vào phòng của mình.
Thiệu Ngôn, Thiệu Lỗi, Thiệu Bác mấy người thấy vậy thì giật nảy mình, lại thấy người đổ máu chỉ có nữ nhân được chủ tử bế, chủ tử nhà mình cũng không bị thương, lúc này mới thở phào một hơi.
Thiệu Ngôn đã từng nhìn thấy mặt mộc của Linh Thứu, bởi vậy rất nhanh đã nhận ra nàng, không hiểu sao tự nhiên nhìn thấy người nàng đầy máu tươi, trong lòng lại có chút lo lắng.
Nữ nhân này hôm qua không phải còn đòi tiền tiêu vặt hàng tháng sao? Sao hôm nay mới đi hoàng cung một lúc, đã biến thành dạng này rồi?
“Đi, gọi Nguyệt Dung tới. Lại cho người chuẩn bị nước nóng mang tới.” Lãnh Mộ Hàn tra xét thương thế của Linh Thứu, nói với mấy người Thiệu Ngôn.
“Vâng” mấy người nghe xong phân phó, nghiêm chỉnh đi chuẩn bị ngay, như thể chuyện như vậy bọn họ đã làm rất nhiều lần rồi vậy.
Trong phòng không còn ai nữa, Lãnh Mộ Hàn nhìn sơ qua tình hình thương thế của Linh Thứu, vận khởi linh lực chậm rãi đưa vào cơ thể Linh Thứu, vừa truyền linh lực vừa quan sát Linh Thứu.
Hoá ra vương phi của hắn trông như thế này sao, không phải Thiệu Lỗi nói dung mạo của nàng bình thường sao, tầm mắt của tiểu tử kia từ lúc nào lại cao như vậy.
Nhớ tới lúc nãy hắn nghe được tin tức Thiệu Ngôn truyền đến thì vội vàng chạy đi, lúc đến, nữ nhân này đã bị thương khắp người, nhưng vẫn ngoan cường muốn đứng lên.
Còn có trước khi nàng ngất đi, hắn rõ ràng nghe được nàng gọi hắn Mộ Hàn, nàng một mực ở trong Mai uyển, sao lại biết hắn là ai? Mà, vì sao hắn lại cảm thấy tiếng gọi ‘Mộ Hàn’ kia chưa đựng sự vui mừng và yên tâm dị thường.
Nữ nhân này, đến cùng là có chuyện gì?



