“À” Linh Thứu nghe được câu trả lời của hắn thì khẽ gật đầu, “Vậy bây giờ ngươi còn có chuyện gì sao?”
“Không có không có không có, ta sẽ đi ngay ta đi nay, tiểu thư tha mạng!”
Đạt được đáp án mình muốn, Linh Thứu phất phất tay, để quỷ lão đầu buông Vương Xương ra, Vương Xương vừa được tự do, dưới sự giúp đỡ của mấy tên đàn em, vội vàng chạy mất mật.
Lúc chạy ngang qua mấy người Mộ Dung Sùng Tĩnh, Mộ Dung Thích Dật không khỏi nhíu mày, vừa rồi hắn thấy rõ ràng biểu cảm dữ tợn trên mặt Vương Xương, tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, mà Vương Xương chính là tiểu nhân điển hình, xem ra cô nương này ngày sau sẽ có phiền toái rồi.
Thật ra Linh Thứu cũng không phải người ngu, đương nhiên nàng biết người như vậy không thể trêu chọc, trêu chọc thì sẽ bị quấn vào phiền phức, thế nhưng, nếu trêu chọc phải thì nàng cũng không e ngại, nhìn về phía ông lão và cậu bé, nàng thì không e ngại, chỉ sợ nàng vừa đi, thì hai ông cháu này sẽ gặp tai họa.
Linh Thứu rủ mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới đi qua nói, “chỉ sợ hai người cũng không thể ở lại chỗ này được nữa rồi, trong nhà còn người nào nữa không?.”
Ông lão hơi nghi hoặc một chút về câu hỏi của Linh Thứu, nhưng vẫn là thành thật trả lời, “Ngoại trừ chúng ta, còn có bà bạn già của ta nữa, cha mẹ thằng bé mất sớm.”
“Nói cách khác, chỉ còn ba người các ngươi.”
“Vâng, đúng thế.” Ông lão do dự một chút mới hỏi, “ân nhân có gì phân phó?”
“Những giấy vàng này là các ngươi làm?” Linh Thứu hỏi.
Ông lão sững sờ gật gật đầu, vẫn là không hiểu Linh Thứu hỏi những cái này làm gì.
Linh Thứu cười, nếu là vậy thì dễ làm rồi, dù sao tương lai nàng vẫn còn cần rất nhiều giấy vàng, thường xuyên ra ngoài mua nhỡ đâu bị người có ý đồ xấu thấy được nói không chừng lại gây ra phiền toái gì cũng không chừng, chẳng bằng mang người về làm giấy cho mình dùng, lợi người mà cũng lợi mình.
“Vậy ông có bằng lòng đi theo ta không, giúp ta chế tác giấy vàng lâu dài, ta sẽ trả tiền công, còn mời người trị bệnh cho vợ ông, thế nào?” Linh Thứu nhỏ giọng nói câu này.
Giúp nàng làm giấy vàng? Ông lão càng thêm nghi ngờ, cô nương này cứu mình, cũng tương đương với cứu cháu trai và vợ mình, lẽ ra ông phải báo đáp, nhưng mà, nàng muốn nhiều giấy vàng như vậy làm gì?
Linh Thứu cũng không nói rõ, mà chỉ tiếp tục nói, “dù sao nếu như các ngươi lại ở lại nơi này, những người kia cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, chẳng bằng đi theo ta, chí ít ta có thể cho các ngươi một cuộc sống yên ổn.”
“Được!” Ông lão suy nghĩ rồi đồng ý, xác thực, một cuộc sống yên ổn đối với bọn họ rất quan trọng, không nói ông, nhưng vợ ông cũng đã không thể chịu nổi sóng gió gì nữa rồi, cháu trai cũng còn nhỏ, từ nhỏ mất đi phụ mẫu đã đủ đáng thương rồi, ông không thể lại khiến thằng bé phải sống cuộc sống bị người khác bắt nạt khinh bỉ này nữa!
Nhận lời xong, ông lão vào cửa hàng thu dọn một chút những đồ quan trọng, còn cậu bé thì đi đào chỗ bạc mà bọn họ cóp nhặt lên. Một đoàn người quyết định đi đón vợ ông trước, sau đó mời một đại phu cùng hồi phủ.
Linh Thứu bước ra khỏi cửa hàng, đúng lúc gặp phải ba người Mộ Dung Sùng Tĩnh, Linh Thứu hơi sững sờ, không ngờ lại gặp phải bọn họ ở đây.
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Mộ Dung Sùng Tĩnh sẽ không bỏ qua, tiêu sái tiến lên, “Cô nương vừa rồi không sao chứ, tại hạ là Mộ Dung Sùng Tĩnh, vừa rồi vốn định ra tay giải vây cho cô nương, lại không ngờ cô nương thâm tàng bất lộ. Chỉ là, không biết cô nương là người của môn phái nào, sư phụ là ai?”



