Trong đám người vây xem đã có không ít người bắt đầu tiếc hận vì Linh Thứu, theo bọn họ nghĩ, kết quả này là tất nhiên.
Vốn là bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng thế mà lúc này có người lại bày ra một gương mặt hớn hở tự cho là anh tuấn tiêu sái, “Nè, vừa rồi các ngươi có thấy được nàng ra tay thế nào không?” Người kia dùng cùi chỏ đụng đụng hai người nam tử đồng lứa ở hai bên mình.
Nam tử áo trắng ghét bỏ hất cùi chỏ hắn ra, “Không, sao thế, hôm nay ngươi không thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Có người nào làm đệ đệ mà như ngươi không?! Lúc nào cũng chọc ngoáy ca ca của mình!” Người kia lườm một cái, lại nhìn sang người còn lại.
Mà nam tử áo lam bên cạnh lại không nhìn thẳng hắn, mà đang nghiêm túc nhìn về phía tên ác bá đường phố kia, “Vương Xương lại gây sự rồi! Lần trước lẽ ra ta không nên buông tha hắn!”
“Xì, ngươi không buông tha hắn thì còn muốn làm thế nào, phía sau hắn có Thục phi chống lưng đó! Gần đây Thục phi được sủng ái, ngươi cũng không phải không biết!” Người kia lại nói.
“Sùng Tĩnh! Ý của ngươi là bảo ta cứ mặc kệ hắn làm việc ác khắp nơi, đừng xen vào việc của người khác sao!” Nam tử áo lam nghiêm túc nói.
Không sai, người kia chính là Mộ Dung Sùng Tĩnh, mà nam tử áo trắng là Mộ Dung Thích Dật đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, về phần nam tử mặc áo lam này, là Đoạn Chương, con trai của thừa tướng.
Mộ Dung Sùng Tĩnh thấy tốt bạn giận, thì hơi méo miệng, “Ầy dà, ta chỉ nói đùa một chút thôi mà, đừng có nhỏ mọn như vậy được không nè, được rồi! Ngươi muốn giúp thì ra sẽ giúp! Đừng nóng giận nha! Tức giận biến dạng không cưới được vợ thì làm sao bây giờ!”
“Ngươi!” Đoạn Chương nhẫn nhịn nửa ngày quả thực là không nói ra được câu nào, nghẹn đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.
“Được rồi được rồi! Giúp giúp giúp, đừng giận đừng giận.” Mộ Dung Sùng Tĩnh vỗ vỗ vai bạn mình rồi dỗ dành như dỗ trẻ con.
Mộ Dung Thích Dật nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của ca ca mình không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sao hắn cứ luôn ham chơi như vậy, luôn khiến mọi người không bớt lo như vậy, đến cùng thì ai mới là ca ca, ai mới là đệ đệ đây!
Giữ chặt tay áo Mộ Dung Sùng Tĩnh, Mộ Dung Thích Dật hất hất cằm về phía Linh Thứu, “Ta thấy các ngươi vẫn là không cần đi, nữ tử kia không nhất định cần các ngươi hỗ trợ.”
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Linh Thứu thần thái lạnh nhạt, không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn đang nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù đeo khăn che mặt, nhưng bọn họ cũng không nhìn lầm, nụ cười mặc dù rất nhạt, nhưng nàng thật sự đã cười.
Hai người đồng thời khẽ gật đầu, có vẻ đúng là không cần bọn họ hỗ trợ.
“Mà nè, Chương, ngươi còn chưa trả lời ta ngươi có thấy nàng ra tay hay không đâu!”
Đoạn Chương nhìn người bạn của mình, “Ngươi cũng không thấy, sao ta có thể thấy được.”
Một câu, đủ sắc bén để khiến Mộ Dung Sùng Tĩnh nghẹn họng, hắn chép miệng, “Thật không đáng yêu! Cẩn thận không lấy được vợ!”
“Không cần ngươi quan tâm.” Đoạn Chương không để ý nhàn nhạt trả lời.
Một trận chiến tranh không có khói lửa, là bên Mộ Dung Thích Dật ở bên cạnh lại lắc đầu một lần nữa, tính cách hai người này chính là trái ngược như thế đó, một người chính trực trung thực đến quá mức, một người láu cá phóng đãng quá mức, nhưng vì sao hai người ở hai thái cực này lại có thể chơi được với nhau, đây là câu hỏi mà nhiều năm qua hắn vẫn chưa trả lời được.
Lại nói đến Linh Thứu bên kia, ác bá đường phố Vương Xương thấy Linh Thứu cười mà bất động, nghĩ là đối phương cũng đồng ý, định đưa tay gỡ mạng che mặt của Linh Thứu, nhưng đúng lúc này, tay còn cách mạng che mặt một khoảng, lại một màn thần kỳ làm mọi người hoảng sợ xảy ra.
Chỉ thấy tay Vương Xương đột nhiên dừng lại, sau đó hắn hét lên, tay của hắn bị bẻ ngược lên với một góc độ vô cùng kỳ lạ, “Aaa! Đau quá đau quá!! Là ai! Đau quá!! Buông tay ra!”



