Cố đại Hầu gia thuở thiếu thời phong thái tuyệt luân, ném quả đầy xe.
Cho dù bây giờ đã trung niên, ở thành Kim Lăng này, vẫn luôn nổi tiếng là phong độ ngời ngời, khí chất quân tử.
Hôm nay mặt mày tím tái, thở hổn hển như trâu, đây là lần đầu tiên.
Tiết Dung Dữ thấy vậy, lập tức đứng dậy chắn trước mặt ta.
“Phu nhân…”
Khoảnh khắc tiếp theo, ta lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Ngươi đi đi.”
Khác với sự chủ động nhiệt tình vừa rồi, lúc này ta đã khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Ở đây, không còn việc của ngươi nữa.”
Tiết Dung Dữ ngẩn ra.
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa ta và Cố Cẩn Ngạn một lúc, rồi thấp giọng nói: “… Vậy, Dung Dữ sẽ đợi ở ngoài sân, nếu có việc gì, phu nhân có thể tùy thời gọi ta.”
“Được.”
Ta đáp một tiếng, liền thấy Cố Cẩn Ngạn nắm chặt tay.
Nhưng khi Tiết Dung Dữ đến gần, hắn lại rụt rè trước vóc dáng khôi vĩ của đối phương, trơ mắt nhìn y ra khỏi viện, cũng chỉ có thể biến nắm đấm thành ngón tay, giơ tay lên mắng ta: “Tần Ngọc Khanh!”
“Nàng là đồ dâm phụ!”
“Ta và nàng làm phu thê hơn mười năm, mới hơn một tháng, nàng đã thay lòng đổi dạ?”
“Sao?” Ta nằm nguyên tư thế cũ trên sập, nhàn nhã lật xem quyển thoại bản trong tay: “Cố đại Hầu gia ngươi có thể đến thanh lâu ôm ấp, ta lại không thể tìm người khác?”
Hai người như châm chọc đối đầu, càng cãi càng gay gắt.
Chẳng mấy chốc, có không ít quản sự bà tử thò đầu vào cửa nhìn ngó.
Cố Cẩn Ngạn vốn coi trọng thể diện.
Bây giờ mất mặt lớn như vậy, trong lòng hắn vô cùng căm hận, đến mức giận dữ, nói năng không lựa lời: “Nàng có biết, bệ hạ đã viết y đới chiếu, đợi Tứ hoàng tử lên ngôi, ta sẽ có được vinh hoa phú quý dưới một người trên vạn người!”
“Phú quý ngập trời này, hai chúng ta vốn có thể cùng hưởng!”
“Nếu bây giờ nàng hối hận, ta vẫn có thể cho nàng thêm một cơ hội…”
Ta nghe vậy run rẩy, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát.
“Thôi, ta không thiếu hai phút đó của ngươi.”
“…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy đối phương nghiến răng ken két, từ trong kẽ răng tràn ra mấy chữ.
“Tần Ngọc Khanh, nàng!”
Thấy thần sắc hắn hung tợn, phảng phất tùy thời có thể ăn tươi nuốt sống người khác, ta rốt cục lạnh mặt: “Cố đại hầu gia, bao năm qua, rốt cuộc ngươi đã cho ta được những gì?”
“Ta cho nàng cái gì?” Hắn nghiến răng.
“Ta cho nàng… Cho ngươi danh phận chính thê!”
“Ha ha ha ha, danh phận chính thê!”
Hắn nói, hắn cho ta danh phận chính thê!
Cố Cẩn Ngạn thấy ta cười đến mức nghiêng ngả, liền vuốt lại mũ miện Nhiếp Chính Vương, vẻ mặt thoáng hiện một tia tức giận: “Tần Ngọc Khanh! Rốt cuộc nàng đang cuồng vọng cái gì?”
“Luận tuổi tác, nàng đã là một bà cô già, luận tính tình, nàng lại lạnh lùng cứng nhắc, nhìn khắp thành Kim Lăng, ngoài ta ra, còn ai thèm muốn nàng?”
“Đúng vậy, không ai thèm muốn ta.”
Không thèm để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia, ta giả bộ đáng thương gẩy gẩy móng tay: “Vậy ta đành phải ở lại thành Kim Lăng cô độc này, sống nốt nửa đời còn lại tiêu tiền như nước vậy!”
Sau một hồi im lặng thật lâu.
Cố Cẩn Ngạn đột nhiên cười lạnh.
“Tần Ngọc Khanh tốt của ta, nàng đừng có mà hối hận.”
Ta đang định phản bác, lại nhìn thấy vẻ quỷ dị trong mắt đối phương, khi tỏ khi mờ.
Vi phu, đã cho ngươi cơ hội rồi.
Ta và Cố Cẩn Ngạn đoạn tuyệt triệt để.
Từ đó về sau, ta qua lại với Tiết Dung, càng không kiêng dè gì.
Vậy mà không đến nửa năm, liền nghe người ta nói Cố Cẩn Ngạn được Thái hậu ưu ái, phong làm Thái tử Thái phó, được các tông thân vô cùng thưởng thức, ngay cả tể tướng gặp mặt, cũng phải tôn hắn một tiếng Đế sư.
Người Cố gia tất nhiên là phong quang vô hạn, gà chó lên trời, ngược lại người Tần gia từ trên xuống dưới, từ tộc trưởng cho đến trẻ nhỏ, đều ở sau lưng mắng ta không biết điều, đường đường là phu nhân Hầu phủ không muốn làm, lại cứ làm ầm ĩ đòi hòa ly.
Ta mặc kệ, chỉ chuyên tâm vào việc kinh doanh của mình.
Đôi khi thấy cô đơn, liền cho gọi Tiết Dung Dữ đến bầu bạn.
Qua lại lâu ngày, mọi người đều nói khí sắc của ta tốt hơn rất nhiều, nhìn còn trẻ hơn cả khi mới hòa ly.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra một đạo lý.
Tuy tình yêu có thể khiến người ta vui vẻ, nhưng cũng khiến người ta mệt mỏi.
Mà nữ tử chúng ta, cũng có thể không cần tình yêu, chỉ cần thân thể nóng bỏng, liền có thể mặc sức thiêu đốt!
Nhân gian tháng tư, hoa cỏ bắt đầu tàn.
Trong dân gian đều đồn, hoàng đế bệnh nặng khó chữa, thuốc thang không tiến triển, cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Tuy hoàng thượng đã định ra trữ quân Đông Cung, nhưng vẫn tự tay viết một phong huyết thư, còn trên chiếu thư đó viết tên ai, thì không ai biết được.
Ta bây giờ đã không còn là mệnh phụ Hầu phủ, chẳng qua chỉ là một thương nhân trà trộn chốn thị thành, chỉ cần đóng cửa lại mà sống cuộc đời của mình.
Sáng sớm hôm nay, chim khách đến trước cửa.
Cửa Dược Lư lại có khách quý đến thăm.
Ta kinh ngạc hỏi: “Ôn nương, ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến thăm phu nhân.”
Nói như vậy, nhưng ánh mắt của nàng ta lại đảo quanh trong tiệm.
“Ồ, cứ xem đi.”
Cả con phố Dược Lư này đều là của ta, xem không hết, căn bản là xem không hết.
Thấy thái độ của ta lạnh nhạt, Ôn nương gắng gượng nở một nụ cười: “Từ thời Cao Tổ, Hầu tước phủ đã bị tước bỏ phong ấp, chỉ còn lại hư danh, đều là phu nhân nuôi sống cả nhà.”
“Sau khi người rời đi, ngay cả bổng lộc của hạ nhân trong phủ cũng giảm đi một nửa…”
Ồ, ta nói sao đột nhiên lại nghĩ đến ta.
Thì ra là hết tiền tiêu.
Thấy ta mỉm cười không nói, Ôn nương lộ vẻ hoài niệm: “Bây giờ phu nhân không còn ở trong phủ, lại khiến ta nhớ đến những ngày tháng làm y nữ bên cạnh người.”
“Khi đó mẫu thân ta bệnh mất, cũng là phu nhân bỏ tiền ra lo liệu an táng…”
Ta nhàn nhạt ngắt lời: “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, còn nhắc lại làm gì.”
Ôn nương im lặng.
Một lát sau, lại thấy nàng ta rũ mắt xuống, nước mắt lã chã rơi: “Phu nhân, lúc trước người đối đãi với ta tốt như vậy…”
“Ta thực sự không nên, không nên…”
Lúc trước, ta từng giữ nàng lại bên cạnh, vốn định bồi dưỡng thành nữ y, nhưng nàng ta lại vì một phút tham lam, mà bò lên giường của Cố Cẩn Ngạn.
Nhưng nàng ta không biết.
Cố Cẩn Ngạn tuy là con vợ lẽ, nhưng lại cực kỳ coi trọng xuất thân, hơn mười năm qua, cho dù nàng ta có nhỏ nhẹ nịnh nọt, lấy lòng thế nào, cũng không hề cho nàng ta một đứa con.
Kiều nương được sủng ái như vậy, lại chết thảm đến thế.
Bảo sao nàng ta không sinh lòng sợ hãi.
Nhìn ra vẻ hối hận trên mặt nàng, ta thở dài: “Đường là do chính ngươi chọn, bây giờ lại khóc lóc cái gì?”
Ôn nương cúi đầu: “Thiếp thân chỉ là nhớ tới, còn nợ ân tình của phu nhân chưa báo đáp…”
“Không cần.” Ta dần dần có chút mất kiên nhẫn: “Bổn phu nhân bây giờ giàu nứt đố đổ vách, cuộc sống sung túc, còn cần một tiểu thiếp như ngươi báo đáp sao?”
Nghe ra giọng điệu khinh thường của ta, Ôn nương cười thảm: “Thời buổi rối ren như vậy, nói không chừng, người lại có chỗ cần dùng đến ta thì sao?”
Nghe giọng điệu của nàng, dường như biết được chút gì đó.
Ta đang định nói chuyện, liền nghe thấy từ trung tâm hoàng thành vọng đến một tiếng chuông lớn.
Tiếng chuông vang vọng bi tráng, chấn động khắp Kim Lăng, liên tục bốn mươi lăm tiếng, tạo nên hồi âm sâu lắng mà hùng tráng giữa đất trời.
Nếu có lão nhân trong cung đã trải qua nhiều triều đại, liền có thể lập tức nhận ra, đây là tiếng chuông tang của hoàng gia.
Tiếng đại tang, vang vọng khắp Kim Lăng.
Hoàng đế, băng hà.



