“Bốp bốp bốp!”
Thầy dạy dùng sức vỗ nhịp, chỉ đạo: “Phía trước tiến nhanh hai bước, đúng rồi, như thế đấy! Phía sau bước quá lớn, chậm lại nửa nhịp. Tất cả mọi người đều phải đuổi kịp tiết tấu, không được chậm lại, can đảm phóng ra mị lực của bộ trang phục của các bạn… Phải nhớ kỹ, các bạn bây giờ là người mẫu, không phải diễn viên. Không cần bạn có biểu cảm, cũng không cần phải diễn! Thứ các bạn cần phô diễn chính là bộ trang phục trên người các bạn!”
“Chị Tê Mi, mới bảo in ra này, đã đưa một phần khác đến công ty rồi.”
Trợ lý ôm một chồng tư liệu chạy đến, đưa một phần cho Tưởng Tê Mi.
Tương Tê Mi gật nhẹ đầu: “Vất vả rồi!”
Trợ lý cười lắc đầu. Cô ấy không thấy cực nhọc, trái lại còn có cảm giác thành công.
Vừa lật một trang, trên sàn diễn lại đột nhiên xảy ra chuyện.
“Tiền bối Diệp cẩn thận chút.”
Cách hai người, tiếng Thang Tư Lan truyền đến, khiến Diệp Yến Lan đang sắp ngã sấp xuống đến nơi đờ mặt.
Vừa trông thấy Thang Tư Lan đi đến, còn cách hai người, Diệp Yến Lan bất thình lình giả vờ ngã xuống, cũng may là những người khác không trông thấy rõ.
Nghe thấy tiếng Thang Tư Lan, Diệp Yến Lan chỉ cảm thấy chối tai.
Như thể châm chọc trước hành động của cô ta.
“Diệp tiểu thư, không sao chứ?”
Nam người mẫu đứng cạnh Chương Toàn Châu vươn tay với Diệp Yến Lan, muốn đỡ cô ta dậy.
Diệp Yến Lan cảm thấy cả người mất tự nhiên dưới ánh mắt của mọi người, miễn cưỡng rặn ra nụ cười, lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Thang Tư Lan nhìn thấu chút ý đồ nhỏ của Diệp Yến Lan.
Cô còn chưa giận việc Giang Hải Lâu để Diệp Yến Lan bên cạnh, ra mặt giúp Diệp Yến Lan đâu, thế mà cô ta đã nghĩ cách bịp bợm để chỉnh mình rồi.
Đấu đá trong giới giải trí thật sự hơi khiến người ta ghét bỏ.
Thang Tư Lan đột nhiên nhảy khỏi sàn chữ T, đi đôi giày cao gót bảy phân, cứ thế vững vàng nhảy xuống.
Khiến nhân viên công tác sợ muốn nhảy dựng cả lên.
Hàn Kỷ Quân vội vàng chạy đến: “Cô làm gì vậy.”
“Xem thử có ngã chết người được không.”
“…” Cô làm cái gì thế, muốn hạ bệ mặt mũi của Diệp Yến Lan à?
Nụ cười trên mặt Diệp Yến Lan quả nhiên cứng lại ngay, cú nhảy đó của Thang Tư Lan như thể đang châm chọc cô ta giả ngã.
Thang Tư Lan có thân thủ tốt, Diệp Yến Lan biết rất rõ, nhưng thấy cô mang giày cao như vậy nhảy xuống vẫn cảm thấy hơi kinh sợ.
Thang Tư Lan sải bước tiến lên, đi về phía Tưởng Tê Mi: “Tôi vẫn nên đi xem hợp đồng thôi.”
Tưởng Tê Mi gật đầu, hàm xúc nhìn Diệp Yến Lan một cái.
*
Đỡ đầu, tựa vào cửa kính xe, nhìn nhà nhà bắt đầu sáng đèn, Thang Tư Lan ngơ ra.
Điện thoại rung lên hai tiếng.
“Tư Lan, điện thoại!”
Du Hi nhắc nhở.
Thang Tư Lan cầm lên bắt máy.
“Em đang lăn lộn tốt trong giới, không có vấn đề gì cả, chỉ gọi điện chúc mức em một tiếng.”
Tiếng nói quen thuộc nhưng lại khiến người ta chán ghét truyền vào tai, Thang Tư Lan tỉnh táo lại ngay, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Trong nhà ổn cả chứ?”
“Chuyện nhà họ Du cơ bản đã giải quyết xong rồi, nếu lúc nào em lăn lộn không ổn nữa thì quay về giúp chị.”
Dù đã che giấu, nhưng tiếng Thang Tích Diễm vẫn ẩn ẩn lộ vẻ ác liệt.
Khiến cho cô ta tổn thất như vậy, lúc này chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, lòng Thang Tư Lan rất thứ thái.
“Tôi biết rồi.” Thang Tư Lan híp mắt, ánh mắt lạnh lùng.
“Mấy ngày nay chị đều ở nhà, nếu có rảnh thì em hãy về một chuyến.” Thang Tích Diễm gọi cú điện thoại này đến như muốn xác nhận điều gì đó.
Trong lúc Thang Tư Lan còn đang khó hiểu, Thang Tích Diễm cúp máy.
Nhìn điện thoại trong tay, đôi mắt Thang Tư Lan càng híp lại mảnh hơn, có vẻ nguy hiểm.
*
Nhà họ Thang.
Thang Tích Diễm vừa để điện thoại xuống, Thang Chinh dí tắt điếu thuốc.
“Nó có gì khác lạ không?”
Thang Tích Diễm lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
“Vẫn nên cho người đến giám sát chặt vào, phòng người bất trắc.”
“Con sẽ sắp xếp người đến.” Thang Tích Diễm miết điện thoại, ánh mắt hung ác âm hiểm.



