Quả nhiên scandal về tiệc tối hôm qua đã bay đầy trời vào hôm nay.
Chủ đề về Úc Cảnh Nhuận cũng vượt xa Thang Tư Lan và Chương Toàn Châu, đẩy vị trí của họ trên hotsearch xuống thứ hai.
Trung Kỷ đang khởi động bộ phận quan hệ xã hội, nghĩ cách để scandal của hai người rút đi.
Nhưng họ đã đánh giá thấp sức mạnh của fan.
Đến trưa, mức độ hotsearch không giảm mà còn tăng.
“Lần này Trung Kỷ tự lấy đá đập chân mình rồi.” Thi Hoa ôm thái độ xem kịch vui với chuyện này.
Lần đầu tiên là vì tấm ảnh của Úc Cảnh Nhuận và Thang Tư Lan, Trung Kỷ lấy scandal của Liễu Lỵ và Úc Cảnh Nhuận ra để chặn dư luận, kết quả khiến Úc Cảnh Nhuận mất không ít fan. Trên thực tế đã ấn một suy nghĩ không tốt trong lòng fan.
Nếu tiếp tục nữa, fan sẽ không bùng nổ à.
Fan hai bên cắn xé nhau, trên mạng trực tiếp trình diễn một cuộc chiến lớn, nhìn có vẻ rất sôi nổi.
Thang Tư Lan liếc qua một cái rồi nhắn tin cho Úc Cảnh Nhuận.
Úc Cảnh Nhuận từng giúp đỡ mình, hai người cũng coi như là bạn bè, mình không thể không để mắt đến, vẫn nên lên tiếng hỏi một chút.
Tin của cô vừa được nhắn đi, Úc Cảnh Nhuận đã nhắn lại.
Lại còn là một lời giải thích nghiêm chỉnh.
Nói vốn anh ta và Liễu Lỵ không có gì khiến Thang Tư Lan đọc mà hơi mạc danh kỳ diệu.
“Chiều nay ký hợp đồng ở nhà hàng nào?”
Thang Tư Lan thu hồi điện thoại, cắt ngang lời Thi Hoa một cách thích hợp.
Nhắc tới bộ phim do đạo diễn Mẫn quay này, mặt Thi Hoa u ám, gật đầu.
Nhớ tới lời Thi Hoa nói, Thang Tư Lan hỏi: “Không mang theo luật sư qua?”
“Không cần thiết.”
*
Trong một nhà hàng sang trọng nào đó.
Đạo diễn Mẫn đã dẫn phía chế tác tới. Vốn đoàn làm phim nhỏ nên không cần rắc rối như thế, tới nơi là ký hợp đồng luôn.
Thi Hoa cũng quen bên chế tác, cũng không có vấn đề gì.
Thi Hoa đang đọc hợp đồng.
Đạo diễn Mẫn nói trong lúc chờ đợi: “E rằng nam chính không phải người anh nghĩ. Phía Trung Kỷ không định hợp tác với Kim Quang nữa.”
Trước đó Úc Cảnh Nhuận nói muốn nhận vai nam chính trong bộ phim này nhưng là quyết định của công ty, sao Úc Cảnh Nhuận có thể vi phạm.
“Tôi hiểu.”
“Nam chính là do bên chúng tôi đề cử, tuy kém Úc Cảnh Nhuận chút nhưng cũng không nhiều.”
“Có thể đóng bộ phim của đạo diễn Mẫn tôi đã rất vui vẻ!” Cho nên có tư cách để lựa chọn.
Đạo diễn Mẫn gật đầu hài lòng với Thang Tư Lan: “Bộ phim này được chuẩn bị rất đầy đủ, ngày mai là có thể quay.”
“Được.”
Thang Tư Lan không có ý kiến.
Thi Hoa đọc hợp đồng, đều rất chính quy, không tồn tại chỗ nào không đúng.
Ăn cơm với bên chế tác xong, mời rượu xong, đám Thang Tư Lan vội vàng rời đi.
“Nam chính được quyết định là ai? Anh Hoa có nghe được tin tức gì không?”
Trên đường về, Thang Tư Lan vừa uống trà giải rượu vừa hỏi.
Thi Hoa cũng uống không ít, hơi choáng váng, nghe thấy lời Thang Tư Lan thì phản ứng hơi chậm chạp: “Không nghe gì về chuyện này.”
Thang Tư Lan cau mày: “Ngày mai tới đoàn làm phim là gặp người.”
*
Nhưng chờ họ thấy nam chính do đạo diễn Mẫn chọn thì sắc mặt Thi Hoa cũng không dễ nhìn lắm.
Địch Liên Nguyên.
Con trai của phù hào Nam Thành, phú nhị đại tiêu chuẩn.
Lăn lộn rất tốt trong giới giải trí, dáng vẻ dạng chó hình người.
Lượng fan cũng không ít.
Vì có khuôn mặt lưu manh đẹp trai du côn, cười rộ lên lại có sức quyến rũ của trai đẹp hư hỏng, quyến rũ không ít thiếu nữ.
Nhưng đen từ trong xương cốt.
“Hơi bất ngờ.”
Thang Tư Lan biết người này, cũng biết nhà họ Địch ở Nam Thành.
Thi Hoa nhắc nhở: “Năm đó bộ phim cuối cùng giúp Hà Thanh nhảy lên tuyến một chính là hợp tác với anh ta.”
Thang Tư Lan chớp mắt mấy cái, cười nói: “Tôi biết, sẽ đề phòng chút.”
Địch Liên Nguyên và đạo diễn Mẫn đứng trước sân khấu khởi động máy nói chuyện, nghe có người nói Thang Tư Lan tới thì xoay người nhìn họ, mặt hai người đều treo nụ cười.
“Thang Tư Lan, rất vui vì có thể hợp tác với cô trong bộ phim này!”
Đúng là dáng dấp như người khác miêu tả, du côn đẹp trai mê người!
Anh ta ga lăng vươn tay bắt tay với Thang Tư Lan, tách ra rất nhanh, không bước thêm một bước.
“Tôi cũng rất vui khi được hợp tác với tiền bối Địch!” Thang Tư Lan gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ: “Đã ngưỡng mộ tiền bối Địch từ lâu rồi, vẫn không có cơ hội hợp tác, hôm nay gặp người, trong lòng vẫn hơi vui mừng!”
Nụ cười trên mặt Thang Tư Lan rất chân thành, không nhìn ra chút giả dối nào.
Địch Liên Nguyên sững sờ, sau đó nhếch môi cười, tản ra sức quyến rũ toàn thân của anh ta: “Có thể được Tư Lan cô ngưỡng mộ cũng là vinh hạnh của tôi!”
Đạo diễn Mẫn đứng cạnh cười nói: “Có thể bắt đầu rồi!”
Nghi thức khởi động máy bắt đầu, tất cả mọi người cũng đứng ở vị trí của mình, giơ nén hương lên lạy.
Đạo diễn Mẫn hạ một dao lên con heo quay, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh.
Nhâ lúc này, Địch Liên Nguyên bỗng sán lại, như hành động trong lúc vô tình.
Anh ta sán tới khiến Thang Tư Lan hơi khó chịu, xích qua bên một chút, nhìn anh ta: “Tiền bối Địch?”
Địch Liên Nguyên cười híp mắt nhìn cô, khẽ nói: “Lần đầu tiên hợp tác với đạo diễn Mẫn?”
“Vâng.”
“Có gì không hiểu thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Địch Liên Nguyên sợ nói vậy cô không hiểu, cười ấm áp nói thêm một câu: “Lần này chia khách sạn ra ở. Nam chính và nữ chính được chia cùng tầng.”
Thang Tư Lan ngoài cười nhưng trong lòng không cười, như thể nghe không hiểu: “Có thể hợp tác với tiền bối Địch, tôi rất vinh hạnh! Sau này xin tiền bối Địch chỉ giáo nhiều hơn.”
Địch Liên Nguyên nhìn cô, cười tới mức hơi nghiền ngẫm.



