Gặp mặt lần nữa với đạo diễn Mẫn đã là cảnh tượng hoàn toàn khác. Ánh mắt đạo diễn Mẫn nhìn Thang Tư Lan hơi khác.
Đạo diễn Mẫn kẹp điếu thuốc trong tay, hơi híp mắt đánh giá Thang Tư Lan, dụi tắt thuốc, cười nói: “Thảo nào ngay cả anh ta cũng nâng đỡ cô. Cô cũng không phải bình hoa không có bản lĩnh.”
Thang Tư Lan cũng cười: “Còn phải cảm ơn đạo diễn Mẫn khen ngợi, để tôi có cơ hội hợp tác với cô lần này.”
“Thi Hoa.” Đạo diễn Mẫn liếc ngang, cười nhìn về phía Thi Hoa.
“Đạo diễn Mẫn.”
Thi Hoa biết người phụ nữ này có thân phận bối cảnh, cũng không dám đắc tội.
Nghe có người gọi anh ta, cười cúi người bước lên.
“Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.” Đạo diễn Mẫn cười ý vị sâu xa.
“Còn cần đạo diễn Mẫn cho cơ hội như thế.”
“Lần trước chúng ta hợp tác là lúc nào nhỉ? Nghệ sĩ anh dẫn dắt lần này đã tốt hơn trước nhiều, thêm chút sức lực nữa là có thể ngồi lên vị trí người đại diện vàng! Tôi đã nói từ lâu là sẽ có ngày anh nổi tiếng, không đúng sao? Đã gần ngay trước mắt!”
Mắt Thi Hoa lấp lánh, đè cảm giác không rõ xuống, cười tiếp: “Vậy thì mượn lời chúc tốt lành của đạo diễn Mẫn vậy!”
“Ngày mai sẽ ký hợp đồng giữa hai bên.”
“Được được! Nhất định ngày mai sẽ đến đúng giờ!”
“Hợp tác vui vẻ!” Đạo diễn Mẫn bưng ly rượu lên, ba người cụng ly.
Thang Tư Lan quan sát phản ứng của Thi Hoa ở đó, thấy phản ứng của anh ta hơi kỳ lạ, mắt cũng rũ xuống.
Bàn xong chuyện hợp tác, rượu cũng đã uống, tiễn đạo diễn Mẫn lên xe, Thi Hoa từ từ thu nụ cười trên mặt lại.
“Anh Hoa và đạo diễn Mẫn làm sao thế? Trước kia từng xảy ra chuyện không vui à?”
Thi Hoa híp mắt, móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, châm lên.
Đứng ven đường, Thi Hoa híp mắt, hít một hơi thật tàn nhẫn.
Thang Tư Lan kiên nhẫn chờ.
“Biết Hà Thanh không?”
“Minh tinh tuyến một anh Hoa từng dẫn dắt. Mấy năm trước rất nổi tiếng, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà lại bỗng nhiên nổi điên rồi chết.”
Thi Hoa hơi cáu kỉnh nói: “Lúc đó đạo diễn Mẫn còn chưa nổi tiếng như thế này. Là dựa vào bộ phim Hà Thanh đóng kia lấy được giải thưởng, đạo diễn là cô ta cũng nước lên thuyền. Sau này hợp tác lần nữa, đạo diễn Mẫn và ông chủ lớn họ hàng kia ký hợp đồng đầu tư, lúc quay phim thì Hà Thanh bị lũ khốn kiếp đó hủy mất.”
Mà đạo diễn Mẫn chính là một trong những tên đầu sỏ!
Thang Tư Lan từng đọc tin tức kia, ồn ào rất lớn.
Sau này vì tinh thần Hà Thanh thất thường nên nhảy lầu chết.
Khoảng thời gian đó, giới giải trí đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Vì qua đã lâu, cũng không điều tra được được chứng cứ chứng minh là tên khốn kiếp nào làm từ trên người Hà Thanh. Sự nghiệp của cô ta bị phá hủy, người cũng bị phá.
Có người nói lúc cô ta quay phim bị va vào đầu, nằm viện nửa tháng rồi xuất viện thì người điên luôn.
Truyền thông cũng đưa tin như thế.
Thì ra trong đó còn có công lao của vị đạo diễn Mẫn này, cũng thật không ngờ.
“Vậy anh Hoa, anh…”
“Hà Thanh là một cô gái tốt.” Thi Hoa ném tàn thuốc xuống chân, dùng chân hung hăng dụi tắt, sự bất lực tự trách và hối hận trên mặt rõ ràng như thế.
Thang Tư Lan đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn. Cô đang nghĩ chắc chắn tình cảm của Thi Hoa với Hà Thanh không phải là như của người đại diện với nghệ sĩ.
Nhưng anh ta lại có thể khiêm tốn đứng trước mặt đạo diễn Mẫn giả vờ giả vịt, thu đi rất khá, cũng rất không dễ dàng gì.
Nếu là mình, e rằng không làm tốt được như anh ta.
“Nếu anh Hoa cảm thấy khó xử thì tôi có thể từ chối lần hợp tác này.”
“Không cần.” Thi Hoa thu hồi cảm xúc lộ ra ngoài: “Đạo diễn Mẫn vẫn khá có thực lực, phim cũng không tệ.”
Thang Tư Lan gật đầu.
“Nhưng… cô phải chú ý chút.”
Thi Hoa sợ cô trở thành Hà Thanh thứ hai.
Thang Tư Lan vẫn gật đầu: “Tôi sẽ.”
*
Buổi tối, ở Nam Thành có một bữa tiệc ngôi sao nào đó, Thang Tư Lan không tham gia.
Làm tổ trong nhà mình lướt di động. Lúc lướt tới phát sóng trực tiếp bữa tiệc tối thì hình ảnh dừng trên cảnh Liễu Lỵ và Úc Cảnh Nhuận, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười.
Liễu Lỵ mặc một cái váy màu xanh nhat, đặc biệt tươi mát sạch sẽ, xuất hiện rất xinh đẹp trên ống kính. Không ít quần chúng ăn dưa nhảy ra bóng gió hai người rất xứng đôi.
Fan Úc Cảnh Nhuận không vui, nói thấy phụ nữ tới gần Úc Cảnh Nhuận đã cảm thấy hoảng hốt, chán ghét, không thừa nhận vụ tai tiếng trước đó.
Thang Tư Lan rất rõ ràng Úc Cảnh Nhuận không thích thân thiết với Liễu Lỵ nhưng trước ống kính, Úc Cảnh Nhuận cũng không thể né tránh việc cô ta tới gần.
Không chỉ không thể trốn mà còn phải nở nụ cười ôn hòa để phụ họa.
Đây chính là sự bất đắc dĩ của ngôi sao.
Nếu có chút hành động không thỏa đáng nào đó, chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều antifan nhảy ra bôi đen Úc Cảnh Nhuận rồi.
Thang Tư Lan lướt vài phút thì thấy không thú vị, đặt điện thoại xuống, cải trang đi ra ngoài.
Giả vờ đi ngang khu biệt thự Hồng Diệp nhưng không đi vào.
Ngồi trên xe quay về, gọi điện thoại cho Giang Hải Lâu trong xe taxi, giọng hơi đáng thương: “Giang tiên sinh, tôi có thể gặp anh một chút được không?”
“Thang Tư Lan.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp từ tính đang gọi tên cô. Cho tới bây giờ cô cũng không biết cái tên này của mình được gọi từ miệng anh lại thật là dễ nghe.
“Giang tiên sinh, tôi…”
“Giang tiên sinh.”
Một giọng nữ dịu dàng truyền tới từ điện thoại, Thang Tư Lan bị giọng nói này làm bỏng tai tới mức lập tức cúp máy.
Đó là Diệp Yến Lan.
Thang Tư Lan bật cười.
Mình đã không thể mặt dạn mày dày nữa rồi. Giang Hải Lâu và mình từ kiếp trước đã không thể.
Trong biệt thự, Giang Hải Lâu nhìn điện thoại trong tay, cau mày.
“Giang tiên sinh, có phải tôi quấy rầy đến anh rồi không?”
Vừa rồi người phụ nữ này đang ở phòng khách nhỏ, không biết dùng thủ đoạn gì mà chạy tới phòng khách lớn bên này.
Giang Hải Lâu hờ hững quét mắt về phía Vân Mậu Lâm.
Vân Mậu Lâm nói: “Diệp tiểu thư muốn nói chuyện với ông chủ.”
Cho nên anh ta để người vào.
Vân Mậu Lâm dứt lời, lui ra ngoài, để cảnh này lại cho Giang Hải Lâu tự giải quyết.
Giang Hải Lâu thản nhiên nhìn Diệp Yến Lan, trong mắt mang theo lạnh lẽo khiến Diệp Yến Lan không dám nhìn thẳng.
Diệp Yến Lan hơi băn khoăn bất an nói: “Nếu quấy rầy tới Giang tiên sinh thì tôi ra ngoài trước.”
Giang Hải Lâu không nói một lời, lạnh lẽo nhìn cô ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Yến Lan tái xanh, cứng ngắc xoay người, lập tức rời khỏi phòng khách bên này.
Khí thế của người đàn ông này thật đáng sợ.
Diệp Yến Lan đã thử tiếp xúc nhiều lần, lại thử ép sự sợ hãi trong lòng mình xuống nhưng lần nào cũng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vừa rồi hình như cô ta nghe thấy ba chữ “Thang Tư Lan” từ chỗ Giang Hải Lâu. Cô ta cũng biết trước đó Thang Tư Lan từng có vài liên quan tới Giang Hải Lâu cho nên Diệp Yến Lan vô cùng đề phòng Thang Tư Lan.
Không dễ gì mới tìm được cơ hội như vậy, Diệp Yến Lan muốn nắm thật chặt cho tốt.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần…
Cũng không tin sức quyến rũ của mình lại kém Thang Tư Lan.
Diệp Yến Lan ngoảnh lại liếc một cái thật sâu, xoay người thì thấy Vân Mậu Lâm đứng từ xa nhìn cô ta. Diệp Yến Lan lại càng hoảng sợ: “Vân tiên sinh.”
“Ông chủ vẫn luôn như thế, Diệp tiểu thư đừng quá đau lòng.”
“Cảm ơn Vân tiên sinh.” Diệp Yến Lan chớp mắt, nhìn Vân Mậu Lâm, trong lòng bỗng sinh ra một suy nghĩ to gan.



