Biệt trang Hải Thành.
“Ông chủ, người của dòng chính đã phát cảnh cáo rồi.”
Vân Mậu Lâm bước vào đại sảnh tráng lệ, đối mặt với người ngồi trên xe lăn nói.
Giang Hải Lâu khẽ rũ mắt xuống, không có động tĩnh gì.
“Lúc ấy Thang tiểu thư cũng ở đây.”
Người đàn ông chậm rãi ngước đôi mắt sâu như vực lên.
Vân Mậu Lâm bày ra vẻ mặt quả nhiên như thế, vì vậy nhanh chóng nói ra toàn bộ tin tức mình nhận được.
“Lá gan cô ấy khá lớn đấy!”
Có thể loáng thoáng nghe ra chút bực bội.
“Lần này dòng chính chỉ cảnh cáo, nếu Thang tiểu thư vẫn tiếp tục có tiếp xúc với Diệp tiểu thư thì tình huống như vậy sẽ còn xảy ra nữa.”
Cho nên bây giờ ông chủ, ngài mặc kệ sao?
Giữa hai hàng lông mày anh tuấn thấp thoáng một chút tàn độc, sự lạnh lùng sắc bén ẩn dấu trong cơ thể anh cùng dần dần trỗi dậy, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn khiến Vân Mậu Lâm đang đứng bên cạnh anh có thể cảm nhận rõ ràng, nhất thời trở nên khó thở, tựa như trở về lúc trước.
Người đàn ông trước mắt cho dù đã tàn phế hai chân nhưng vẫn là một kẻ nguy hiểm.
“Chuẩn bị ngày mai trở về.”
“?” Nhanh thế sao?
Không, phải nói là anh để ý Thang Tư Lan như thế sao?
“Nếu dòng chính đã ra tay thì chúng ta cũng nên làm chút gì đó phản ứng lại.”
Phải để cho nhánh hơn hiểu rõ Giang Hải Lâu anh “để ý” đến Diệp Yến Lan đến mức nào.
Sắc mặt Vân Mậu Lâm kỳ quái, lại tiếp tục văng tục trong lòng một lần nữa rồi xoay người đi chuẩn bị.
*
Nhà cũ nhà họ Giang.
Nhà họ Giang là một trong những hào môn bậc nhất ở Hải Thành này, nhà cửa nhiều vô số.
Nhưng nhà cũ thực sự chỉ có một, nó mang nặng ý nghĩa lịch sử.
Một toà tứ hợp viện lớn nằm ở ngoại ô phía bắc Hải Thành.
Chiếm diện tích hàng trăm mẫu, mang đậm hương vị và màu sắc cổ xưa, là một dinh thự thực sự của tiền bạc quyền lực.
Thời Mỹ Phân nhìn chồng mình là Giang Hải Tuyền, sau đó lại nhìn Giang Hải Tùng đang ngồi một bên buồn bực hút thuốc, ngay sau đó có người đi vào phá vỡ sự im lặng này.
Người nhận tin tức đi nói rằng Giang Hải Lâu đang chuẩn bị trở về Nam Thành, Giang Hải Tuyền và Giang Hải Tùng lập tức nheo mắt lại.
Giang Hải Tùng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, hai hàng lông mày giãn ra: “Xem ra cậu ta thực sự để ý đến nữ minh tinh kia.”
“Vân nên quan sát thêm nữa.” Giang Hải Tuyền luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chẳng qua chỉ là một nữ minh tinh thôi, nếu cậu ta để mặc chúng ta xử lý thì có thể kiến được một người mà.” Thời Mỹ Phân cũng muốn Giang Hải Lâu nhanh chóng phải nếm thử mùi vị mất đi một thứ gì đó quan trọng, nhưng trước khi chưa xác nhận chắc chắn, bọn họ không thể ra tay lỗ mãng như thế được.
Giang Hải Tuyền cũng rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc bên cạnh, châm lửa.
Hút một hơi, kẹp điếu thuốc trong tay, nói: “Anh nghe nói Tần Bạc Thừa thường xuyên qua lại với các nữ minh tinh, có lẽ có thể lợi dụng điểm này.
Nếu có thể khiến cho cháu trai của Tần Vĩnh Đông chơi đùa với đùa với người phụ nữ của Giang Hải Lâu, mặc kệ Giang Hải Lâu có để ý đến cô ta hay không, một khi bị người khác đội nón xanh chắc chắn không thể chịu đựng được nữa.
Để cho hai bên lưỡng bại câu thương, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì dòng chính bọn họ cũng có thể làm ngư ông đắc lợi, chỉ việc đứng một bên nhìn trò vui.
Giang Hải Tùng mỉm cười: “Em cũng đã nghĩ đến cách này rồi, nhưng bây giờ tên cáo gìa kia vẫn luôn canh giữ ở Nam Thành, ông ta bảo vệ người cháu trai này rất chặt chẽ, người của chúng ta không có cơ hội ra tay.”
Thời Mỹ Phân cũng cười, nụ cười có chút thâm hiểm, trêu ghẹo nói: “Nếu Kế Thân ở đây thì không cần đến Bạc Thừa làm gì.”
Tần Kế Thân là con trai của Tần Vĩnh Đông, còn tung hoành ăn chơi hơn cả Tần Bạc Thừa nữa.
Hai anh em Giang Hải Tuyền liếc mắt nhìn nhau.
*
[Tôi không biết gì về chuyện huỷ bỏ hợp đồng cả.]
[Việc này không thể trách được tiền bối Úc, là quyết định của công ty, tiền bối Úc cũng không thể làm được gì mà.] Thang Tư Lan gửi tin nhắn Wechat.
Người đang nói chuyện với cô là Úc Cảnh Nhuận.
[Cô không sao chứ?”
[Tôi có thể có chuyện gì được? Tiền bối Úc yên tâm, tôi có thể chống đỡ được.]
[Lúc nào đó gặp nhau đi?]
[Có vẻ không tốt cho lắm!]
Lúc này còn gặp mặt riêng tư với Úc Cảnh Nhuận, chẳng phải càng thêm phiền phức sao?”
Đang định gõ tin nhắn thì điện thoại vang lên.
Là Úc Cảnh Nhuận.
“Tiền bối Úc.”
“Tối nay tôi có một cảnh quay ở vũ trưởng, khoảng chừng bảy giờ rưỡi sẽ xong việc, cô đến chờ tôi ở dưới cầu vượt bên dưới khách sạn Thịnh Hồng, tôi có đồ muốn đưa cho cô.”
Vừa dứt lời, Úc Cảnh Nhuận đã cúp máy, ngay cả cơ hội từ chối cùng không có.
*
Bảy giờ tối.
Thang Tư Lan chậm rãi đi đến khách sạn Thịnh Hồng.
Khu vực này đều là những địa điểm xoa hoa cao cấp, là nơi tiêu khiển của những kẻ có tiền.
Rất ít người đi bộ xung quanh đây.
Thang Tư Lan là một trong số đó.
Một chiếc xe mày đen chạy ngang qua trước mặt, dừng lại ở khúc quanh cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống từ bên trong rồi vòng sang phía bên kia mở cửa sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thang Tư Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
Đó là vệ sĩ bên cạnh Giang Hải Lâu.
Không nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng bước đến, mấy tên vệ sĩ đồng loạt đứng ra chặn đường cô.
Vân Mậu Lâm ngẩng đầu lên nhìn người bị ngăn cản ở phía trước, trong đôi mắt đen nhánh loé lên một chút kinh ngạc.
Ông chủ của bọn họ vừa mới xuống máy bay mà cô đã chạy đến đây, có phải quá nhanh rồi không?
Những người như bọn họ không tin vào sự trung hợp.
Vân Mậu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, nói khẽ với người trong xe: “Ông chủ, là Thang tiểu thư.”
Giang Hải Lâu khẽ nhướn mày.
Vân Mậu Lâm xoay người cầm xe lăn từ một tên vệ sĩ khác đưa đến, mở ra đặt trước cửa xe để Giang Hải Lâu tự mình ngồi xuống.
Chiếc xe lăn vừa chuyển động, ngũ quan thâm thuý ba chiều của Giang Hải Lâu lập tức hiện ra ngay trước mắt Thang Tư Lan.
“Giang tiên sinh.”
Thang Tư Lan bước lên một bước, nhưng vẫn bị chặn lại.
Mắt thấy Giang Hai Lâu quay xe lắm chuẩn bị rời đi, cô vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với Giang tiên sinh.”
“Để cô ấy qua.”
Người đàn ông cuối cùng cũng buông tay.
Thang Tư Lan nhanh chóng đi đến trước mặt anh, nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng.
“Có chuyện gì?”
“Tôi… gặp chút chuyện, có liên quan đến Giang tiên sinh.”
Giang Hải Lâu nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Giang Tư Lan mím môi, nuốt những lời nói đã ra đến tận miệng vào trong, thay đổi: “Tôi có thể nói chuyện riêng với Giang tiên sinh được không?”
Vân Lậu Lâm thức thời đứng sang một bên, đưa tay ra hiệu, những người khác đều bước sang một bên.
Thang Tư Lan thở phào nhẹ nhõm, bước đến muốn đẩy anh.
Ngón tay thon dài kia khẽ đưa lên ra hiệu cô đừng động đậy.
Trong đôi mắt nhỏ của Thang Tư Lan hiện lên vẻ thất vọng.



