Giữa đường.
Thang Tư Lan xuống xe rồi đi về phía xe của Thang Gia Luân.
Không phải tình cờ gặp được mà là Thang Gia Luân đã tìm được cô.
Có thể tìm thấy cô giữa dòng xe cộ đông đúc như thế, hơn nữa còn là một chiếc xe taxi cô tuỳ tiện vẫy lại ven đường, năng lực về phương diện “tình báo” của nhà họ Đường quả nhiên có chút thực lực.
Trước kia đã từng được chứng kiến, bây giờ lại tự mình trải nghiệm một lần nữa, điều này cực kỳ khó chịu.
“Anh cả!”
Thang Gia Luân mặc một bộ đồ vest và cà vạt màu đen đứng ở bên cạnh xe, híp mắt nhìn cô.
Nơi đáy mắt loé lên một chút lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, hơi thở trên người cũng lạnh lẽo.
Thang Gia Luân, người cao khoảng chừng một mét tám mấy đứng trước mặt cô giống hệt như một chiếc gậy trúc, khinh thường cô.
“Lên xe trước.”
Trong khoảnh khắc Thang Tư Lan xoay người lại đã nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng và đáy mắt lạnh lẽo của Thang Gia Luân.
Xem ra anh ấy đã cho người điều tra và tìm thấy thứ gì đó.
Có thể điều tra được lộ trình của mình với tốc độ nhanh như vậy, thực lực tiềm ẩn đằng sau nhà họ Thang đúng là không thể coi thường.
Cũng chính vì thế, khi được trở lại năm mười tám tuổi, cô không hề vội vã làm bất cứ chuyện gì với nhà họ Thang.
Cô cũng phải trưởng thành.
Trước mắt phải bám vào nhà họ Thang, chỉ khi tiếp xúc gần gũi, dưới tình huống bọn họ khó lòng đề phòng mới là thời cơ ra tay tốt nhất.
Ngồi vào xe, hai người trực tiếp trở về nhà họ Thang, không có bất cứ giao tiếp thừa thãi nào.
Nhà họ Thang.
Thang lão phu nhân và Đinh Tú Huệ đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà, sau khi nhìn thấy cô, sắc mặt bà cụ Thang lập tức trở nên u ám.
Giọng điệu không tốt lắm: “Cảnh của cháu cứng cáp quá rồi nhỉ, mời về nhà cũng phải có người đích thân đến đón.”
Quái gở bất thường!
“Cháu khá bận, không quan tâm đến chuyện trong nhà, xin lỗi bà.”
“Cháu thì bận cái gì, chẳng phải đã…” Nhận ra được mình đã lỡ lời, bà cụ Thang lập tức dừng lại: “Nếu cháu đã về thì bà sẽ đưa cháu đến nhà họ Du nhận lỗi.”
Bà cụ Thang dừng lại rất nhanh nhưng Thang Tư Lan vẫn chú ý đến nó.
Sự tạm dừng rõ ràng lúc nãy khiến cô hơi nghi ngờ.
Những chuyện đột ngột xảy ra với mình lần này liệu có phải có liên quan đến nhà họ Thang hay không?
“Bà nội, cứ để em ấy nghỉ ngơi trước một chút đã.”
Thang Gia Luân nói giúp cô một câu, thoạt nhìn giống như một người anh trai tốt đang bảo vệ em gái.
Nếu không phải đã hiểu rõ bản tính của đám người trong gia đình này, có lẽ Thang Tư Lan sẽ thực sự cảm động trước hình tượng người anh cả mẫu mực này của anh.
“Bên nhà họ Du đã cho chúng ta thời gian đủ dài rồi, nếu không phải nhà mình thông cảm nó bị ấm ức thì cũng không đến mức chờ đến tận lúc này. Gia Luân, cháu và mẹ cháu cùng đi đến đó đi.”
Khoé miệng Thang Gia Luân giật giật, nhìn về phía Thang Tư Lan, dáng vẻ khó xử.
Thang Tư Lan nói: “Cháu đi là được chứ gì.”
Thấy Thang Tư Lan còn bày ra bộ dạng không cam lòng, Thang lão phu nhân càng thêm buồn bực.
“Tư Lan, có dì và anh cả con đi cùng, nhà họ Du sẽ không làm gì con đâu.” Lúc này Đinh Tú Huệ đứng ra an ủi.
Người nhà họ Du không làm gì nhưng nhà họ Thang đã làm ra chuyện với cô rồi.
Qua suy đoán, Thang Tư Lan cực kỳ nghi ngờ rằng những chuyện xảy ra với mình hôm nay hoàn toàn có liên quan đến nhà họ Thang.
“Cảm ơn gì.”
“Đều là người nhà cả.” Đinh Tú Huệ mỉm cười hiền từ nhìn cô.
Thang Tư Lan bị nụ cười này của bà ta làm cho cả người nổi đầy da gà.
*
Biệt thự nhà họ Du ở phía Bắc Nam Thành.
Lúc bọn họ đến còn bị bảo mẫu nhà họ Du đóng cửa chặn ngoài.
Đến lúc này, ngay cả sắc mặt của Đinh Tú Huệ cũng trở nên khó coi.
Nhưng Thang Gia Luân lại cực kỳ kiên nhẫn, đi đến ấn chuông cửa một lần nữa, nói rõ thân phận và mục đích đến đây của mình.
Sau khi hỏi ý kiến chủ nhân của ngôi nhà này, người bảo mẫu mới mở cửa, Đinh Tú Huệ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhà họ Du có phải đã quá đáng với bà ta lắm rồi không?
“Mời các vị vào.”
Hai mắt bảo mẫu gần như muốn nhìn lên trời cao, không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.
Bị một người bảo mẫu đối xử như thế, Đinh Tú Huệ ôm một bụng tức giận buồn bực không có chỗ phát tiết, ngoài người nhưng trong không cười đi vào.
Ngay khi nhìn thấy người nhà họ Du đang ngồi trong phòng khách, cụ cười giả tạo trên mặt Đinh Tú Huệ cũng trở nên cứng ngắc.
Thang Tư Lan cảm thấy thật buồn người.
Đinh Tú Huệ thực sự cho rằng tất cả mọi người ở Nam Thành này đều phải nể mặt nhà họ Thang ba phần sao? Nhà họ Du hoàn toàn không xem bà ta là cái thá gì cả đâu.
Sau khi nhìn thấy Thang Tư Lan, sắc mặt bà ta trực tiếp sa sầm, ánh mắt khinh bỉ.
Chỉ có ông Du nhiệt tình tiếp đốn Thang Gia Luân, Thang Gia Luân gọi một tiếng chú, sau đó quay sang đối mặt với Du phu nhân: “Dì Đan, cháu dẫn em gái đến đây nhận lỗi với dì.”
“Nhận lỗi gì chứ?” Du Minh Dương ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt hằn học trợn trừng nhìn Thang Tư Lan: “Đến cả mẹ tôi mà cô ta cũng dám động vào, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!”
“Ngồi xuống!”
Du phu nhân trừng mắt liếc nhìn con trai một cái.
Du Minh Dương đen mặt ngồi xuống ghế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan vờ như không nhìn thấy điều đó, tiến lên vài bước, nhàn nhạt với Du phu nhân: “Xin lỗi phu nhân, hôm đó tôi không nên hắt cà phê lên người bà chỉ vì những lời đe doạ và tấn công ác ý của bà, mà phải sử dụng các biện pháp đối đãi khác để không làm mất mặt mũi của hai nhà.”
Du phu nhân tức giận mỉm cười: “Các người nghe đi, không phải là tôi làm khó cô ta mà là con gái được nuôi dưỡng ở nhà họ Thang của mấy người không có giáo dục, một cô gái dám nói ra những lời này trước mặt người lớn thì sau này sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi đấy.”
Thang Gia Luân liếc mắt nhìn Thang Tư Lan một cái, cảnh cáo yêu cầu cô phải thay đổi cách giải thích của mình.
Thang Tư Lan lại vờ như không nhìn thấy ám chỉ của Thang Gia Luân, cười như không cười nhìn Du phu nhân.
Đinh Tú Huệ cũng nghẹn họng, vô cùng tức giận.
Con nhóc này rõ ràng đang gây rắc rối cho nhà họ Thang bọn họ mà!
Định Tú Huệ bước lên mấy bước, trong lúc đưa tay ra giả vờ như đang đẩy cô thì lại véo vào người cô một cái, rất đau.
“Đúng là mấy năm nay nhà họ Thang chúng tôi dạy dỗ không tốt, đứa nhỏ này vẫn luôn sống bên ngoài, hơn nữa chỉ mới được đón về nhà nuôi dạy mấy năm trước mà thôi. Con cái lớn rồi đều có chính kiến của riêng mình, ra ngoài mấy năm lại học thói hư tật xấu. Du phu nhân, từ trước đến nay hai nhà chúng ta vẫn luôn qua lại thân thiết, không thể vì chuyện nhỏ của hai đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ ấy được.”
Đinh Tú Huệ vừa dứt lời, Du phu nhân đã do dự nhìn về phía ông xã.
Ông Du liếc mắt nhìn Thang Tư Lan một cái, ánh mắt mang theo chút ác cảm, chẳng qua một con cáo già như ông ta che giấu rất kỹ càng, không hề để lộ ra một chút nào.
“Thang phu nhân nói đúng, đừng vì chuyện riêng của hai đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.”
Nghe vậy, Định Tú Huệ mừng rỡ không thôi: “Vẫn là Du tổng rộng lượng!” Bà ta xoay người lại đẩy đẩy Thang Tư Lan: “Mau xin lỗi Du phu nhân và Du thiếu đi!”
Du Minh Dương nhìn Thang Tư Lan nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Ánh mắt kia cực kỳ bẩn thỉu, nhìn về phía này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Thang Tư Lam mím môi, giọng nói vẫn nhàn nhạt như thế: “Tôi đã nói rồi, tôi hoàn toàn không có lỗi, người xin lỗi phải là bọn họ chứ không phải tôi.”
“Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế chứ?” Đinh Tú Huệ hận không thể gõ cô tỉnh lại, để cô nhìn cho rõ xem thân phận của mình là gì, đây là nơi có thể để mặc cô tuỳ tiện sao?
Chịu nhận một đứa con ngoài giá thú như cô ta về nuôi đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bây giờ còn gây rắc rối cho nhà họ Thang, quả nhiên là đã nuôi dưỡng ra một Bạch Nhãn Lang.
Không giúp được gì thì thôi lại còn rước thêm phiền phức.
Vẻ ngoài giống hệt một con hồ ly tinh mồi chài dụ dỗ khắp nơi, giống hệt như bà mẹ kia của cô.
Đinh Tú Huệ căm hận, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì vẻ hiền lành tốt bụng với cô, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nhẫn nhịn.
Thang Tư Lan nhìn Đinh Tú Huệ phải kìm nén đến mức gân xanh nơi cổ như muốn bật ra ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Du phu nhân cười lạnh: “Nhà họ Du chúng tôi không nhận nổi một tiếng xin lỗi của cô, tôi thân là trưởng bối cũng không muốn gây khó dễ cho một cô gái nhỏ như cô, các người về đi.”
Đinh Tú Huệ sốt ruột: “Du phu nhân, Tư Lan còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong ngài đừng trách, tôi thay mặt nó xin lỗi với ngài.”
“Thang phu nhân, không nên nuông chiều đứa nhỏ như thế, sau này nó sẽ lên mặt dạy đời bà đấy, đến khi đó đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Trên mặt Du phu nhân nở một nụ cười châm chọc, lạnh lùng gọi bảo mẫu đến đuổi người ra ngoài.
Bị đuổi ra ngoài, ngay cả Thang Gia Luân cũng cảm thấy mất mặt.
Món quà vừa mang vào cũng bị ném ra ngoài, mọi chuyện kết thúc trong sự xấu hổ.
Đinh Tú Huệ bị người nhà họ Du đối xử như vậy, tức giận đến mức mặt mày méo xệch.
“Con nhìn thái độ của bọn họ kia, đám người kia nghĩ rằng nhà họ Thang chúng ta phải cầu cạnh nhà họ Du bọn họ sao?”
Đinh Tú Huệ vừa đi lên xe vừa oán giận với Thang Gia Luân.
Thang Gia Luân im lặng nhìn Thang Tư Lan với vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc.
Thang Tư Lan bày ra vẻ mặt vô tội và sợ sệt nhìn về phía Thang Gia Luân, như thể đang sợ sệt trước những chuyện rắc rối mình đã gây ra: “Anh cả, em, em không cố ý, nhưng khi nghĩ đến chuyện Du thiếu đối xử với em như vậy, em lại tực giận không thôi. Dù thế nào đi chăng nữa em cũng là người nhà họ Thang, sao anh ta có thể làm như thế với em chứ?” Nói xong còn tỏ ra ấm ức tủi thân.
Đinh Tú Huệ nhìn thấy cảnh này lại vô cùng bực bội.
Nếu không phải vì Thang Tư Lan, bà ta sẽ không phải chịu tức giận như thế này.
Đây là lần đầu tiên bị người khác đuổi ra khỏi nhà!
Nhưng nhìn Thang Tư Lan như vậy, bà ta lại không thể trút giận.
“Sầm!”
Cửa xe bị Đinh Tú Huệ đóng sầm lại.
Cách một lớp cửa sổ bằng kính, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Đinh Tú Huệ nhưng lại có thể cảm nhận được lửa giận phát ra từ trên người bà ta.
Thấy Đinh Tú Huệ nghẹn họng bực bội, Thang Tư Lan lại cảm thấy sảng khoái.
“Về nhà trước đã.”
Thang Gia Luân nhìn Thang Tư Lan, không biết nên nói thế nào mới phải?
Anh mất hết mặt mũi, đến cả ông Du cũng không mở miệng ngăn cản, ý của Du phu nhân chính là ý của ông ta.
Thái độ lúc nãy của Du tổng khiến Thang Gia Luân nhận ra rằng chuyện này hơi nghiêm trọng.
Khó khăn lắm mới có thể giành được hạng mục kia của nhà họ Du về phía mình, không thể vì chuyện này mà thất bại thế được!
Sau khi ngồi vào xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Thang Tư Lan đang ro rúm lại trong góc xe, Thang Gia Luân luôn có một áo giác giống như anh ấy đang cầm đá đập vào chân mình.
Hôm nay thực sự không nên đi theo đến đây.
Đinh Tú Huệ cũng hối hận.
Thang Tư Lan thu mình vào một góc, nhưng lại không giống như biểu hiện bên ngoài, trong lòng cô đang cực kỳ vui sướng.
*
Trở về nhà họ Thang, Thang lão phu nhân lập tức bày ra vẻ mặt cay nghiệt, nói: “Sao rồi?”
Từ lúc vào cửa, cả Đinh Tú Huệ và Thang Gia Luân đều không mở miệng nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, Thang lão phu nhân lập tức hiểu rõ, khuôn mặt già nua càng thêm xấu xí, ánh mắt nhìn về phía Thang Tư Lan giống như đang nhìn một chất độc: “Cháu lại làm chuyện này thêm rắc rối? Sao nhà họ Thang có thể nuôi dưỡng ra một Bạch Nhãn Lang như cháu chứ? Suốt ngày mang đến rắc rối cho gia đình. Biết thế lúc trước không nên đưa cháu về nhà, để cháu ở bên ngoài tự sinh tự diệt…”
“Bà nội.” Thang Gia Luân lo lắng Thang lão phu nhân nói nhiều hỏng chuyện, vội vàng lên tiếng: “Cháu đưa em ấy trở về công ty trước.”
“Sao còn…” Lời nói của Thang lão phu nhân vừa bật ra đến miệng lại thu về, ghét bỏ nói: “Vậy thì đi đi, chờ đến khi ba cháu về nghe thấy kết quả lại tức giận.”
Thang Tư Lan sợ hãi chào tạm biệt bà cụ, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng còn toát lên vẻ cô đơn.
Ngay từ đầu Thang lão phu nhân đã không thích đứa cháu gái rơi rớt này rồi, thậm chí là ghét bỏ.
Nhìn thấy trước khi rời đi cô còn bày ra vẻ mặt, lập tức không vui nói: “Nhìn thái độ của nó kìa!”
“Mẹ!” Định Tú Huệ cũng tức giận, nhưng Thang Tư Lan không đáng để bà ta tức giận như thế, xoa dịu bà cụ xong rồi xoay người dặn dò con trai: “Giao nó cho con đấy!”
Thang Gia Luân gật gật đầu: “Bà nội, cháu đưa em ấy đi trước.”
“Mau đi đi.” Thang lão phu nhân không muốn nhìn thấy Thang Tư Lan nữa.
*
Trên đường trở về, Thang Tư Lan sợ hãi rụt người trong góc, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Thang Gia Luân đang lái xe ở phía trước, dáng vẻ giống như thực sự sợ nhà họ Thang sẽ vứt bỏ mình vậy.
Thang Gia Luân lái xe, chậm rãi đè nén chuyện không vui lúc nãy xuống, ổn định lại cảm xúc: “Mấy tháng trước người nhà còn đang bàn bạc chuyện của em và Du Minh Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Xin lỗi, em đã khiến người nhà thất vọng rồi.”
“Du Minh Dương cũng là một lựa chọn tốt, em hiểu rõ gia cảnh nhà họ Du rồi đấy, tương lai nếu đi theo Du Minh Dương, em chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi.”
Thực ra nhà họ Du căn bản không hề xem trọng đứa con gái ngoài giá thú như cô, một đại thiếu gia như Du Minh Dương, cho dù muốn cưới cũng phải cưới một đại tiểu thư chân chính như Thang Tích Diễm.
Đương nhiên, một người như Thang Tích Diễm cũng kinh thường loại công tử ăn chơi trác táng như Du Minh Dương.
Du Minh Dương chỉ xem Thang Tư Lan như một món đồ chơi không hơn không kém, dùng nó để mua vui thì được, nhưng cưới về nhà thì còn phải xem lại.
Nghe Thang Gia Luân nói vậy, trong lòng Thang Tư Lan cười nhạo một tiếng, cắn chặt môi cúi đầu nói: “Xin lỗi, tất cả đều là do em đã khiến các anh khó xử, lúc nãy dì Huệ còn bị Du gia ném hết mặt mũi vì chuyện của em, cũng vì em nên mới bị đuổi ra khỏi nhà. Em biết dì Huệ tốt với mình, sau này em sẽ không để dì Huệ phải xấu hổ vì những chuyện như vậy nữa.”
Thang Gia Luân híp mắt nhìn Thang Tư Lan qua kính chiếu hậu.
Muốn nhìn thấy biểu cảm của cô khi nói ra những lời này.
Lúc đến nơi, Thang Tư Lam ủ rủ xuống xe, đứng trước cửa xe nói: “Cảm ơn anh, em…”
Ánh mắt sâu thẳm mang theo sự dò xét đánh giá của Thang Gia Luân lại nhìn lướt qua người cô một vòng nữa, giọng điệu nhàn nhạt: “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, dù thế nào thì em cũng là tiểu thư nhà họ Thang, không thể bị người khác bắt nạt được. Mấy ngày nữa chờ đến khi nhà họ Du bình tĩnh lại, em hãy đi đến đó xin lỗi một lần nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho em.”
Ý là còn có lần sau nữa.
Thang Tư Lan cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi tạm biệt, cô xoay người đi vào ký túc xá của công ty.
Chiếc xe của Thang Gia Luân dừng lại một lúc rồi mới lái đi.
Thang Tư Lan cong môi cười lạnh một tiếng, nhanh chóng bước vào.
*
Buổi tối, hai anh em nhà họ Thang gặp mặt uống trà, trò chuyện một chút lại nói đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Thang Tích Diễm bắt chéo đôi chân thon dài, hai tay khoanh trước ngực, dựa người về phía sau: “Em biết hết rồi, anh đưa Thang Tư Lan đến nhà họ Du, lại còn bị chọc điên nữa.”
Thang Gia Luân vươn cánh tay dài cầm lấy tách trà, đưa đến bên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
Thang Tích Diễm lạnh nhạt nói: “Nhà họ Du cho rằng bọn họ có thể đùa nghịch nhà họ Thang chúng ta chỉ với một hạng mục thôi sao, đúng là ngu xuẩn.”
Mặc dù không thích Thang Tư Lan nhưng nhà họ Du dám khinh bỉ anh trai và mẹ ruột của cô ta như thế, Thang Tích Diễm cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu lúc đó có mặt ở đấy, cô ta nhất định sẽ không để cho hai người chịu đựng nổi nhục nhã này.
Cũng không biết anh cả nghĩ như thế nào mà lại để nhà họ Du lộng hành như vậy.
“Vị họ Tần kia có thể tin được không?” Thang Gia Luân không muốn nói đến Thang Tư Lan nữa, chậm rãi thay đổi chủ đề.
Nhắc đến vị họ Tần này, Thang Tích Diễm lập tức nở một nụ cười rạng rỡ và tự tin: “Anh yên tâm, hoàn toàn đáng tin cậy, giao dịch của chúng ta cực kỳ chắc chắn.”
Thang Gia Luân nói: “Hãy cẩn thận với những con thuyền ngàn năm, hôm ấy em hãy phái người đến đó, không cần đích thân đi đâu.”
“Anh đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện sao?” Thang Tích Diễm nhíu mày.
“Loại người bọn họ sẽ không nói đến chuyện tình cảm đâu.” Thang Gia Luân biết em gái mình thận trọng, có năng lực làm việc, nhưng phải biết rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không thể không cẩn thận.
“Anh có nắm chắc về việc thâm nhập vào thủ đô không? Vị thiên kim đại tiểu thư kia hơi khó ứng phó đấy, cần em ra tay không?” Thang Tích Diễm chợt nhớ đến kế hoạch phát triển ở thủ đô của nhà họ Thang, hỏi.
Ánh mắt Thang Gia Luân trở nên thâm thuý: “Đã có tiến triển.”
“Cắn câu rồi sao?” Thang Tích Diễm cong môi.
Trong mắt Thang Gia Luân như có một mạch nước ngầm đang lặng lẽ chảy, cảm giác tự nhiên ấy cũng lộ ra vẻ tự tin của một thiên chi kiêu tử.
Chỉ một người phụ nữ thôi mà, anh có thể làm tốt.
Hai anh em nhìn nhau mỉm cười, đồng thời nâng tách trà lên, kính nhau một ly rồi thưởng thức.



