“Nó nói thế nào.”
Ánh mắt Thang lão phu nhân sắc bén, vẻ mặt bình tĩnh hỏi Đinh Tú Huệ vừa nói chuyện điện thoại xong.
Trong lòng Đinh Tú Huệ cũng hơi khó chịu với Thang Tư Lan, giọng điệu cũng không được tốt cho lắm: “Còn có thể nói thế nào, nó chỉ lấy lệ hai câu đã cúp điện thoại của con. Lúc vừa đến nhà vẫn còn ngoan ngoãn khéo léo, mọi người nói gì cũng nghe theo, cũng chỉ mới lăn lộn trong giới giải trí vài năm, lông cánh đã cứng rồi, học được thói làm bộ làm tịch, một mực từ chối. Lá gan cũng luyện lớn, ngay cả công tử của nhà họ Du cũng dám đánh, lại càng không để Du phu nhân vào mắt, hắt cà phê vào người bà ấy, giáo dục cũng đi đâu rồi.”
Thang lão phu nhân nghe thấy lời này còn lửa giận hơn nữa: “Không trách là thứ do phụ nữ hoang dã bên ngoài sinh ra.”
“Mẹ, bây giờ nhà họ Du bên kia bởi vì chuyện này mà không chịu hợp tác với nhà họ Thang chúng ta, vất vả lắm mới đạt được thỏa thuận cũng do nó mà bị hủy đi, Gia Luân đã rất cực khổ để giành được hợp tác, nó nhiều ngày chạy ngược chạy xuôi, bận rộn vì việc làm ăn với bên Đan.”
Đinh Tú Huệ càng nói càng đau lòng con trai.
Thang lão phu nhân càng thêm không hài lòng với đứa con riêng Thang Tư Lan này: “Trốn trong vòng luẩn quẩn đã tưởng rằng có thể làm gì tuỳ thích, ngày mai để A Chinh gọi điện thoại cho giám đốc giải trí Trung Kỉ gì đó, cũng dạy dỗ nó một chút. Thật sự là một con nhỏ không biết trời cao đất dày.”
Được Thang lão thái chống đỡ, Đinh Tú Huệ kế tiếp muốn làm cái gì, Thang Chinh nơi đó cũng sẽ không có gì cản trở.
Trước đây khi đón Thang Tư Lan trở về Đinh Tú Huệ hết sức không muốn, còn cãi nhau một trận.
Sau lại ngay cả con trai con gái cũng cùng nhau khuyên nhủ mình, lại dặn dò vài câu kỳ lạ.
Dẫn đến sau này Đinh Tú Huệ không thể không kiềm chế, ngoài mặt là muôn vàn điều tốt dành cho Thang Tư Lan.
Ngay cả Thang lão thái cũng không biết nghe Thang Chinh nói gì xong, tuy rằng đối xử với Thang Tư Lan không lạnh không nhạt, cũng không có thật sự khắt khe với cô.
Người một nhà cứ kỳ lạ như vậy sinh sống vài năm.
Cũng may Thang Tư Lan vừa đến nhà họ Thang đã ra ngoài đi học, sau nữa lại trực tiếp vào giới giải trí, nói gì mà thích chàng nam sinh nào đó, muốn đi theo cậu ấy gia nhập giới giải trí.
Thang Tư Lan này là người muốn có cái gì [ bút thú các www. sbiquge. me], đều rất thẳng thắn.
Thích là thích, không thích là không thích.
Vài năm lăn lộn trong giới giải trí cũng không trộn lẫn, Đinh Tú Huệ cũng do chính cô gây sức ép.
Có nhà họ Thang cản trở, sau này dù cô có bị trộn lẫn cũng có thể duỗi tay bóp nát tương lai của cô.
Nói trắng ra là, người nhà Thang chỉ cảm thấy Thang Tư Lan là một cô gái nhỏ hơn mười tuổi, không nơi nương tựa, trưởng thành hơn nữa cũng là tùy ý bọn họ giày vò.
*
Buổi sáng có tiếng chim hót líu lo, Thang Tư Lan ngủ đủ giấc, cả người tràn trề tinh thần hăng hái!
Thi Hoa gọi điện đến nói hôm nay có một buổi phỏng vấn nhỏ, địa điểm cũng là tòa nhà Trường Hải.
Những lời mắng chửi trên mạng đã bị bao phủ bởi những lời xin lỗi, hình tượng Thang Tư Lan lại xinh đẹp như cũ.
Lên xe bảo mẫu, Thi Hoa đùng đùng dặn dò cô chú ý vài hạng mục công việc, còn có một số lời không nên nói, nên trả lời câu hỏi của người chủ trì ra sao.
Đời trước Thang Tư Lan cũng không phải chưa từng gặp qua tình cảnh lớn, cũng rất quen với việc đối phó với vài câu hỏi bất ngờ, nhưng vẫn đáp lại Thi Hoa.
Tòa nhà Trường Hải, tầng mười.
Ở cửa, Thang Tư Lan đụng phải Liễu Lỵ.
“Thật là trùng hợp!”
“Đây là…” Thang Tư Lan nhìn về phía Thi Hoa.
Lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Thi Hoa nói: “Quên nói với cô, thật ra buổi phỏng vấn của cô là đến làm khách quý của Liễu Lỵ.”
Trá hình.
Thang Tư Lan hơi buồn cười.
Đoán chừng là sợ mình không đến, nên mới lừa mình đây mà.
“Có thể làm khách quý của tiền bối Liễu, rất vinh hạnh!” Trên mặt Thang Tư Lan nở nụ cười đầy chân thật.
Tổ chương trình vẫn rất có lương tâm, không làm khó dễ Thang Tư Lan, những câu hỏi được đưa ra đều rất bình thường.
Đến phân đoạn cuối cùng, người chủ trì đột nhiên hỏi đến đề tài làm đảo ngược trên internet hôm qua, để cô nói lên quan điểm của mình với chuyện này.
Thang Tư Lan nở nụ cười.
Hóa ra chủ đề chính ở đây.
Thang Tư Lan chỉ nói lần này là ngoài ý muốn, không có trách ai, cũng rất cảm ơn thiện ý của đông đảo mạng lưới.
Tóm lại, có thể khen ai đó đều khen một lần, nụ cười trên mặt cũng không chê vào đâu được.
Người chủ trì lại tùy ý hỏi một ít câu hỏi, bổn phận khách quý này của cô cũng kết thúc.
Đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, Thang Tư Lan nhướng mày hỏi: “Đây là do anh sắp xếp?”
“Được dịp cho cô cơ hội nở mày nở mặt .” Thi Hoa không giấu giếm nữa.
Thang Tư Lan có thể nói gì, chỉ có thể nói tiếng cảm ơn.
Thi Hoa nhìn nhìn thời gian, nói: “Bây giờ còn sớm, đến bệnh viện một chuyến?”
“Anh Hoa sắp xếp.”
“Du Hi, đã mua đồ lấy lòng chưa.” Thi Hoa gật đầu với cô, lập tức hành động.
Thang Tư Lan có chút không nói gì.
Du Hi đã chuẩn bị xong bó hoa và trái cây, trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Tiến vào thang máy, Thang Tư Lan bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn lướt vào trong.
Phát hiện có hai gã đàn ông bận âu phục giày da trong thang máy, khí thế có phần quen thuộc.
Thi Hoa ở phía sau đẩy đẩy cô: “Sao vậy?”
Thang Tư Lan lắc đầu, bước vào trong.
Sau khi đến gần càng có thể cảm nhận được rõ ràng luồng cảm giác không quá giống nhau, cô dám khẳng định, hai người này tuyệt đối không phải người thường.
Tầng tám.
Thang máy đinh một tiếng mở ra, hai người đàn ông cao to mặc âu phục đi ra ngoài.
Bọn họ cũng đến tầng tám?
Thang Tư Lan quay đầu lại, lúc này phát hiện trong tay bọn họ cầm bó hoa, hoa bách hợp rất bình thường đích.
Được cầm trong tay bọn họ, sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kết quả chờ khi cô nhìn thấy bọn họ trực tiếp đi vào phòng bệnh của Diệp Yến Lan, ánh mắt nheo lại.
Loại trang phục này, loại khí thế này.
Sẽ không phải là người bên cạnh Giang Hải Lâu đấy chứ.
Đứng ở cạnh cửa, chợt nghe thấy người đàn ông đưa hoa lên nói: “Giang tiên sinh của chúng tôi gửi lời hỏi thăm đến tiểu thư Diệp.”
Quả nhiên là anh ấy!
Thang Tư Lan nói không nên lời đây là tư vị gì.
Diệp Yến Lan trừng mắt nhìn, có phần vui sướng, có phần ý tứ nhìn về phía Thang Tư Lan đứng ở cửa, có một loại ý tứ hàm xúc khoe khoang.
Nhưng khi Diệp Yến Lan nhận hoa, khoảnh khắc nhìn thấy phía trên tấm thiệp mới biết được Giang tiên sinh này không phải là Giang tiên sinh kia, là lời hỏi thăm sức khoẻ của một trong hai người anh trai của Giang Hải Lâu.
Thế nhưng, cô ta cũng không định nói rõ ràng, khiến cho người ngoài hiểu lầm.
Hai người gửi lời hỏi thăm thì rời đi, cũng không ở lại.
Thang Tư Lan nhìn chằm chằm bó hoa chướng mắt kia, tâm tình đột nhiên trở nên có chút không tốt.
Người đại diện nhận hoa trong tay Diệp Yến Lan,
theo tiếp nhận hoa, lấy ra từng cây một cắm vào lọ hoa.
Thang Tư Lan đi vào cũng tặng hoa và gửi lời hỏi thăm, tâm tình không tốt lắm nên cô cũng không muốn ở lại, khi định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng người đại diện của Diệp Yến Lan.
“Đây là cái gì?”
Người đại diện rút ra một thiết bị từ trong bó hoa, phía trên còn sáng đèn xanh đèn đỏ.
Thang Tư Lan nhìn thấy thứ này, sắc mặt lập tức thay đổi!
“Vứt đi!”
Người đại diện còn chưa phản ứng lại, Thang Tư Lan đã lấy được từ trong tay anh ta, chạy ra hành lang.
Tất cả mọi người đều bị hành động của Thang Tư Lan dọa sợ.
“Tư Lan!”
Thi Hoa gọi một tiếng, Hàn Kỷ Quân bên cạnh cũng phản ứng lại, sau khi nhìn thấy đồ vật kia vẻ mặt cũng khó coi, đi theo sau Thang Tư Lan một đường đuổi theo.
“Đưa nó cho tôi!”
Nhưng Thang Tư Lan phía trước chạy còn nhanh hơn anh ta, lập tức hướng đến cuối hành lang, vung thứ trong tay ra ngoài!



