“Fuck, kiếm chuyện à!”
Một gã gầy gò hung dữ xông lên, mắt thấy một cái tát trời giáng sắp rơi xuống mặt mình, Thang Tư Lan lập tức giơ chân lên.
“A!”
Những người xung quanh vô thức trở nên căng thẳng.
Cả khuôn mặt gã đàn ông đều xanh mét vặn vẹo.
Thang Tư Lan cười lạnh, lấy điện thoại di động ra gọi 110.
*
Nửa tiếng sau, ông chủ nhà hàng đang lôi kéo người phục vụ kể rõ lại tình hình cho cảnh sát nghe, mấy người đàn ông cao lớn có ý định lừa đảo tiền ủ rũ gục đầu xuống nghe mắng mỏ trước những lời nói đĩnh đạc ngay thẳng của nhân viên phục vụ.
Gã gầy gò bị đá đến mức suýt chút nữa bị tán phế kia bày ra vẻ mặt đau khổ, chỉ vào Thang Tư Lan, ấm ức nói: “Chú cảnh sát, cô ta đánh người!”
“…”
Cục cảnh sát lập tức trở nên yên tĩnh.
Thang Tư Lan đan chéo hai tay ở phía trước, dựa người vào ghế xoay nhướn mày nhìn gã kia.
Cảnh sát nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp đang bình tĩnh thản nhiên ngồi đó, dáng vẻ không hề giống loại phụ nữ hung bạo có thể đánh người chút nào.
Thang Tư Lan cũng lười giải thích, trực tiếp ném điện thoại di động của mình lên bàn để cảnh sát tự xem.
Nhìn thấy cô bình thản lấy điện thoại ra như thế, nghĩ đến những lời Thang Tư Lan đã nói khi còn ở trong nhà hàng, sắc mặt gã đàn ông gầy gò lập tức trắng bệch.
“Không…”
Gã còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cảnh sát cầm di động bật lên.
“Cô là…” Cảnh sát đột nhiên nhìn quan sát Thang Tư Lan từ trên xuống dưới một lúc, đột nhiên mở to mắt: “Cô là Thang Tư Lan! Nữ minh tinh?”
“Đúng thế.”
Nếu một diễn viên chuyên đảm nhận những nữ phụ ác độc như cô cũng được oi là minh tinh thì đúng là thế.
Gã đàn ông gầy gò choáng váng: “Minh tinh thì sao, minh tinh đánh người thì không phạm pháp à? Chú cảnh sát, chú phải làm chủ cho tôi!”
“…”
Người cảnh sát thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi so với gã đàn ông cao gầy khinh thường liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Thấy thế, chủ nhà hàng vội vàng nói giúp cho Thang Tư Lan.
Mấy người lừa đảo kia không hài lòng, chỉ vào Thang Tư Lan mắng mỏ, nhất quyết muốn Thang Tư Lan phải xin lỗi bọn họ.
Cảnh sát mở miệng khiển trách, anh ta dừng lại một lúc rồi mới nói: “Thang Tư Lan, bây giờ cô phải gọi người giám hộ của mình đến đây ký tên mới có thể rời đi.”
Suýt chút nữa đã đánh người ta đến tàn phế, dù sao cũng phải làm cho có lệ.
“Không có người giám hộ.”
Thang Tư Lan nhướn này, biết đồng chí cảnh sát này cũng hơi khó xử nên giọng điệu rất bình tĩnh, không muốn tranh cãi ở chỗ này thêm nữa.
Cảnh sát mở điện thoại di động của Thang Tư Lan ra xem, phát hiện trong danh bạ nếu không phải là tiền bối gì đó thì cũng là tổng giám đốc, không hề nhìn thấy tên của người giám hộ hợp pháp nào cả.
Tên của mấy người trong nhà họ Thang đều là những cách xưng hô trang trọng lịch sự như tiên sinh, tiểu thư.
Đợi đến khi lướt đến một mục chỉ có một dãy số duy nhất, cảnh sát liếc mắt nhìn một cái rồi thử gọi đến đầu số đó.
Tiếng chuông reo mấy lần, đầu bên kia mới có người bắt máy..
Chỉ là không đợi đối phương lên tiếng, đồng chí cảnh sát kia đã vội vàng giải thích ngắn gọn tình hình bên này, sau đó yêu cầu người kia đến đây bảo lãnh người.
Thang Tư Lan chớp chớp mắt, cảm thấy hơi tò mò không biết anh trai này đang gọi cho ai?
Chắc là người nhà họ Thang.
Nếu thế thì cô không cần phải lo lắng.
Đám người nhà họ Thang chỉ mong cô gặp rắc rối, tốt nhất là gặp những chuyện không thể giải quyết được thì bọn họ càng vui hơn nữa.
“Đã gọi điện cho người giám hộ của cô, cô đợi ở đây nửa tiếng nữa.”
Nói xong, cảnh sát lại cho người đưa mấy gã lừa đảo kia ra ngoài, giam giữ mười ngày nửa tháng, sau khi giá dục rõ ràng xong mới thả ra, hoàn toàn phớt lờ tiếng gào thét của bọn họ.
Ông chủ nhà hàng vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Thang Tư Lan, khẩn thiết đưa chiếc thẻ giảm giá trong tay cho cô, bảo cô nhất định phải đến nhà hàng ăn nhiều hơn nữa, chỉ tính một phần năm hoá đơn mà thôi.
Thang Tư Lan cầm lấy, cảm ơn.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, cũng chỉ còn Thang Tư Lan ở lại cục cảnh sát, cô nhớ vị cảnh sát kia vẫn chưa trả điện thoại lại cho mình.
Nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường trên tường, Thang Tư Lan nhíu mày, có lẽ cô không nên xen vào chuyện của người khác.
Đúng là rảnh rỗi mà.
Nửa tiếng sau, Thang Tư Lan dựa vào thành ghế co người ngủ gà ngủ gật, cảnh cửa bị đẩy ra, người cảnh sát cầm điện thoại di động của cô bước vào: “Thang Tư Lan, người giám hộ của cô đã ký tên, cô có thể đi rồi.”
Đưa điện thoại cho cô, mời cô ra ngoài.
Thang Tư Lan dụi dụi mắt, dứng dậy, hơi tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Người giám hộ của cô.” Ánh mắt của cảnh sát hơi kỳ lạ.
Trái tim Thang Tư Lan đột nhiên đập thình thịch, cảm thấy không khéo chút nào.
Không đợi cảnh sát nói thêm gì nữa, Thang Tư Lan nhanh chóng bước ra khỏi cửa lớn cục cảnh sát, khi nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, đầu óc cô lập tức choáng váng.
“Giang tiên sinh!”
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Thang Tư Lan mở điện thoại ra nhìn số điện thoại vừa gọi đi.
Không nhìn còn ổn, vừa nhìn đã sững người hoảng hốt!
Là dãy số xa lạ kia!
Sao có thể!
Lúc đó cô lưu lại cũng chỉ vì muốn kiểm tra một chút sau khi kết thúc công việc, kết quả lại quên mất.
Hoàn toàn không ngờ đó là số điện thoại của Giang Hải Lâu.
Vân Mậu Lâm đưa tay ra: “Thang tiểu thư, lên xe đi.”
Thang Tư Lan nhìn thấy đám vệ sĩ bên cạnh anh ta đều đang ở trong trạng thái căng thẳng khẩn trương giống như sắp phải đối mặt với địch lớn, cũng không dám chậm trễ nửa phút, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Vừa mới ngồi vào xe, Thang Tư Lan đã tỏ vẻ câu nệ.
“Tôi không biết bọn họ sẽ gọi điện cho Giang tiên sinh, càng không ngờ…” Số điện thoại kia là của anh.
Giang Hải Lâu lạnh nhạt dặn dò: “Đổi xe ở ngã tư phía trước.”
Vân Mậu Lâm đáp lời, nhanh chóng yêu cầu cấp dưới chuẩn bị một chiếc xe khác.
Nghe vậy, sắc mặt Thang Tư Lan trở nên hơi cứng ngắc.
Đổi xe?
Có ý gì vậy?
Là sợ cô bẩn thỉu hay gì khác?
“Không cần đâu, để tôi xuống xe ở đây là được rồi.” Thang Tư Lan vẫn tự mình biết mình, kể từ khi cô dứt khoát từ chối Giang Hải Lâu, anh đã biến cô trở thành đối tượng chán ghét rồi.
Cũng phải thôi, nếu đổi lại là cô, có một người đột nhiên đối xử với mình như thế, cô chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.
Thậm chí là sẽ không bao giờ gặp lại.
Cho dù gặp mặt cũng giả vờ như không quen biết nhau.
Nửa đêm nửa hôm nhận được một cuộc điện thoại như thế này, Giang Hải Lâu có thể đến đây đã là điều không dễ dàng gì rồi.
Giang Hải Lâu hoàn toàn không để ý đến cô, hai người phía trước càng không quan tâm.
Sau khi đến ngã tư mới dừng xe lại, một chiếc xe hơi màu đen khá khiêm tốn dừng lại ở vị trí khuất, giống như không muốn để ai nhìn thấy cô vậy, Giang Hải Lâu dặn dò Vân Mậu Lâm: “Tiễn khách!”
Thang Tư Lan đột nhiên mở cửa ra, dùng sức đóng sầm lại.
“Không làm phiền Giang tiên sinh nữa.” Đôi chân thon dài của Thang Tư Lan sải bước ra bên ngoài náo nhiệt đông đúc, bắt một chiếc taxi rồi dứt khoát rời đi.
“Ông chủ.”
Vân Mậu Lâm quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi.
Giang Hải Lâu lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Ý là không cần quan tâm.
Vân Mậu Lâm cũng lười để ý, phụ nữ đúng là rắc rối.
Chiếc xe của bọn họ nhanh chóng lao vào màn đêm, biến mất.
Thang Tư Lan ngả người vào thành ghế, vẻ mặt buồn bực.
Giang Hải Lâu đang sợ Diệp Yến Lan hiểu nhầm hay thực sự ghét mình đến thế, nếu đã vậy thì cần gì phải đến?
Anh đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, cô còn cảm thấy vui…
Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của anh, Thang Tư Lan bỗng nhiên có cảm giác anh không muốn để người khác nhìn thấy, nhưng cô lại muốn bị người khác nhìn thấy đấy!
Sau khi bình tĩnh lại, Thang Tư Lan cười tự giễu một tiếng.
Mình đã quá xúc động rồi!
Chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, thực sự không cần để ý đến nó.
Nghĩ đến nhà họ Thang, nghĩ đến những chuyện mình phải trải qua ở kiếp trước, cô phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể phá bỏ bi kịch vẫn chưa xảy ra ở kiếp trước!
Còn về phần Giang Hải Lâu, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của mình.



