Khu biệt thự Hồng Diệp là khu vực biệt thự xa hoa nhất Bắc Giao của Nam Thành, là khu vực tập trung nhiều vô số kể người giàu có, càng là khu nhà ở của vài ngôi sao lớn hạng A.
Ngôi sao vẫn phát triển ở Nam Thành đều mua một tòa biệt thự độc lập ở đây để định cư.
Mất hôm trước, Giang Hải Lâu bỗng bảo người chuyển đồ vào khu biệt thự Hồng Diệp, lại liên tục đón ngôi sao lớn Diệp Yến Lan vào.
Nghe nói còn gặp mặt một mình.
Giang Hải Lâu rất giàu, đây là sự thật, có quyền cũng là sự thật.
Có thể tiếp xúc được với nhân vật như vậy là điều bao nhiêu nhân vật tầng thấp nhất tha thiết ước mơ. Tuy Diệp Yến Lan là ngôi sao nữ tuyến một, đóng phim nhiều năm như thế, giá trị con người cũng hơn tỷ rồi.
Nhưng cô ta còn là một phụ nữ, lại còn là một phụ nữ không quyền không thế.
Tuy chân Giang Hải Lâu bị liệt, vóc người rất không tệ, lại có quyền có thế, có thể cung cấp cho cô ta sử dụng và cung cấp nhiều lợi ích hơn, đương nhiên Diệp Yến Lan vui vẻ bò lên rồi.
Trong biệt thự yên tĩnh, có tiếng xe lăn chuyển động, trong màn đêm yên ắng càng đặc biệt rõ ràng.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng bị gõ ba cái, Vân Mậu Lâm đẩy cửa bước vào, giọng âm u: “Người bên kia đã rút lui.”
Người trên xe lăn khẽ gật đầu, nói: “Nghe nói mấy ngày nay chú Tần có qua lại với công ty vệ sĩ Thang Thị.”
“Bên ngoài nói là Tần gia vì an toàn của người nhà nên thuê vệ sĩ công ty họ để bảo vệ.” Vân Mậu Lâm nghiêm mặt nói: “Cần tôi điều tra sâu hơn không?”
“Ông ta muốn làm gì, có thể đoán được.” Giang Hải Lâu không hề cảm thấy hứng thú lắm với việc Tần Vĩnh Đông qua lại với bên nhà họ Thang. Dù có thể quấy ra bọt nước cũng không phải gì lớn.
Không cần phải lãng phí thời gian ở chuyện này.
Vân Mậu Lâm chần chừ một lát rồi nói: “Hay là đi điều tra chút để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Giang Hải Lâu không phản đối.
Vân Mậu Lâm ngay lập tức đi sắp xếp.
Điện thoại kêu vang, Giang Hải Lâu nhận, là Phí Vụ.
“Ông chủ, anh đoán không sai. Đúng là Tần gia đang âm thầm điều tra tài liệu của Diệp Yến Lan, dường như muốn lợi dụng người phụ nữ này để làm gì đó.” Giọng Phí Vụ mang theo chút cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Vĩnh Đông tưởng mình đã nắm được điểm yếu của Giang Hải Lâu lên không thể chờ đợi được mà muốn bày ra hành động.
Nhưng không biết đây là cái bẫy Giang Hải Lâu bày cho ông ta.
Để Phí Vụ ngạc nhiên là Giang Hải Lâu lại kéo người phụ nữ họ Diệp vào được, có lẽ là để bảo vệ người phụ nữ họ Thang kia.
Vì cô anh cũng phí hết tâm tư, không tiếc lợi dụng cả chính mình; người đàn ông này vẫn tàn nhẫn trước sau như một.
“Mở rộng, để ông ta làm.”
“Tôi hiểu, chủ yếu vẫn là để dời sự chú ý của ông ta từ trên người Thang tiểu thư đi…” Phí Vụ nở nụ cười, nói xong mới nhận ra mình nói sai, vội vàng xoay chuyển tình hình bất lợi: “Bất kể thế nào thì lần này Tần gia dám động, chúng ta cũng có thể nắm chặt nhược điểm của ông ta.”
“Phía nhánh chính có động tĩnh gì?”
Giang Hải Lâu không để ý đối phương dậy sóng không thôi, lạnh giọng cắt ngang.
Phí Vụ nói: “Quản Tông Thịnh đã tới Hải Thành, nhánh chính đang vội vàng cứu người trong nhà về thế nào, nào có thời gian quan tâm chuyện không quan trọng bên này.”
Giang Hải Lâu lại mấp máy đôi môi mỏng, hồi lâu mới hờ hững nói: “Từ trước tới nay Tần Vĩnh Đông luôn mượn đao giết người.”
“…Ý ông chủ là Tần gia sẽ đưa tin tức của người phụ nữ này cho nhánh chính?”
“Chú ý một chút.”
“Hiểu rõ.”
Nếu như thế thật thì chắc chắn nhánh chính sẽ nắm chặt điểm yếu này, dốc sức đả kích ông chủ.
Quả như Giang Hải Lâu suy đoán, Tần Vĩnh Đông gọi điện cho nhánh chính Hải Thành, hữu ý vô ý tiết hộ chuyện Giang Hải Lâu qua lại với ngôi sao nữ họ Diệp.
Hai anh em nhánh chính chiếm được tin tức này thì đều kích động.
Thời Mỹ Phân đang chăm sóc con trai trong phòng bệnh nghe thấy chồng Giang Hải Tuyền nói chuyện điện thoại với Tần Vĩnh Đông, trong câu chuyện có nhắc tới Giang Hải Lâu, mắt híp lại.
Chờ Giang Hải Tuyền để điện thoại xuống, Thời Mỹ quái lạ hỏi: “Có phải lại đang làm chuyện kinh thiên động địa gì ở Nam Thành không? Chú Tần này gọi cho anh e rằng cũng không có lòng tốt.”
Tần Vĩnh Đông là loại hàng gì, nhánh chính cũng thấy rõ một chút.
Giang Hải Tuyền đi tới ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh VIP., rút một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm trên môi, híp mắt nói: “Chú Tần nói Hải Lâu thường xuyên qua lại với một ngôi sao nữ họ Diệp ở Nam Thành, dường như còn rất coi trọng.”
“Nữ minh tinh!” Thời Mỹ Phân dừng hành động trên tay lại, mắt trợn to: “Giang Hải Lâu lại chơi với nữ minh tinh? Dạng như nó mà có thể hả?”
Trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ.
Giang Hải Tuyền cau mày: “Chắc chắn chú Tần cũng đã nói chuyện này cho lão Nhị.”
“Tần Vĩnh Đông là muốn để các anh ra tay. Ông ta cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng.”
Tuy nói thế nhưng Thời Mỹ Phân thấy con trai nằm trên giường bệnh thì cũng không kiềm được mà muốn chạy tới Nam Thành giết Giang Hải Lâu.
Giang Hải Tuyền híp mắt trầm ngâm hồi lâu, bỗng đứng dậy, cầm áo khoác bên cạnh lên: “Ở đây trông chừng.”
“Anh định đi đâu?”
“Đi gặp thằng hai phát.”
Tìm được cơ hội như thế, có thế nào cũng phải thử một chút.
Thời Mỹ Phân cũng biết dường như Giang Hải Tuyền có tính toán, mặt hơi buồn rầu nói: “Các anh làm việc cẩn thận chút. Giang Hải Lâu trẻ tuổi nhưng tâm nhãn nhiều, thủ đoạn lại độc ác, cậy vào việc nó không có người thân không có gánh nặng nên ra tay tàn nhẫn với nhánh chính chúng ta…”
Giang Hải Tuyền cũng không muốn nghe vợ lải nhải những lời này, đẩy cửa ra ngoài.
*
“Xe của vị Giang tiên sinh kia lại tới nữa rồi.”
Du Hi qua dò hỏi, lúc này mới biết xe thường tới đón Diệp Yến Lan là của người họ Giang.
Thang Tư Lan vứt bình nước lại, đi ra ngoài tìm Úc Cảnh Nhuận khớp thoại.
Du Hi chớp mắt mấy cái, nhìn về phía Hàn Kỷ Quân như đầu gỗ: “Có phải tôi nói sai không?”
Mặt Hàn Kỷ Quân không chút thay đổi đứng thẳng tắp ở đó, không trả lời cô ta.
Bên này, Thang Tư Lan và Úc Cảnh Nhuận ráp thoại, bỗng nghe anh ta hỏi: “Cô và vị Giang tiên sinh kia…”
“À, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả.”
Úc Cảnh Nhuận hơi lúng túng giải thích: “Tôi không có ý gì.”
“Nghe họ nói đi.” Thang Tư Lan cười: “Nói tôi là gì đó của anh ta, hoặc là nói tôi bị người ta dùng quy tắc ngầm.”
Úc Cảnh Nhuận càng xấu hổ: “Ở đây, những lời này…” Nghe chán rồi.
“Cũng không có gì, sự thực thế nào thì tự mình rõ là được.”
Thấy cô không quan tâm chuyện vị Giang tiên sinh và Diệp Yến Lan kia chút nào, Úc Cảnh Nhuận thở phào nhẹ nhõm, bỗng nói một câu: “Hơ khô thẻ trẻ rồi thì mời cô đi ăn vặt! Thời gian trước thỉnh thoảng ăn ở một chỗ, mùi vị rất chính tông.”
Thang Tư Lan cầm kịch bản cười nói: “Không ngờ tiền bối Úc còn có sở thích như thế.”
Khoảng cách giữa hai người dần dần kéo lại rất nhiều trong lần đóng phim này.
Càng hiểu người phụ nữ trước mắt này. Úc Cảnh Nhuận cảm thấy mình càng bị thu hút.
“Tiền bối mời ăn, có đi hay không?”
“Đi! Đương nhiên là đi!” Thang Tư Lan sảng khoái đồng ý.
Dường như hai người không từng nghĩ thân phận như họ có thể tùy ý đi ăn vặt ven đường được không.
Úc Cảnh Nhuận cũng là sau khi chuyện xảy ra rồi mới nhớ tới chuyện này. Anh ta thấy mấy ngày nay dường như tâm trạng Thang Tư Lan không tốt lắm mới bật thốt ra như vậy.
Trợ lý Du Hi nâng cằm lên, nói: “Họ rất xứng đôi. Anh nói xem, có phải Tư Lan thích Úc Cảnh Nhuận thật không?”
Lời cô vẫn không được cọc gỗ bên cạnh trả lời như cũ.



