Hôm sau.
Thang Tư Lan lại nhận được điện thoại nhà.
Lần này là người anh thân yêu kia của cô gọi đến. Giọng nói trầm thấp, không cần nhìn cũng biết là kẻ chân chó.
“Anh cả.”
“Biết em bận, nhưng cũng nên bớt chút thời gian về nhà.” Giọng đối phương lộ rõ vẻ không vui.
Ánh mắt Thang Tư Lan đảo sang đạo diễn Hồng đang chỉ đạo quay, híp mắt nói: “Được, em thương lượng với đạo diễn một chút, bớt chút thời gian về nhà.”
“Khi nào, để anh phái xe đến.”
“Không cần, em tự ngồi xe về.” Thang Tư Lan mím môi: “Anh cả bận đi, em không quấy rầy nữa.”
Người đầu dây kia dặn dò cô một tiếng rồi cúp máy.
Ban Giai Giai đứng cạnh nghe rõ hết, nháy mắt nói: “Tư Lan muốn xin nghỉ phép về nhà à?”
“Trong nhà có vẻ muốn tổ chức gì đó, tôi không về một chuyến không được.” Thang Tư Lan nhìn cô ta, cười ý nhị.
Ban Giai Giai thấy nét cười này của cô, không hiểu sao lại hơi chột dạ.
“Vậy…”
“Tôi đã nói với đạo diễn Hồng rồi, với biểu hiện mấy ngày nay của tôi, ông ấy sẽ đồng ý cho tôi về nhà hai ngày. Đúng rồi, cô cũng sắp xếp chút đi, về cùng tôi.”
“Hả?”
Ban Giai Giai do dự.
“Cô không phải trợ lý của tôi à?”
Thang Tư Lan cười đầy ý vị.
Ban Giai Giai thoáng giật mình, vội gật đầu: “Được, tôi đi chuẩn bị đây.”
Nhìn bóng cô ta chạy xa, Thang Tư Lan lại lấy điện thoại ra, ấn mở màn hình, nhìn chăm chăm vào dãy số lạ kia.
Có nên gọi qua thử không nhỉ?”
Tay chạm một cái, vừa gọi đi, do dự một chút lại cúp.
*
Trong nhà lớn ở Hải Thành.
Điện thoại trên đầu gối run lên, bàn tay to vừa cầm lấy, lướt được một nửa thì đầu kia cúp máy.
Con mắt đen láy lóe lên.
Thấy dãy số quen thuộc phía trên, bờ môi mỏng khẽ nhếch.
Vuốt ve màn hình, ngẩng đầu nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ.
Một lát sau, bấm đường dây nội bộ: “Chuẩn bị một chút.”
Vân Mậu Lâm chịu trách nhiệm bảo an sững sờ: “Đi đâu?”
“Nam Thành.”
Ngắt máy.
Vân Mậu Lâm kinh ngạc!
Vân Mậu Lâm vội gọi một cú điện thoại khác, truyền tin cho những người khác rằng: con hổ ăn thịt người sắp rời khỏi hang rồi!
Vân Mậu Lâm vừa thông báo ra, người ở các nơi đều muốn nổ tung.
Muốn làm chuyện lớn gì nữa đây!
Da đầu căng chặt, họ chuẩn bị phần mình, miễn cho người đàn ông kia đột nhiên hứng lên muốn làm chuyện lớn, họ không chuẩn bị đàng hoàng sẽ thành trò cười.
*
Xin hai ngày nghỉ.
Thang Tư Lan đưa trợ lý Ban Giai Giai rời khỏi đoàn phim, về nhà.
Ngồi trong taxi, Thang Tư Lan đã sẵn sàng đối mặt với những người nhà họ Thang kia.
“Tư Lan, nhà họ Thang…”
Ban Giai Giai ngồi bên cạnh tỏ vẻ rất hồi hộp.
Thang Tư Lan ổn định người, che môi nói: “Vừa rồi anh cả tôi gọi bảo là ông cụ ở nhà tổ chức sinh nhật, bảo tôi về tham gia náo nhiệt. Không sao đâu, ngày mai tôi đưa cô về đoàn phim ngay.”
Ban Giai Giai giật giật khóe môi, cười gượng.
Sau đó không nói gì nữa.
Xe đi vào khu biệt thự Nam Thành, dừng trước cổng một tòa nhà độc lập.
Từ biệt cả một đời rồi, lần này mới xuất hiện trước mắt lần nữa, nhưng Thang Tư Lan lại chẳng hoài niệm chút nào, chỉ có lạnh lòng.
Két…!
Cửa sắt điện tử mở ra.
Một người đàn ông độ hơn năm mươi đi ra, căng mặt đi đến chỗ Thang Tư Lan: “Đều đang đợi Tư Lan tiểu thư cả.”
“Chú Trần.”
Thang Tư Lan lạnh nhạt gọi một tiếng, dưới mí mắt giấu đi vẻ lạnh lẽo.
Chú Trần bình thản gật đầu, lại nhìn sang Ban Giai Giai bên cạnh, cũng chẳng hỏi gì mà đưa người đi thẳng vào.
Ánh tà dương chiếu lên bậc thang thứ hai cạnh cửa lớn nhà họ Thang. Thang Tư Lan đứng trên bậc thang, được tầng ánh sáng kia bao phủ, ánh sáng ngược chiều khiến cơ thể cô được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng mờ mờ.
Quản gia tên là chú Trần chỉ đôi dép lê cạnh cửa. Hai người thay giày trên chân.
Ban Giai Giai thấy nhà họ Thang có quy củ như thế, không kiềm được mà càng băn khoăn bất an hơn.
Từ khi vào cửa tới giờ, Thang Tư Lan không nhìn biểu hiện của Ban Giai Giai, ánh mắt thâm sâu, u ám như dao của cô đã rơi vào bà cụ khí thế lớn đang ngồi trong đại sảnh.
Thang lão phu nhân đã hơn bảy mươi, hai bên đầy tóc mai hoa râm, tinh thần vẫn còn tốt lắm.
Ánh mắt cũng rất sắc bén!
Người giúp việc là thím Hồng đi từ bên cạnh ghế tới đối diện, không mặn không nhạt gọi một câu: “Tam tiểu thư.”
Thang Tư Lan hờ hững gật đầu chào.
Thang lão phu nhân vươn tay kéo tấm khăn thêu đủ kiểu hoa văn trên đầu gối bà ta, quăng ánh mắt sắc bén qua, dừng lại trên người Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan cũng nhìn đối phương.
“Không chào ai à?”
Trán bà ta đầy đặn, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, đường nét khuôn mặt có mấy phần sắc bén khiến bà cụ này như bà mẹ chồng ác độc trong xã hội cũ, làm người ta nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
Trong ánh mắt sắc bén của Thang lão phu nhân như chứa vài phần ghét bỏ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt mộc của Thang Tư Lan, càng thêm vài phần soi mói hơn.
Trước năm mười bảy tuổi Thang Tư Lan vẫn được một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo, sống cuộc sống độc lập. Cô cũng trải qua thời kỳ phản nghịch, càng có kinh nghiệm mà những người bạn cùng lứa tuổi chưa từng có.
Trước khi người phụ nữ kia chết, cô vẫn luôn biết điều, ngoan ngoãn, cũng không gây rắc rối cho bà ta.
Mãi tới khi có một ngày người phụ nữ kia chết một cách lạ lùng, bố cô, cũng là chủ nhân nhà họ Thang này bỗng xuất hiện, đón cô quay về nhà họ Thang.
Kiếp trước cô có thể đấu đến thế với nhà họ Thang cũng là nhờ trải nghiệm mấy chục năm.
Không phải cô bước vào giới giải trí vì thích làm nữ minh tinh. Có một số việc, mãi cho tới khi chết ở kiếp trước cô cũng không hiểu.
Ví dụ như khi người phụ nữ ấy chết đi, vì sao nhà họ Thang lại giả vờ như quan tâm sao mình sống được nhiều năm như thế, còn có vài bí mật chưa kịp vạch ra mà cô đã chết vì nhà họ Thang rồi.
Tuy cô cũng đã quậy nhà họ Thang tới long trời lở đất, thậm chí là giết chết người hại mình nhưng cô cũng trả giá bằng mạng của mình.
Đủ thứ hình ảnh chợt lóe lên trong đầu!
“Bà nội.”
Cô hờ hững gọi.
Thang lão phu nhân quẳng ánh mắt sắc bén lên Ban Giai Giai sau lưng cô.
“Đây là bạn của cháu?”
“Là trợ lý.”
Sắc mặt Thang lão phu nhân đầy bất ngờ: “Sao lại dẫn người trong giới giải trí lộn xộn lung tung đó về nhà.”
“Lão phu nhân…” Chú Trần nói: “Thiếu gia đồng ý nên tam tiểu thư mới dẫn về nhà.”
Nghe nói là được cháu trai đồng ý, sắc mặt Thang lão phu nhân mới dễ nhìn hơn nhiều: “Sau này không có việc gì thì đừng gây rắc rối cho anh cả cháu.”
“Vâng.”
“Ngày mai sẽ có không ít người tới đây, tự cháu chú ý một chút, đừng đưa chuyện bát nháo về đây.” Thang lão phu nhân lại nghiêm túc nhắc nhở cô một câu.
Thang Tư Lan nhấc mí mắt, hờ hững trả lời.
Thấy Thang Tư Lan lên lầu, sắc mặt Thang lão phu nhân càng lạnh hơn.
Thím Hồng rót một tách trà ngon, liếc qua khóe mắt về phía Thang Tư Lan, nói: “Gần đây tam tiểu thư lại quay một bộ phim đánh nhau, nhân vật cũng rất ác độc.”
Mặt mày Thang lão phu nhân tối đi: “Nuôi bên ngoài đem về cũng chỉ có thể lởn vởn trong cái giới bẩn thỉu đó thôi.”
Ban Giai Giai đi chậm một bước, vừa hay nghe thấy một câu như thế, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Lan đang đút tay vào túi quần đi lên lầu hai, ánh mắt lóe lên..
Đương nhiên Thang Tư Lan cũng nghe thấy lời khó nghe Thang lão phu nhân nói sau lưng nhưng cô không để ý.
“Tối còn phải đối phó, cô nghỉ ngơi trước đi.”
“Còn cô?”
Ban Giai Giai chớp mắt mấy cái.
“Đây là phòng của cô.” Thang Tư Lan tùy ý quan sát cách trang trí trong phòng, xoay người đi ra khỏi cửa.
Ban Giai Giai vừa muốn ra ngoài theo, vừa muốn bước vào.
Lúc tối, Thang Tư Lan mới ra khỏi phòng mình.
Cô xuống lầu thì thấy Ban Giai Giai đang nói chuyện với người nhà họ Thang trong phòng khách. Đôi con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng híp lại, khóe miệng dâng lên ý cười.
“Bà nội nói em ngủ trên lầu. Mấy ngày này vẫn quay phim trong đoàn, mệt chết rồi đúng không?”



