Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 18: 18

Chương 18: 18

6:41 chiều – 17/08/2025

Lúc ra tay với người đóng thế trong cảnh đánh nhau, Thang Tư Lan có thể cảm nhận được thân thủ của mình linh hoạt hơn trước rất nhiều, nhạy cảm với việc tránh né hơn.
Cảm giác cơ thể bỗng trở nên rất khác.
Khiến Thang Tư Lan cảm thấy hơi hưng phấn!
“Được! Cắt!”
Đạo diễn Hồng nén một hơi, hô to.
Mọi người nhìn Thang Tư Lan, thở dài một hơi. Ban Giai Giai vội vàng đưa khăn sạch, kiểm tra tình hình thân thể cô.
Thấy diễn viên cố gắng như thế, đạo diễn Hồng rất vui.
Nhưng sự cố gắng của Thang Tư Lan rơi vào mắt những minh tinh khác lại không được vui như vậy. Đặc biệt là nữ ba khá thân thiết với Diệp Yến Lan.
Thỉnh thoảng lại châm chọc vòng vèo trước mặt Thang Tư Lan, còn cười như không, khen không ngớt: “Tư Lan, cô cũng giỏi thật đấy. Ngay cả đám tiền bối lâu năm cũng không phải là đối thủ của cô. Thấy thân thủ cô tốt như thế, không phải trước kia đã từng làm người đóng thế chứ?”
Ban Giai Giai trả lời ngay: “Vừa debut Tư Lan đã diễn cảnh đánh nhau rồi, lâu dần thành quen. Trước kia chưa từng dùng làm diễn viên đóng thế.”
Nữ ba cười nói: “Vậy là tôi nhớ nhầm. Trước kia tôi từng nhìn thấy một diễn viên đóng thế trong đoàn làm phim khác có dáng dấp khá giống Tư Lan.”
Ban Giai Giai tức giận.
Thang Tư Lan liếc sang cô ta. Ánh mắt sắc lạnh đẹp đẽ phóng tới khiến nụ cười trên mặt nữ ba cứng ngay lại.
“Tôi chỉ cảm thấy…”
“Tôi nghỉ ngơi một chút.” Thang Tư Lan cong môi.
Nữ minh tinh đóng vai nữ ba thấy thế thì đành nhún vai, xoay người đi về phía Diệp Yến Lan.
Ban Giai Giai chậc lưỡi: “Loại người gì thế chứ.”
Thang Tư Lan nhìn cô ta một cái.
Ban Giai Giai hơi hoảng sợ, xoay người, vội kêu lên: “Tôi… Tôi đi rót ly nước ấm cho cô.”
Thang Tư Lan nhìn Ban Giai Giai đã chạy xa, thờ ơ vuốt điện thoại, như có điều suy nghĩ.
Lúc Tần Bạc Thừa tìm tới thì đoàn làm phim đã kết thúc công việc. Thang Tư Lan đang tạm biệt mấy tiền bối, chuẩn bị về khách sạn.
Tần Bạc Thừa như quỷ giết thẳng vào, vẻ mặt u ám nhìn Thang Tư Lan: “Tư Lan.”
Những người khác thấy cảnh này thì đều tỏ vẻ xem kịch vui.
“Thừa thiếu.”
“Thang Tư Lan, cô cảm thấy mình có giá lắm à? Dám chơi tôi?”
Thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Tần Bạc Thừa, Thang Tư Lan uể oải nói: “Sao dám giở trò với Thừa thiếu chứ. Thừa thiếu đưa thẻ cho tôi nhưng tôi cũng không nói là muốn đi. Là Thừa thiếu quá nóng lòng.”
“Cô…”
“Thừa thiếu, đang ban ngày ban mặt, vẫn nên bớt lại chút.”
Không biết Tần Bạc Thừa nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt tuấn tú đen lại, nhìn chằm chằm Thang Tư Lan, dáng vẻ ước gì có thể xé mặt cô ra.
“Thừa thiếu…” Một chiếc xe hơi xuất hiện chỗ đoàn làm phim, hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest lạnh lùng đi tới đối diện, nhìn Tần Bạc Thừa, không động đậy.
Tần Bạc Thừa lẩm bẩm mắng một câu, lạnh lùng liếc Thang Tư Lan, xoay người đi với hai vệ sĩ.
Không biết sao Thang Tư Lan lại may mắn như thế, để cô chạy thoát hai lần.
Tần Bạc Thừa không ăn được vài miêng, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
Càng không có được thì anh ta càng muốn không từ thủ đoạn nào để đạt được.
Thang Tư Lan, cô chờ đó cho ông đây!
Thang Tư Lan hơi híp mắt nhìn chiếc xe đi xa kia, cau mày lại.
Khí thế của hai người kia không giống vệ sĩ.
Ban Giai Giai co rúm bên cạnh, thấp thỏm bước lên: “Tư Lan, cô… cô không sao chứ?”
Thang Tư Lan bỗng ngoảnh lại, nhìn cô ta chằm chằm, dọa Ban Giai Giai giật mình.
“Tối qua cô thực sự tới khách sạn gặp người?”
“Đi mà. Sao… Sao thế?”
“Không có gì, chỉ muốn xác nhận thôi.” Thang Tư Lan nghi ngờ, đánh giá cô ta.
*
“Bốp!”
Trong biệt thự, khuôn mặt tuấn tú của Tần Bạc Thừa ăn một cái tát.
Không khí xung quanh như chết chìm theo. Tần Bạc Thừa không dám thở mạnh, bị tát tới lệch miệng cũng không dám thốt một tiếng.
“Không học vấn không nghề nghiệp, lại học thói xấu theo bố mình. Ông dạy cháu thế nào?”
Giọng nói tràn đầy trung khí lại uy nghiêm của Tần Vĩnh Đông ầm vang bên tai, phát ra tiếng ong ong.
Vóc người một mét tám của Tần Bạc Thừa khi đứng trước ông già này cũng run lẩy bẩy.
Chẳng qua anh ta chỉ theo đuổi một nữ minh tinh mà thôi, ông nội làm quá rồi!
Nhưng anh ta lại không dám nói những lời này.
“Cháu tỉnh táo lại cho ông ngay. Nếu khoảng thời gian này để còn ông thấy mấy thứ lộn xộn đó nữa thì đừng trách ông không cho cháu cơ hội. Nếu không thay đổi thì đi theo chú La của cháu đi.”
La Dược, vệ sĩ siêu cấp bên cạnh Tần Vĩnh Đông.
Vừa nghe nói thế, Tần Bạc Thừa lại run mạnh hơn, cơ thể dần cứng đờ.
“Cháu không dám nữa, thưa ông nội.”
“Đừng đứng đây làm chướng mắt ông.”
Tần Vĩnh Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khoát tay. Tần Bạc Thừa chạy lên lầu như được đại xá.
Gần đây Tần Vĩnh Đông vẫn luôn đề phòng xe Giang Hải Lâu có hành động gì không, cũng không quan tâm cháu trai ở Nam Thành nhiều, kết quả là thằng nhóc này không biết ăn năn, đi theo đuổi nữ minh tinh. Tối qua suýt nữa thì xảy ra án mạng rồi.
Chuyện tối qua Tần Bạc Thừa dẫn phụ nữ vào khách sạn, suýt chút nữa để xảy ra án mạng khiến Tần Vĩnh Đông nổi giận.
Sáng sớm hôm nay ông ta phái người qua xử lý, thế mà thằng nhóc này còn dám bỏ chạy giữa đường.
“Xử lý xong chuyện kia chưa?”
La Dược gật đầu: “Đã xử lý sạch sẽ. Chỉ là một phụ nữ không có bối cảnh, Thừa thiếu chơi thì chơi thôi.”
Tần Vĩnh Đông cau mày: “Tình hình bây giờ thế nào? Xem thử nó làm ra chuyện gì? Lại đi trêu chọc những thứ lộn xộn lung tung phiền phức đó.”
Nhỡ may bị Giang Hải Lâu nắm được đằng chuôi thì không biết sẽ chơi chết họ như thế nào.
La Dược im lặng.
Mắt Tần Vĩnh Đông âm u: “Bạc Thừa đi gặp ai?”
“Hình như là một nữ minh tinh không có danh tiếng gì.”
Vừa nghe thấy thế thì suýt chút nữa Tần Vĩnh Đông lại điên lên!
“Có cần điều tra nữ minh tinh này nữa không ạ?”
La Dược hỏi.
Tần Vĩnh Đông trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ thôi.”
Ông ta vẫn rất hiểu đứa cháu này của mình. Nó chỉ thấy khuôn mặt cô minh tinh này xinh xắn chút nên nổi máu dê thôi.
Nó dựa vào thế của ông ta để gây tai họa với sinh viên nữ ở trường cũng thôi đi, chưa đủ lông đủ cánh đã muốn nhiều hơn. Nếu không trông coi thì sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt.
“Tần gia.”
Một vệ sĩ áo đen đưa điện thoại đang ở chế độ cầm tay đén.
Tần Vĩnh Đông cầm lên đặt bên tai nghe một lát, sắc mặt âm trầm khó đoán.
“Tôi biết rồi. Các cậu theo dõi bên kia kỹ chút, đừng để người cố ý ngáng chân, phá hỏng chuyện tốt.”
Người bên kia điện thoại trả lời một câu rồi cúp máy.
La Dược nhìn sang.
“Là tin tức từ phía Hải Thành.”
Tần Vĩnh Đông híp đôi mắt ưng, nói tiếp: “Nó lại đuổi Mã Tam Lập về Trung Đông.”
Mắt La Dược lóe lên: “Chẳng lẽ định làm chuyện gì?”
Tần Vĩnh Đông cũng nghi ngờ như thế. Người vừa về tới Hải Thành đã vội vã đưa ra ngoài, chắc chắn trong chuyện này có mờ ám.
Tần Vĩnh Đông cân nhắc một lát, dặn dò đầy bất an: “Cậu phái người qua điều tra một chút xem.”
La Dược gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bên Giang Hải Lâu có chút chuyện mờ ám, những người như họ phải xoắn não mà cảnh giác.
Thật sự là không yên tĩnh nổi một ngày.
*