Hai ngày nay tâm trạng của tiểu trà xanh vô cùng tốt, ngay cả lúc lau sàn cũng ngân nga.
Tôi thay quần áo đi tắm ngay, đói thì nấu cơm, khát thì vắt trái cây uống, cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ bị cô ấy nuôi thành kẻ vô dụng mất.
Nhưng trong cuộc sống gia đình giơ tay là có áo, há mồm là có cơm này thật là thoải mái, tôi quả thật chính là công chúa.
Buổi chiều khi tan làm, tôi nằm ở trên sô pha lười biếng nằm ở ngoài ban công ngắm sao, cảm thấy thiếu điều gì đó, lập tức gọi tiểu trà xanh: “Đến đấy ngắm cảnh đêm đi, thuận tiện lấy chút hoa quả trà bánh, lấy chút bánh quy đi.”
“Được.” Tiểu trà xanh ngọt ngào đồng ý, còn ngọt hơn cả kẹo siêu ngọt.
Tiểu trà xanh lấy bánh quy và hoa quả, còn đặt một cái chăn lên người tôi: “Buổi tối hơi lạnh, bà dì của chị vừa mới đi, không thể để bị cảm được.”
Tôi ngoài miệng lảm nhảm nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn trùm chăn lên.
Tôi không khỏi thở dài: “Có em ở bên cạnh, chị cảm thấy rất hạnh phúc, ngay cả cuộc sống buồn tẻ cũng đều trở nên thú vị.”
Lúc này tôi cũng không ý thức được, sống một thời gian với tiểu trà xanh, tôi cũng học được ngôn ngữ trà.
Tiểu trà xanh nghe thấy thì cười ngượng ngùng, trên tay tiếp tục gọt táo: “Chị nói như vậy làm em rất vui, ở cùng với chị em làm gì cũng thấy có ý nghĩa.”
Cô ấy đưa cho tôi một quả táo, sau đó tiếp tục gọt một quả cam, dường như lơ đãng nói: “Chị là động lực sống của em.”
Tim tôi đập rộn ràng một hồi, quay đầu nhìn cô ấy, đúng lúc có một cơn gió thổi qua khiến sợi tóc bên tai cô ấy rơi xuống, che khuất gương mặt cô ấy.
Tôi vươn tay vén sợi tóc của cô ấy ra sau tai, cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, ở sâu trong đôi mắt là sự tin tưởng và dịu dàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi không kìm được hôn lên mắt cô ấy, môi cảm nhận được cô ấy vì căng thẳng mà đôi mắt và lông mi không ngừng run lên.
Ngay lúc vừa mới chạm vào. Nhìn thấy khuôn mặt và vành tai càng ngày càng hồng của tiểu trà xanh tôi mới phản ứng kịp tôi đang làm gì.
Mũ của Trương Khoa càng ngày càng xanh rồi, là tôi đã nhuộm nó.
Tôi luống cuống tay chân đứng lên, lắp bắp nói: “Trời… Sắc trời đã muộn, chị… Buồn ngủ, em cũng về ngủ sớm một chút đi.”
Sau đó tôi nhanh chóng trốn trở về phòng của mình, quăng mạnh mình lên giường, vò đầu bứt tóc, có chuyện gì thế này? Tôi cũng không có khuynh hướng đó, tại sao tôi lại như vậy?
Đều do dáng vẻ của tiểu trà xanh rất đẹp!
Đúng! Chính là do cô ấy sai! Ai bảo cô ấy đẹp còn hiền lành, dáng người còn đẹp như vậy, nấu cơm ăn cũng ngon, đánh người cùng đẹp trai.
Tóm lại, cô ấy hấp dẫn tôi trước, đúng thế!
Sau khi tiến hành an ủi mình một hồi nhưng không có hiệu quả, tôi giống như đang động lòng với cô ấy.
Xong rồi, tôi muốn xong rồi.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, lén mở cửa ra, cầm theo đôi giày chuẩn bị chuồn ra ngoài. Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với cô ấy như thế nào, vẫn nên tạm thời tránh đi đầu sóng ngọn gió vẫn hơn.
Tôi rón rén bước ra cửa, còn chưa kịp nắm lấy tay nắm cửa thì tiểu trà xanh đột nhiên xuất hiện ở phía sau tôi, vỗ vai tôi, tôi sợ tới mức lông tơ dựng thẳng lên: “Cái gì thế? Làm người ta sợ nhảy dựng lên!”
“Chị chưa ăn sáng mà đã đi rồi sao?” Tiểu trà xanh nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
Đúng rồi, tôi tự cho là mình dậy sớm, nhưng so với trà xanh làm việc và nghỉ ngơi còn muộn hơn, thất sách.
Tôi đứng thẳng lưng, cố gắng làm cho lời nói của mình có thêm sức thuyết phục: “Thôi, chị không ăn đâu. Hôm nay chị phải họp, chị đi trước, em ở nhà vẽ tranh đi.”
Tôi nói xong lập tức mở cửa đi ra ngoài, “rầm” một tiếng lại đóng cửa lại, cũng không kịp chờ thang máy đã nhanh chóng bước xuống bậc thang, giống như có con mãnh thú và nước lũ ở phía sau.
Nín thở chạy tới công ty, tôi mới chính thức yên lòng, bây giờ nếu tôi một mình đối mặt với tiểu trà xanh, tôi cảm thấy tôi sẽ xấu hổ muốn chết.
Tuy nhiên, tại sao sáng này trông tiểu tra xanh vẫn bình thường như vậy, một chút cảm xúc xấu hổ cũng không có?
Tại sao cô ấy không xấu hổ.
Cô ấy cảm thấy chuyện này rất bình thường? Cô ấy cũng làm như vậy với những cô gái khác? Cô ấy không có chút cảm giác gì với tôi?
Cho dù đoán như thế nào cũng khiến trong lòng tôi vô cùng khó chịu, cô ấy không nên bình thường như thế, bình thường đến mức giống như không xảy ra chuyện gì.
Tôi đau khổ mở tin nhắn ra bắt đầu gửi tin: Tôi vô tình hôn một cô gái, nhưng cô ấy không có phản ứng gì, phải làm sao bây giờ?
- Người ta không thích bạn, bạn có thể làm gì? Tránh xa!
- Vô tình? Tôi nghĩ bạn có động cơ thầm kín.
- Không có phản ứng gì? Người anh em, tôi nghĩ cậu không được tốt lắm thêm bạn bè với tôi tôi gửi phương pháp bí truyền cho cậu.
- Tính sát thương không lớn nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
…
Đây là cái gì vậy, tôi tức giận đến mức ném điện thoại qua một bên, mắt không thấy tâm không phiền,
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, là quầy lễ tân: “Chị Lý, bạn trai của chị tới đưa đồ cho chị, anh ấy nói muốn tự mình lên đưa cho chị.”
Chậc, là Trương Khoa thật đáng ghét.
Tôi cầm lấy áo khoác đi thẳng xuống dưới lầu, người này không biết đồ của người cũ thì nên chôn đi sao? Xác chết vùng dậy làm gì vậy?
Tôi kéo hắn ra khỏi công ty, đi tới quán cà phê ngồi xuống tôi đưa mắt nhìn đồng hồ: “Tôi cho anh 20 phút, nói xong thì ra ngoài, về sau không được đến gần tôi.”
Trương Khoa cười khổ một cái: “Anh có thể hỏi đứa bé là chuyện gì được không?”
Tôi tròn xoe mắt xem thường: “Mấy ngày trước tôi bị đau bụng, còn tưởng mình mang thai, thực ra là tôi nhầm.”
Ánh mắt Trương Khoa ảm đạm: “Mạn Mạn, anh thừa nhận trước đó là anh không đúng, nhưng người anh yêu thật sự trong lòng chính là em. Những người khác chằng qua chỉ phân tán một phần chú ý anh đối với em mà thôi.”
Tôi cười nhạt: “Trương Khoa, anh để tay lên ngực tự hỏi xem, tôi từng bạc đãi anh sao? Trong lòng anh có tự trọng hay không, không muốn ở trong nhà của tôi, tôi đi thuê phòng cùng với anh, kết quả thì sao? Tiền thuê nhà vẫn là tôi trả, bởi vì anh không có tiền. Đi ra ngoài ăn cơm, anh mời tôi ăn cơm được mấy lần? Chi phí chúng ta cùng chi tiêu, anh lại dùng bao nhiêu?”
Tôi hít một hơi: “Trương Khoa, năm đó tôi thích anh chẳng qua bởi vì cho rằng anh thích tôi thôi khi đó tôi không so đo nhiều với anh như vậy, không có nghĩa là tôi vĩnh viễn không so đo với anh. Bây giờ bởi vì anh làm tôi buồn nôn.”
Trương Khoa im lặng không nói gì, tôi cầm lấy cốc cà phê: “Nếu không phải mọi người đều là người văn minh, tôi đã sớm hắt cốc cà phê này lên trên mặt anh rồi.”
Trương Khoa ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên tia khác thường: “Mạn Mạn, ngay từ đầu anh đã thích em, sau khi chúng ta ở bên nhau anh mới phát hiện ra em quá tốt, tốt đến mức làm cho anh thấy tự ti. Em cũng luôn rất mạnh mẽ, mãi mãi cũng không học cách dịu dàng, tiền thuê nhà anh không muốn trả sao? Nhưng em chủ động đưa cho chủ nhà, còn nói anh kiếm ít hơn so với em, anh chỉ có thể tự tiêu tiền lên người mình. Em cho rằng anh không cảm kích em như vậy sao? Không, em làm cho anh cảm thấy bản thân rất vô dụng. Còn có lúc đi ra ngoài ăn cơm, lúc ra ngoài đi chơi, mỗi lần đều là do em sắp xếp, anh nói em cũng không nghe, chỉ quan tâm mình vui vẻ, em làm cho anh cảm thấy anh không có chút cảm giác bạn trai nào.”
Tôi nghe vậy mà chết lặng, hóa ra những gì tôi cảm thấy là ân cần, thấu tình đạt lý thì lại thành không chịu nổi ở trong mắt hắn, là tôi đã sai lầm rồi sao?
Không đợi tôi hiểu được, một mùi hương đã tiến vào trong mũi tôi, trong nháy mắt tôi chưa kịp thanh tỉnh thì đã ngất xỉu, lập tức nghe thấy Trương Khoa hô lớn: “Mau tới giúp tôi, bạn gái của tôi ngất xỉu rồi, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Con chó này đánh lén tôi.