Trương Cảnh đứng tại chỗ, có hơi tuyệt vọng.
Loại cảm giác này thật sự rất kinh khủng, Trương Cảnh đột nhiên không hiểu sao bản thân lại trở nên như bây giờ. Thậm chí cậu còn không dám nghĩ đến trước kia, cậu thấy Quý Đông Huân là giả bắt đầu từ lúc nào.
Kể từ lúc Quý Đông Huân đưa cậu rời khỏi bàn rượu, anh chưa bao giờ là thật.
Đầu lưỡi vẫn còn rỉ máu, sự đau đớn nhè nhẹ kéo theo một chút lo lắng. Mùi tanh nồng của máu trong miệng làm cho cậu cảm thấy có chút đau khổ. Trương Cảnh dựa lưng vào tủ đông lạnh, chậm rãi ngồi xuống.
Cậu vùi mặt vào trong cánh tay, cậu đột nhiên không muốn đối mặt với thế giới vào lúc này. Toàn bộ sức lực dường như biến mất, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.
“Tiểu cảnh, em sao vậy?”
Trương Cảnh sửng sốt một chút.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, bởi vì Quý Đông Huân đang đứng ngược sáng cho nên cậu không thể nhìn rõ mặt của anh. Cậu nheo mắt lại ra sức nhìn, nhưng vẫn không thấy rõ. Những thứ trong xe đẩy đều là những thứ Quý Đông Huân vừa mới lấy, anh còn chọn một cái nồi đất, có hoa văn lúa mạch màu vàng nhạt.
Quý Đông Huân phát hiện cậu không ổn lắm, anh đẩy xe lên trước một chút, ngồi xổm xuống. Anh nhìn thẳng vào Trương Cảnh, cau mày hỏi: “Sao vậy Tiểu Cảnh? Khó chịu chỗ nào sao?”
Trương Cảnh chỉ nhìn anh, không nói gì cũng không lắc đầu.
Quý Đông Huân cầm tay cậu, phát hiện đầu ngón tay của cậu lạnh buốt nên giọng nói mang theo chút sốt ruột, thấp giọng nói: “Nói chuyện đi, bảo bối.”
Trương Cảnh giống như muốn hút Quý Đông Huân vào trong mắt. Đôi mắt của cậu đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi: “Quý Đông Huân… anh đã đi đâu vậy?”
“Anh không đi đâu cả, ” Quý Đông Huân xoa bóp lòng bàn tay của cậu, “Lúc nãy anh bảo cái cô kia lấy ít sườn cho anh, quay người lại đã không thấy em rồi. Sao em lại đi nhanh vậy?”
Trương Cảnh chỉ lắc đầu.
Quý Đông Huân cảm thấy trạng thái của cậu có chút không ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc cậu bị thế nào. Vì thế giọng nói càng nhẹ, anh thử hỏi: “Chúng ta về nhà rồi nói sau nhé, em khó chịu sao? Không đứng dậy nổi hả?”
Trương Cảnh không biết có nên tin Quý Đông Huân trước mắt là thật hay không.
Cậu cười khổ một cái, cảm thấy bản thân thật sự thương tâm. Cậu lấy điện thoại trong túi ra, mở tin nhắn ra xem, tin nhắn mà Quý Đông Huân gửi hồi chiều vẫn còn.
Cậu thở ra một hơi, đứng lên. Trên mặt Quý Đông Huân có chút lo lắng, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lập tức đưa cậu đi thanh toán rồi về nhà. Cả đoạn đường Trương Cảnh cũng không nói chuyện.
Sau khi về nhà, Quý Đông Huân vào phòng bếp sắp xếp đồ đạc, bỏ mấy thứ mới mua vào tủ lạnh, Trương Cảnh cởi quần áo ra đi tắm. Cậu ngửa đầu để nước giội vào mặt, không mở nổi mắt. Mỗi khi tâm tình của cậu không được ổn thì cậu đều làm như vậy, cảm giác nước ấm giội từ đầu đến chân dường như có thể giúp cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trương Cảnh không chủ động mở miệng nói chuyện cả buổi tối.
Trước khi ngủ, Quý Đông Huân vừa mới muốn ôm cậu, Trương Cảnh nhíu mày né tránh ngay lập tức. Quý Đông Huân dừng lại một chút, anh không để ý sự né tránh của Trương Cảnh, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực.
Trương Cảnh từ từ nhắm mắt, hít một hơi.
Quý Đông Huân hôn lên trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, em có chuyện gì vậy?”
Trương Cảnh mở mắt ra nhìn anh, cậu mấp máy môi, cuối cùng hỏi anh: “Quý Đông Huân, vẫn là anh phải không?”
Quý Đông Huân nhìn cậu, động tác gật đầu chắc nịch, anh nói: “Anh vẫn luôn như vậy.”
Trương Cảnh mỉm cười, đưa tay ra ôm Quý Đông Huân, nói: “Nhưng em chẳng còn là em nữa rồi.”
“Ý của em là gì?” Quý Đông Huân đưa tay chạm vào mặt của cậu, nhẹ nhàng sờ mắt của cậu, “Xảy ra chuyện gì với em rồi?”
Lòng bàn tay của Trương Cảnh đặt sau lưng Quý Đông Huân, cảm nhận da thịt và đường cong hoàn mỹ của anh. Cậu khẽ lắc đầu, nói: “Quý Đông Huân, chúng ta thật sự không quay lại được. Đây là sự thật.”
Trương Cảnh nói xong câu này thì xoay người lại không nhìn anh nữa, Quý Đông Huân ôm cậu từ phía sau, kề sát ngực vào lưng Trương Cảnh. Anh hiểu người đang ở trong lồng ngực này, khi người này đã không muốn nói thì không ai có thể hỏi được gì cả.
Tối đó Trương Cảnh lại nằm mơ.
Cậu mơ thấy cậu đã sống với Quý Đông Huân rất nhiều năm. Cả người đều đã bước qua tuổi trung niên, Quý Đông Huân vẫn đẹp trai và hoàn hảo như vậy. Bọn họ yêu nhau cực kỳ sâu đậm. Nhưng rồi vào một buổi sáng nào đó, Trương Cảnh đột nhiên tỉnh giấc thì phát hiện trên giường mình không hề có bóng dáng của người mà cậu yêu.
Trong tủ quần áo của cậu không có quần áo của Quý Đông Huân, trong album ảnh của cậu cũng không có ảnh của Quý Đông Huân, thậm chí trong điện thoại của cậu cũng không có số điện thoại của anh luôn.
Cậu điên cuồng tìm kiếm Quý Đông Huân trong nhà mình, cậu tìm tất cả các manh mối có liên quan đến anh, nhưng cuối cùng cậu cũng không tìm được.
Anh vẫn chỉ là một người không có thật trong miệng của người khác.
Giống như tình cảm và cuộc sống bên nhau nhiều năm như vậy đều là một giấc mơ hoang đường.
Trương Cảnh bị giấc mơ làm tỉnh lại, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh. Cậu nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn phía sau, cảm nhận cánh tay đang vòng qua của anh, trái tim đang đập kịch liệt của cậu lúc này mới dần bình tĩnh trở lại. Cậu xoay người lại hôn lên môi của Quý Đông Huân, dường như anh có cảm giác, cánh tay đang vòng qua ôm chặt lấy cậu.
Đêm đó Trương Cảnh không ngủ được, sáng hôm sau tỉnh lại sắc mặt cậu rất khó coi. Quý Đông Huân sờ nhẹ đầu cậu, nói: “Ngủ thêm đi, nhìn em không có chút tinh thần nào cả. Sáng nay em muốn ăn gì?”
Trương Cảnh vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ còn chưa rõ ràng lắm, cậu híp nửa mắt nói: “Chỉ cần không phải mì thì cái gì cũng được.”
Quý Đông Huân thấy phản ứng của cậu tốt hơn tối qua một chút, ít nhất cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi nên cũng hơi yên tâm. Anh hôn lên trán cậu một cái, nói: “Vậy em ngủ thêm chút đi, thức dậy rồi ăn sáng nhé.”
Trương Cảnh mơ mơ màng màng, cậu ngoan ngoãn gật đầu “vâng” một tiếng.
Nhưng Trương Cảnh vẫn không thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại được.
Điện thoại trên đầu giường reo lên làm Trương Cảnh giật mình, cậu cau mày mò điện thoại, hắng giọng nói, “Alo?”
“Ôi anh Cảnh, vẫn còn ngủ à?”
Trương Cảnh nghe đến đây, bên kia điện thoại là Đầu Đinh. Cậu nói: “Cuối tuần mà dậy sớm thế?”
“Đậu má giờ này mà còn sớm á?” Giọng nói của cậu ta luôn có sức sống, “Mười giờ rồi anh ơi!”
“Thật á? Anh ngủ không có khái niệm thời gian, sao thế?” Trương Cảnh hỏi.
“Ra ngoài chơi đi anh Cảnh?”
Trương Cảnh nhắm mắt hỏi: “Có cuộc đua hả?”
“Không, chỉ có mình em thôi, em hơi buồn, tối nay mình đi uống rượu đi?”
Trương Cảnh suy nghĩ, nói: “Được, chiều nay gọi cho anh nhé.”
“Ok!” Đầu Đinh huýt sáo, nói: “Em đợi anh đó!”
“Ừ.”
Cúp điện thoại xong thì Trương Cảnh ngồi dậy, Quý Đông Huân cũng vừa đi vào. Anh còn chưa mặc quần áo, nửa người trên để trần, bên dưới thì mặc quần ngủ của cậu. Trương Cảnh nhìn thấy trên người anh vẫn còn dấu cắn của tối hôm đó, dấu vết xanh tím giờ đã dần ngả vàng.
“Em tỉnh rồi à?” Quý Đông Huân đi tới nhéo mặt cậu.
Trương Cảnh sắp ngây ngốc luôn rồi.
Trước kia cậu chịu không nổi nhất là cái dáng vẻ chỉ mặc quần và để trần nửa người của Quý Đông Huân, đẹp quá đi. Có mấy lần cậu đứng ở cửa phòng bếp, chỉ mới nhìn Quý Đông Huân mặc như vậy làm bữa sáng cho cậu mà cậu cũng có thể cứng luôn.
Trương Cảnh lắc đầu, nhớ tới giấc mơ hồi tối.
Cậu không nói chuyện với Quý Đông Huân, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Thực ra cậu đã đồng ý với Đầu Đinh tối nay ra ngoài uống rượu cũng chỉ là muốn rời khỏi Quý Đông Huân, cậu vốn không uống được uống rượu. Cậu chỉ muốn cố sức rút ngắn thời gian ở cùng với Quý Đông Huân, bởi vì cậu sợ khi cậu xuất hiện ảo giác, Quý Đông Huân lại đứng trước mặt nhìn cậu.
Lúc cậu đang giải quyết nỗi buồn, Quý Đông Huân lại ôm lấy cậu từ phía sau giống như ngày hôm qua.
Trương Cảnh sửng sốt một chút.
Quý Đông Huân cao hơn cậu một chút, vì vậy anh có thể nói vào tai cậu một cách dễ dàng khi ôm cậu như vậy.
Anh hôn nhẹ lên tai Trương Cảnh, sau đó trầm giọng hỏi: “Tiểu Cảnh, vậy ai là bảo bối? Chỉ có mình anh thôi đúng không?”



