Trong nhà có một người mẹ ruột một lòng thúc giục con gái mình tiến bộ, buổi sáng ngày hôm sau khi Hạ Đồng rời giường, vẫn phải đến trường học một chuyến, tốt xấu gì cũng phải cầm sách mới của học kỳ này tới đây.
“Bố, đưa con đến trường với.”
“Vội cái gì, tự mình gọi xe đi.”
Hai tay Hạ Đồng chống nạnh, đắc ý uy hiếp: “Bố không sợ con té xỉu ở bên ngoài sao? Bố cũng chỉ có một bảo bối nhỏ là con thôi đó.”
Vương Đại Vĩ điên cuồng nháy mắt với con gái, Hạ Đồng nghe được bước chân quen thuộc đang truyền tới từ cầu thang, nhanh chóng chuồn đi.
“Meo!”
“Không được, hôm nay để không thể đưa mày đi.” Hạ Đồng ném Trường Tuế nhảy vào trong ngực xuống mặt đất.
“Meo!”’
“Mày ngoan đi, chờ lần sau lại đi, hôm nay ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, để ông Vương làm cá rán cho mày ăn.”
A Phúc bay đến, một cước đá văng Trường Tuế ra ngoài: “Bên trong Vạn Cổ Lâm có cái hồ, nằm giữa nhân giới và yêu giới, trong hồ sinh ra một một con cái màu trắng tên là Bạch Lân, cá Bạch Lân lớn lên ở nơi linh khí sung túc, đó chính là thứ tốt, làm cho thân thể của người ta nhẹ nhàng, khỏe mạnh.”
A Phúc cảm thán một tiếng: “Rất nhiều năm không tới. Năm đó lúc linh khí còn đậm trong thời tiết, linh vật không ít, bây giờ gần như đã không còn nữa.”
Hạ Đồng đau lòng ôm lấy Trường Tuế, hung hăng nói: “Nói cái gì thì cũng không thể đá Trường Tuế mà!”
“Mạng của mèo yêu rất cứng, đá một cước cũng không hỏng được.”
Hạ Đồng vỗ mông mèo: “Đi, đi đá lại đi.”
“Hắc, xem chân mèo vô địch của tôi.” Đá một cái sau lưng, đá một cước làm kính mắt của A Phúc rơi xuống.
A Phúc cắn răng, Trường Tuế lập tức chạy về trong ngực của Hạ Đồng giả vờ nhu nhược.
“Phản đối bắt nạt! Bắt đầu làm từ tôi!”
“Meo!”
Hạ Lâm bưng nước lên, ho nhẹ một tiếng, Hạ Đồng ôm lấy con mèo chạy thật nhanh.
Cô lấy điện thoại ra gọi xe, xe của Lâm Thiên Thanh dừng ở bên chân cô.
“Muốn vào thành phố à?”
“Ừ, anh phải đi làm, anh mau đi trước đi, tôi tự đặt xe.” Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, da mặt dày như Hạ Đồng vẫn còn vô cùng xấu hổ.
“Không liên quan, tôi cũng không vội, mau lên xe.” Lâm Thiên Thanh đẩy cửa xe phía ghế phụ ra.
“Ồ.”
Buổi sáng có rất nhiều xe vào thành phố, đến trên đường cao tốc quanh thành phố có hơi tắc. Hạ Đồng ôm Trường Tuế ngoan ngoãn ngồi ở đó, chán muốn chết, liếc mắt lén nhìn Lâm Thiên Thanh.
Vài lần trước nhìn thấy anh, anh đều ngồi ở ghế sau hoặc là thư ký của anh lái xe, hoặc là tài xế lái xe, nhưng mấy ngày nay anh đều tự mình lái xe.
Tay người này trông thật đẹp, làn da trắng nõn, khớp xương ngón tay rõ ràng, vừa dài vừa đẹp.
Vầng trán thật đẹp, đây không phải là diện mạo thiên cung sung mãn mà Chúc Nguyện nói tới hay sao? Dáng lông mày thật đẹp, anh khí bừng bừng phấn chấn, cái mũi cũng rất cao, quai hàm rất trôi chảy, yết hầu…
Yết hầu lăn lộn lên xuống một chút, Lâm Thiên Thanh quay đầu bắt gặp ánh mắt càng ngày càng làm càn của cô. Hạ Đồng giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Khóe miệng Lâm Thiên Thanh cười nhẹ, chiếc xe phía trước đi rồi.
Phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi, đôi tai của Hạ Đồng nóng lên, rõ ràng anh chưa nói gì hết nhưng tại sao cô lại cảm thấy cái gì anh cũng nói cả rồi.
“Tới rồi!”
Xe dừng ở cửa nam trường học, Hạ Đồng ôm con mèo nhỏ lập tức lao xuống xe, bị đai an toàn kéo trở về.
Luống cuống tay chân cả nửa ngày, mẹ kiếp, cái đai an toàn này thắt thế nào mà bây giờ sao không tháo ra được vậy.
“Để tôi!”
Lâm Thiên Thanh vỗ bả vai cô, Hạ Đồng vô thức ngồi xuống, phía sau lưng dính sát vào ghế dựa.
Lâm Thiên Thanh từ từ duỗi tay ra, không biết ấn nhẹ nơi nào bên cạnh cô, đai an toàn lập tức được cởi ra.
“Cảm ơn!”
Sau khi Hạ Đồng xuống xe, bế mèo con lên, cúi đầu đi về phía trong trường học.
Lâm Thiên Thanh cười ra tiếng, hơi lắc đầu, điều khiển xe chậm rãi đi vào dòng xe cộ.
Sau khi chạy vào trong cổng trường, Hạ Đồng quay đầu, chiếc xe sang khiêm tốn và cái người tự phụ kia đi rồi.
Hạ Đồng vỗ ngực, mẹ nó, vừa rồi anh ta đang dụ dỗ mình sao?
Hừ, chắc chắn là đang dụ dỗ mình, một thiếu nữ xinh đẹp, hào hoa phong nhã như mình phải hơi rụt rè, cũng không thể mắc mưu.
Hạ thấp đối phương nâng mình lên, sau khi xây dựng tốt tâm lý, Hạ Đồng mới tự trấn an xong trái tim nhỏ đang đập loạn của mình lên.
Hạ Đồng xem qua thời khóa biểu Vương Khiết Nghi và những người khác đăng ở trên nhóm, buổi sáng hôm nay chỉ có một tiết học, cô đến phòng ký túc xá chơi điện thoại di động một chút, tiết học đầu đã kết thúc.
“Hạ Đồng đã về rồi.”
Hạ Đồng mỉm cười chào hỏi với bọn họ: “Quay về thăm các cậu, tớ lấy sách vở rồi một lát nữa lại phải quay về.”
Quách Hiểu Đình đánh giá sắc mặt của cô: “Thân thể vẫn còn chưa khỏe sao? Nhìn khá tốt mà, khỏe mạnh, hình như còn mập lên đúng không?”
“Hừ, không có, tớ chỉ là trẻ con mập lên.”
“Chậc, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi mà cậu vẫn còn béo như con nít, chẳng lẽ cậu còn phát triển ngược?”
“Bệnh này của cậu còn phải tĩnh dưỡng bao lâu?” Lý Kỳ hỏi.
“Cái bệnh này còn phải tĩnh tĩnh dưỡng lâu dài, bây giờ tớ một chỗ không có tín hiệu, muốn xem phim cả ngày cũng không thể làm được, chỉ có thể đi tới nơi có internet download về xem.”
“Cậu dưỡng bệnh ở trên núi à?”
“Xem như vậy đi.” Hạ Đồng tùy ý cất tiếng.
Vương Khiết Nghi ngồi bên cạnh cô: “Vậy cậu thực tập như thế nào? Mới khai giảng mấy ngày, giáo viên cố vấn đã hỏi vấn đề thực tập, không có chứng nhận thực tập thì không phát bằng tốt nghiệp.”
“Hả? Tại sao lại không phát?”
“Trường học vì tỷ lệ có việc làm, trong nhà cậu có ai làm kinh doanh hay không, không muốn thực tập thì tìm người giúp đóng dấu một cái là được.”
Lý Kỳ rót một cốc nước cho Hạ Đồng: “Giáo viên cũng biết tình huống của cậu, cho dù cậu không đi thực tập thì người ta cũng chẳng bảo gì.”
“Hôm nay không mang thịt cho bọn tới hả?”
“Buổi sáng tới đây, thịt vẫn chưa chín, lần sau lại mang tới.”’
Đã lâu không gặp, mấy nữ sinh hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm, Hạ Đồng lôi Trường Tuế từ trong túi ra ngoài: “Tớ nuôi đấy, tên là Trường Tuế. Trường Tuế à, mau tới gặp các dì đi.”
Vương Khiết Nghi ôm mặt, mắt lấp lánh: “Oa, nó thật đáng yêu, tớ có thể ôm nó một cái không?”
“Trường Tuế, ôm một cái được không?”
“Meo meo!” Trường Tuế qua người bò lên trên người Hạ Đồng, đây là có ý không cho ôm.
“Hu hu… Trường Tuế không thích dì sao? Trường Tuế thật nhẫn tâm mà!”
Hạ Đồng nở nụ cười: “Cậu đừng diễn nữa, chúng ta mang theo Trường Tuế thì không ăn lẩu nhé, ăn thanh đạm một chút.”
“Được đó, vậy đi ăn rau xào đi!”
Bốn người trong phòng ký túc xá đều là cẩu độc thân, không nói chuyện tán gẫu về đám nam sinh viên, lúc ăn cơm bọn họ cũng chỉ trò chuyện về chuyện phiếm trong giới giải trí.
Quách Hiểu Đình nói: “Tớ vẫn luôn thích Chung Y, lúc năm nhất không phải anh ấy đã tổ chức một buổi biểu diễn sao, đã tới chỗ chúng ta một lần, đáng tiếc là tới không mua được vé.”
Vương Khiết Nghi giơ tay: “Lúc tổ chức ở Hải Thị tớ có mua được vé.”
Lý Kỳ hâm mộ nói: “Khi đó là nghỉ hè, tới vội bận công việc mùa hè, tuy nhiên cho dù có thời gian thì giá vé của không rẻ, đoán chừng tớ cũng chỉ có thể luyến tiếc.”
“Không sao, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp bắt đầu đi làm, tự mình kiếm tiền, cậu muốn đi xem buổi biểu diễn thì cứ đi, dù sao Chung Y còn trẻ, sau này thời gian tổ chức buổi biểu diễn còn nhiều.”
“Tớ vẫn thích anh ấy đóng phim, nhan sắc kia của anh ấy, không đi đóng phim quả thật là tổn thất nhan sắc.”
“Tớ muốn có một bức ảnh có chữ ký của anh ấy, đáng tiếc Chung Y sẽ không tổ chức buổi gặp mặt fan, ký tên của anh ấy chảy ra cũng không nhiều lắm.
Hạ Đồng đúng lúc quen biết với Chung Y: “Các cậu thích ảnh của anh ta à?”
“Tớ thích một bộ phim của anh ấy, bộ phim anh ấy đeo kính gọng vàng mặc vest ấy.”
Vương Khiết Nghi nhấn mạnh: “Mặc vest đen siêu đẹp trai!”
Quách Hiểu Đình và Lý Kỳ vội vàng gật đầu, quả thật quá tuyệt!
Buổi chiều có hai tiết, Vương Khiết Nghi và những người khác phải về phòng nghỉ trưa, Hạ Đồng tạm biệt mọi người rồi gọi xe về nhà.
Trong khoảng thời gian sinh hoạt như nuôi heo ở Thông Thiên Quan, thời gian ngủ rất nhiều, hôm nay không ngủ trưa, cô còn cảm thấy không quen, rất buồn ngủ.
Trở về Thông Thiên Quan, Lý Hạo Nhiên, Lý Huyền Thanh, Lâm Tân Dân và A Phúc đang ngồi chơi mạt chược.
Đám gia hỏa này, một bàn đều có đầy đủ cả người, quỷ và đạo sĩ!
“Bà chủ trở về rồi!”
Hạ Đồng xưa tay: “Các người chơi đi.”
Cô đi tới quầy lễ tân đưa yêu đan cho Trường Tuế, Hạ Đồng đi lên lầu ngủ, ngủ một giấc đến tận 5 giờ.
“Bà chủ, buổi tối hôm nay ăn mì đậu nhé.” Thấy Hạ Đồng muốn ra ngoài, Lý Hạo Nhiên chào hỏi.
“Được, tôi đi ra ngoài in mấy tấm ảnh chụp rồi lập tức quay về.
Vương Dũng cười ha ha nói: “Không sao, chờ khi cô trở về rồi nấu mì cũng được, sẽ không nhão.”
Hạ Đồng ra khỏi cửa lớn Thông Thiên Môn, bên trái tiệm trà sữa cách vách là một cửa hàng in ảnh. Cô chọn mấy tấm ảnh Chung Y mặc vest nhìn đẹp trai rồi in ra, chờ lần sau khi Chung Y tới đây lại làm phiền anh ta ký tên lên.
Bức ảnh có chữ ký coi như là quà tốt nghiệp cô tặng cho đám người Vương Khiết Nghi.
“Ông chủ, cho tôi một ly bột khoai môn.”
“Được, hôm nay tiệm trà sữa có hoạt động, mua hai ly sẽ được giảm giá năm tệ nha.”
“Không phải đã qua lễ Tình Nhân rồi hả, tại sao vẫn còn hoạt động mua hai ly.”
Nhân viên cửa hàng treo một nụ cười thương mại lên mặt: “Đây là mua hai ly sẽ được giảm giá, không phải là mua một tặng một đâu.”
Đầu óc của ông chủ có vấn đề, mở quán trà sữa ở cái nơi hẻo lánh này, lượng khách đến mua ít, đây không phải tìm mọi cách ép tiêu thụ ra nhiều trà sữa à.
“Vậy lấy hai ly đi.”
Cô bỏ ảnh in vào trong túi áo, cầm một ly trong tay, một ly thì vừa đi vừa uống.
Có một chiếc xe tới đây, Hạ Đồng chạy vào bên trong vỉa hè, một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ở trên bãi đất trống bên phải ngoài cửa Thông Thiên Quan.
Lâm Thiên Thanh đi từ trên xe xuống, Hạ Đồng nở một nụ cười phù hợp với yêu cầu xã giao: “Tan làm rồi hả!”
Không đúng, giọng điệu nào, tại sao giống như lời thoại của người vợ đợi chồng mình về nhà thế.
Lâm Thiên Thanh gật đầu, nhìn thoáng qua cốc trà sữa trên tay cô.
“Anh cũng muốn uống một ly sao? Vị khoai môn rất ngon đó.” Đại lão giống anh hẳn là không thích uống đồ uống của nữ sinh đâu.
“Vậy cảm ơn.”
Hạ Đồng trơ mắt nhìn cốc trà sữa mà mình giữ lại để buổi tối uống bị Lâm Thiên Thanh công khai lấy đi.
“Cái kia…”
“Vậy chúng ta vào đi thôi.” Lâm Thiên Thanh duỗi chân dài ra, lập tức đi luôn, đi rồi!”
Hạ Đồng âm thầm dậm chân, cô khách sáo làm cái gì, cũng xong rồi, tổn thất một ly trà sữa!
Dậm chân quá dùng sức, ảnh in trong túi áo rơi xuống đất, Hạ Đồng lập tức xoay người lại nhặt chúng lên, tốc độ của Lâm Thiên Thanh còn nhanh hơn so với cô.
“Cô thích hắn à?”
“Thích chứ, đẹp trai như thế, có ai mà không thích?” Anh cũng đẹp trai như vậy, tôi cũng thích, hi hi.
Lâm Thiên Thanh gật đầu, đặt ảnh in vào trong tay cô, xoay người rời đi.
Hạ Đồng: Anh sẽ không cảm thấy mình là cô gái nông cạn đấy chứ!
Che mặt, cô thật sự là rất nông cạn!
“Mì nấu xong rồi, mau đi đi vào bếp dọn mì đi!”
“Tới đây!”
Mì đậu hôm nay nấu ăn rất ngon, sợi mì cũng dai, Hạ Đồng ăn hết một chén bát vẫn chưa đã thèm, lại ăn thêm nửa bát nữa.
Lâm Tân Dân nhịn không được khích lệ Vương Dũng: “Đời này ăn nhiều mì như vậy, bát mì hôm nay tuyệt đối là bát mì ngon nhất tôi từng ăn trong đời.”
“Ngài quá khen.” Vương Dũng cười không khép miệng lại được.
Hôm nay nấu mì không cho thêm gia vị làm từ bột lá cây, chỉ là một bát mì bình thường, có thể nhìn ra năng lực của đầu bếp.
Sau khi ăn mì xong, A Phúc còn đó, cậu ta muốn ăn mì canh cá.
“Bà chủ, khi nào rảnh rỗi thì đi vớt mấy con cá Bạch Lân về đi ha ha.”
Hạ Đồng không vui: “Cậu là bà chủ hay tôi là bà chủ, cả ngày chỉ sai tôi làm việc.”
“Đó là ngài chưa từng ăn qua mỹ vị của cá Bạch Lâm.”
Thật sự ăn ngon như vậy sao? Ngoài miệng Hạ Đồng vẫn không vui, nhưng trong lòng vẫn còn hơi suy nghĩ.
Lý Huyền Thanh sau khi ăn xong bát mì thứ hai, ăn thêm bát thứ ba: “Hôm nay bố cô không về, cô quay về liên hệ với bố ngài, nói với ông ấy trà xuân trên núi đã bắt đầu mọc mầm.”
“Được, lát nữa về tôi sẽ nói lại với bố.”
Lý Phác Nhất cũng nói: “Măng mùa xuân của Trọng Dương Cung chúng tôi cũng đã mọc, tôi nói với các sư đệ rồi, bọn họ sẽ vận chuyển chúng qua đường hàng không sau.”
“Không phải ông nói là măng móng ngựa sao?”
“Măng móng ngựa phải đợi đến tháng sáu, từ tháng sáu đến tháng mười mới có măng móng ngựa.”
Chúc Nguyện liếc mắt nhìn Hạ Đồng một cái: “Chị đừng nhìn tôi, Chính Nhất Quan chúng tôi nghèo, không có thứ gì tốt để cung phụng.”
“Cậu vẽ bùa tôi thấy không tệ, cho tôi mấy tấm được không?”
Chúc Nguyện không kiên nhẫn: “Không phải chị không vẽ được mấy tấm bùa mà mình muốn đấy chứ?”
Chậc chậc, Hạ Đồng làm bộ làm tịch nói: “Bây giờ học sinh tiểu học không giống với chúng tôi hồi đó, đều là đám bảo bối được yêu chiều mà lớn lên, tính tình rất đáng sợ.
Chúc Nguyện xem thường nhìn cô, bưng nên nửa bát mì còn chưa có ăn xong, đổi một cái bàn khác, ngồi xuống đối diện Lâm Thiên Thanh.
Hạ Đồng rất thích ăn cá, buổi sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã đi ra cửa gọi điện thoại cho bố mẹ, nói chuyện trà xuân trên núi, lại nói hôm nay có thứ tốt ăn, gọi bọn họ chiều nay về sớm một chút.
“Biết rồi, lát nữa bố đi xem Ngọc Thanh Quan xem thử trà xuân trên núi phát triển như thế nào, sau khi xem trà xuân xong bố và mẹ con sẽ trở về.”
Cúp điện thoại, Vương Đại Vĩ khoe với vợ: “Nhìn xem, con gái chúng tôi thật hiếu thảo, có cái gì tốt thì sẽ nghĩ tới chúng ta đầu tiên. Đứa con gái này không phí công nuôi dưỡng mà.”
Hạ Lâm cười vô cùng dịu dàng: “Anh đừng chậm trễ nữa, mau chạy lên núi đi, buổi chiều chúng ta quay về sớm một chút.”
Trở về sớm một chút, đo xem con nhóc kia lấy sách vở về chưa, không lại bằng mặt không bằng lòng, đi chơi một vòng xung quanh thành, cuối cùng việc chính thì không thèm làm.
Hôm nay trời nắng đẹp, Hạ Đồng cởi áo lông vũ trên người xuống. Cây cối bên trong Vạn Cổ Lâm tươi tốt, Hạ Đồng sợ bên trong sẽ lạnh nên mặc áo lông vũ vào.
Muốn đi vào Vạn Cổ Lâm, Trường Tuế còn hưng phấn hơn so với Hạ Đồng, nhảy tới nhảy lui trên bàn ăn cơm. Tôn Tử Sở đang lau cái bàn đuổi nó đi: “Mày tránh ra, đừng làm phiền tao lau bàn.”
“Meo! Meo meo! Meo meo meo!”
“Đừng mắng, mày nhìn bà chủ đã cõng giỏ đi ra ngoài rồi kìa.”
Trường Tuế quay người nhảy xuống mặt đất, chạy đi giống như một tia chớp màu trắng.
“Bà chủ cẩn thận!” Lý Hạo Nhiên đưa tới bên ngoài Vạn Cổ Lâm.
“Không bắt được cá thì trở về sớm một chút.” A Phúc bỉ ổi nói một câu.
Hạ Đồng xua tay: “Tôi biết rồi, không bắt được cá sẽ không ăn nữa, dù sao tôi cũng không muốn ăn như thế.’
A Phúc quay đầu bay đi.
“Nhìn xem, tức giận, tức giận rồi, đại nam quỷ còn giống như tiểu nữ quỷ, tính tình rất cọc.”
Lý Hạo Nhiên bất đắc dĩ, mấy nhân viên thường trú trong Thông Thiên Quan, Chúc Nguyện còn nhỏ tuổi, nói chuyện kiêu ngạo, thích tranh cãi, còn có A Phúc thích tức giận này, bà chủ còn thích khiêu khích bọn họ, quả thật mỗi ngày trong Thông Thiên Quan đều có chuyện náo nhiệt để xem.
Thông Thiên Quan đối với đám yêu trong Yêu giới mà nói là một nơi nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ lập tức mất mạng. Đối với chủ nhân của Thông Thiên Quan như Hạ Đồng mà nói, nó cũng giống như hoa viên trong hậu viện mà thôi.
Đi hơn hai giờ đã đến bên một cái hồ nhỏ, Hạ Đồng lầm bầm: “Đã tới rồi à? Trong rừng có mấy cái hồ thế? Kích thướng này cũng không giống như cái hồ, trông chỉ như cái vũng nước.”
“Meo!” Là cái này đó!
“Vớt thử một lần xem bên trong có cá hay không.”
Lần đầu tiên tới, cũng không biết đường bên trong Vạn Cổ Lâm có đi được không, có xa hay không, Hạ Đồng sợ mệt không dám mang đồ nặng, lấy một cái xô nhựa đựng cá, còn có một cái lưới đánh cá từ bên trong giỏ phía sau ra.
Lưới đánh cá, cái trụ của nó có thể co duỗi, Hạ Đồng kéo căng lưới đánh cá, thả vào trong nước khuấy nước lên, mấy con cái theo dòng nước khuấy động cũng nổi lên.
“Cá ngu như vậy? Hay là bên trong hồ nước có quá nhiều cá?”
40 năm không có ai quản cái hồ này, cá bên trong quả thật không già không trẻ, mấu chốt còn hơi ngu.
Hạ Đồng cầm lưới đánh cá tùy tiện vớt một cái, vừa vớt đã vớt lên mười mấy con cá, con cá lớn nhất đoán chừng nặng hơn hai cân, còn lại phần lớn đều khoảng một cân, không lớn.
“Con cá này trắng như vậy, chẳng trách được gọi là Bạch Lân.”
“Meo!”
Trường Tuế vọt mạnh một cái, một con cá nhỏ lớn bằng ngón tay cái rơi trên mặt đất bị nó đè lại, ngao một tiếng gặm rớt đầu của con cá nhỏ.
A, thật tàn nhẫn!
Trường Tuế hưng phấn, nuốt con cá nhỏ xuống bụng, chuẩn bị tìm một con lớn, còn chưa kịp nhào qua đã bị Hạ Đồng vớt lên: “Mày còn không nhìn xem vóc dáng của mình, bốn cái chân của mày thêm cái đuôi duỗi thẳng thành một sợi mèo, còn không dài bằng một con cá, còn muốn ăn thịt người à, lá gan không nhỏ.
“Meo meo!”
“Đừng kêu, ăn một con cá nhỏ cho đỡ thèm là được rồi, cá to mang về nhà để ông Vương nấu chín lại ăn, ăn sống làm cái gì?”
Hạ Đồng nhét Trường Tuế vào trong túi, khuấy khuấy hồ nước, mấy con cái có lòng hiếu kỳ năng lại hiện lên, Hạ Đồng nhanh mắt lẹ tay, lại vớt mấy con lên.
Cô vớt không khoảng hai mươi con cá, bên trong thùng còn bỏ thêm chút nước miễn cho cá chết, tính toán được khoảng chừng ba, bốn mươi cân.
Đủ rồi đủ rồi, lại nặng hơn nữa thì cô cũng không kiêng về được.
Trên đường trở về, Hạ Đồng phải nghỉ ngơi hai, ba lần, trên đường về cũng đụng phải mấy con gà rừng thỏ hoang, ngoại trừ mùi hương trong rừng cây không dễ ngửi mấy, cô cũng không nhìn ra nơi này có cái gì nguy hiểm.
“Bà chủ đã trở về.”
Lý Hạo Nhiên thét to một tiếng, người và quỷ trong Lục Hợp Lâu đều đi ra A Phúc là tới nhanh nhất, bay tới trước mặt Hạ Đồng, thân thiết giúp cô đỡ giỏ trên người xuống: “Bà chủ vất vả rồi.”
Vương Dũng không bay, chỉ chạy chậm tới đây: “Đây là Bạch Lân à?”
“Ừm, buổi tối ông làm cái này, ăn canh cá, làm cá hầm cải chua, thịt kho tàu, chiên dầu đều được, chúng ta ăn cá.”
“Cá này mang một phần đi chiên, cá hầm canh ăn là tốt nhất. Cá này không có xương nhỏ, canh cá hầm đến trắng bệch, thịt cá rơi xuống canh, lại rải thêm chút hành lá, hương vị kia thật ngon, thần tiên tới đây cũng phải xin một chén.”
Tưởng tượng đến mỹ vị của cá Bạch Lân, A Phúc chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng nhảy cảm hơn, nước miếng không kiềm chế được mà chảy ra.
Vương Dũng có kinh nghiệm, bàn tay to vươn ra bắt lấy một con cá: “Cá này nuôi rất tốt, đêm nay ăn không hết, nuôi đến ngày mai ngày một cũng ăn được.”
“Tôi thử làm xem.” Vương Dũng nói chuyện rất cẩn thận, thứ lão quỷ giống như A Phúc đều thèm thứ tốt, không thể làm giống như cá bình thường được.
Lâm Tân Dân chạy tới cửa gọi điện cho cháu trai: “Buổi tối quay về sớm một chút, Hạ Đồng mang thứ tốt về, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!”
Lâm Thiên Thanh vừa mới mở cuộc họp xong ừ một tiếng, cúp điện thoại, quay đầu nói với Trang Phàm: “Bữa tiệc tối nay tại nhà tổng giám đốc Chu tôi không đi nữa, cậu đại diện tôi tới tham gia đi, giúp tôi đưa qua đó một phần lễ vật.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thiên Thanh không chờ đến thời gian tan làm, khoảng ba giờ chiều đã xử lý xong công việc ngày hôm nay, lập tức đi tới bãi đỗ xe lái xe đến Thông Thiên Quan.
Anh trở về sớm, không nghĩ tới vừa đến cửa lại đụng phải một người còn đến sớm hơn.
Chung Y cười chào hỏi: “Chào buổi chiều, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thiên Thanh gật đầu: “Không vào trong sao?”
“Chờ bà chủ Hạ tới đón tôi.”
Lâm Thiên Thanh cười nhạt: “Tôi đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng của vị tổng giám đốc Lâm được xưng là lạnh lùng này, tại sao Chung Y lại cảm thấy lời nói vừa rồi của tổng giám đốc Lâm là đang khoe khoang với anh ta vậy?”
Không đến mức đó chứ?



