Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 1: Chủ nhân Thông Thiên Quan đã đến.

Chương 1: Chủ nhân Thông Thiên Quan đã đến.

1:44 chiều – 15/05/2025

“Mẹ, có phải con sắp chết rồi đúng không?”
“Phi phi phi, đừng nói bậy, con là thuộc rùa đen, sống lâu trăm tuổi!”
Bị bác sĩ chẩn đoán cơ quan toàn thân suy kiệt, lúc này Hạ Đồng muốn hô hấp cũng phải cố gắng hết sức lực toàn bộ cơ thể, suy yếu mà òa khóc trong ngực của mẹ, thở dốc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Mười hai con giáp làm gì có rùa đen?”
“Mẹ nói có thì có!” Hạ Lâm hung dữ nhìn con gái một cái, không kìm được vành mắt phiếm hồng, vừa ôm chặt lấy con gái vừa thúc giục chồng mình: “Ông mau nhanh lên!”
“Này!” Vương Đại Vĩ là một người đàn ông cao lớn hơn một mét tám. cả người đổ đầy mồ hôi, chân hận không thể dẫm vào bình xăng.
Trải qua đêm giao thừa điên cuồng, tòa nhà cột mốc trung tâm ở thành phố Cẩm Giang, quảng trường Nhân Dân bị vây kín không chỗ hở, vô số người trẻ tuổi dào dạt sức sống gặp nhau ở chỗ này, ồn ào náo nhiệt, kích động chờ pháo hoa năm mới được bắn lên trong phút chốc kia, vui vẻ đón chào Nguyên Đán.
Hạ Đồng vốn dĩ cũng vô cùng vui vẻ tham gia trải qua đêm giao thừa, đáng tiếc cô không tham dự được vui sướng trải qua đêm giao thừa, đoán chừng năm nay cũng không vượt qua được, chết trong lúc cả nước đang vui mừng đón năm mới, làm cho người ta thật đau lòng.
Năm nay Hạ Đồng năm tư, sau Tết nguyên đán chính là học kỳ cuối cùng, sau khi nhập học xong mọi người đều muốn nhanh chóng tốt nghiệp, thi cử tuyển sinh lên thạc sĩ, đi tìm công việc, chắc là sẽ không có rất nhiều thời gian vui chơi cùng nhau, vì vậy bốn người trong ký túc xá hẹn nhau cùng nhau đón năm mới, chơi vui vẻ cả đêm.
Vốn dĩ bản kế hoạch vẫn rất tốt, nhưng ai biết lúc trên đường đi taxi đến quảng trường Nhân Dân thì Hạ Đồng đột nhiên cảm thấy không khỏe. Ban đầu cô còn tưởng say xe vì chưa ăn tối, sau đó cô ngồi cũng không ngồi nổ, té xỉu lòng lòng bạn cùng phòng Vương Khiết Nghi, khiến mọi người trong xe đều sợ hãi.
Tài xế taxi nhanh chóng quay đầu xe đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu hơn mười phút, sốt ruột chạy ra muốn tìm người nhà, Vương Khiết Nghi lúc ở trên xe đã gọi điện thoại cho bố mẹ Hạ Đồng, vội vàng nói một lát nữa sẽ tới.
Nhà của Hạ Đồng không ở thành phố Cẩm Giang, mà là ở thành phố Tam Giang cách thành phố Cẩm Giang khoảng 60km. Đêm nay là giao thừa, vì vậy trên đường không có xe cộ, đi cao tốc một lúc, rất nhanh cũng đã chạy tới nơi.
Hai vợ chồng Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm chạy tới bệnh viện, bác sĩ bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chân Vương Đại Vĩ mềm đi, đứa trẻ vẫn còn ổn, tại sao lại không khỏe?
Bác sĩ cũng không kiểm tra ra được cô bị bệnh gì, một cô gái trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi như vậy, lại không có tiểu sử bị bệnh gì, tại sao cơ quan nội tạng toàn thân lại suy kiệt?
Hạ Lâm mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, sau khi bà xác định tình huống với bác sĩ lần nữa, Hạ Lâm không màng đến sự phản đối của bác sĩ gọi Vương Đại Sĩ bế con gái về nhà.
Hạ Đồng càng ngày càng yếu ớt, mắt liếc nhìn điện thoại, còn hơn mười phút nữa là đã sang năm mới.
“Mẹ, con muốn ngủ.”
Hạ Lâm luống cuống, tát một cái vào cánh tay của con gái: “Đừng ngủ, con mà dám ngủ mẹ đánh gãy chân của con. Hạ Đồng, tỉnh táo lên cho mẹ.”
Hạ Lâm kêu dừng xe, xe phanh gấp, tay Hạ Lâm chống lên ghế dựa phía trước, hai mẹ con cố gắng tránh bị hất về phía trước.
Vương Đại Vĩ không thèm lau nước mắt trên mặt, tay chân luống cuống dừng xe ở ven đường.
“Đại Vĩ, thuốc mà em mang tới đâu?”
“Ở trong túi của em.” Vương Đại Vĩ cuống quít cúi người xuống, tìm kiếm trong chiếc túi đặt ở trên ghế phụ, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không tìm thấy, ông phải lật ngược chiếc túi lại mới tìm được một cái túi giấy ố vàng kia.
“Mang tới đây.”
“Thật sự để cho con gái ăn sao?” Vương Đại Vĩ do dự, trải qua mấy chục năm điều chế thuốc, thành phần dược liệu là cái gì cũng không biết, thuốc này có thể ăn sao?
“Đến lúc này còn nói nhảm cái gì, mau lấy qua đây.”
Vương Đại Vĩ là một người bị vợ quản nghiêm, vợ của ông rất hung dữ, ông nhanh chóng đưa thuốc tới, còn mở cốp xe ra lấy một chai nước khoáng mở ra, hai vợ chồng phối hợp đút thuốc cho con gái.
Hiệu quả của thuốc gần như ngay lập tức, vừa mới đút thuốc xong, Hạ Đồng đã chậm rãi mở mắt ra, hơi thở đã dừng lại dường như vẫn tiếp tục.
Hạ Lâm lo lắng vội vàng hỏi: “Sững sờ ở đây làm gì, nhanh lái xe lên, chỉ còn mười phút thôi!”
“Ngay lập tức!”
Lúc này đã xuống đường cao tốc chạy vào thành phố, Vương Đại Vĩ đã quen thuộc đường phố thành phố, sau bảy phút xe đã dừng ở trước cửa đạo quan.
“Đi mau!”
Vương Đại Vĩ nhảy xuống xe, ôm con gái đi về phía cửa đạo quan.
Cửa lớn đóng chặt, Vương Đại Vĩ đá một chân tới, cửa lớn không chút sứt mẻ, ông lại đá thêm mấy cái nữa.
Hạ Lâm cũng đi tới đây, kéo tay con gái dán ở trên cửa, cánh cửa lớn đóng kín mít phát ra tiếng vang nặng nề chậm rãi mở ra ở trước mặt bọn họ. Hạ Đồng được Vương Đại Vĩ ôm vào trong ngực, cơ thể cô nghiêng sang một bên lăn vào trong cửa lớn, cửa lớn phịch một tiếng đóng lại.
“Đồng Đồng!”
“Con gái!”
Nhưng vào lúc này, Thông Thiên Quan bị người ta quên lãng mấy chục năm phát ra kim quang, giống như đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương, khởi động từng lớp gợn sóng.
Kim quang tới tận trời, chỉ những người ở xung quanh Thông Thiên Quan mới trông thấy, nhưng trong kim quang ẩn chứa linh khí và sinh cơ, giống như gió thổi qua cánh đồng bát ngát không kiêng nể, đang thổi về bốn phương tám hướng.
Có thể xảy trận hiện tượng lớn như vậy, ngoại trừ Thông Thiên Quan thì không có thứ gì khác, những người biết được Thông Thiên Quan cũng sẽ không có người nhận nhầm.
Giờ khắc này, nhân sĩ huyền môn trong lòng cảm ứng được sôi nổi nhìn về hướng Tây Nam, xác nhận kim quang đến từ nơi trong truyền thuyết kia, kích động cong người thi lễ, bái chủ nhân của Thông Thiên Quan.
Lão già chèo thuyền trên sông Địa phủ cũng ngước mắt lên nhìn, bên bờ Minh hà bên kia trong biển hoa bỉ ngạn mênh mông vô bờ xuất hiện một con sông trống rỗng từ từ nhập vào dòng Minh Hà.
Trên mặt sông, từng mảnh lá cây kim quang mỏng manh bay xuống dưới dòng sông, những lão qủy oán khí đến tận trời dưới đáy sông vì tranh đoạt những lá cây kỳ lạ này mà đánh nhau. Lão già chèo thuyền nhặt lên một mảnh lá cây thổi qua, hít sâu một hơi, lá cây hóa thành khói trắng, bị lão hút vào trong bụng, trong lòng lập tức cảm thấy tỉnh táo.
Lão già chèo thuyền chưa từng cười trong mấy chục năm qua khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Thông Thiên Quan mở, Hắc Thủy hà liên thông giữa Địa phủ và Thông Thiên Quang một lần nữa lại cho thuyền ra vào, thật sự là phúc của chúng sinh!
Đối với đại yêu Yêu giới mà nói, thời gian mấy chục năm chẳng qua cũng chỉ như nhắm mắt ngủ một giấc. Thông Thiên Quan lại nghênh đón chủ nhân lần nữa, đại yêu vẫn ngồi yên, nhưng đám tiểu yêu đã gào thét muốn đi tới Vạn Cổ Lâm, xông qua Vạn Cổ Lâm là có thể thông qua Thông Thiên Quan, đi tới nhân gian vui vẻ du đãng.
“Vừa rồi bắn pháo hoa ở đâu vậy, cũng thật đẹp.”
“Wow, cảnh tượng cũng thật lớn!”
“Không phải trong thành phố không cho phép bắn pháo hoa sao?”
“Dường như không phải ở trong thành phố, ở ngoại ô.”
Thời buổi này, internet thông suốt làm cho mọi người đều có kiến thức rộng lại, nhìn thấy đồ vật hiếm lạ cũng chỉ nhìn thêm hai lần mà thôi, cũng không ai tìm hiểu nguyên nhân.
Phía sau Thông Thiên Quan là nhánh núi sơn mạch Cung Lai, tên là Tiểu Thương Sơn. Bên cạnh Tiểu Thương Sơn là một đám đỉnh nối được gọi là Thương Vân Sơn. Từ xưa đến nay đây là điểm mà danh nhân thi sĩ tới đây tụ tập, bây giờ Thương Vân Sơn cũng là danh sơn đạo giáo, Ngọc Thanh Quan trên Thương Vân Sơn cũng vô cùng có địa vị ở trong lòng dân chúng.
“Sư phụ, sư phụ, người đừng ngủ nữa, Thông Thiên Quan ở chân núi thành Tây lại mở cửa!”
Tuổi lớn, không thức khuya được, lão quan chủ của Ngọc Thanh Quan đã đi ngủ từ sớm bị đại đồ đệ đánh thức, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, lúc đó mới kinh ngạc nhảy dựng lên: “Cái gì, Thông Thiên Quan mở cửa?”
“Tổ sư gia của ta, không nghĩ tới trước khi lão đạo ta chết còn có thể nhìn thấy Thông Thiên Quan mở cửa, chờ khi ta chết cũng có thể ngồi thuyền VIP của Thông Thiên Quan đi tới Địa phủ, lão đạo ta công đức viên mãn!”
Đại đệ tử Lý Huyền Thanh nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người tích trữ đủ công đức để tiến vào Thông Thiên Quan rồi sao?”
Lão đạo rống giận: “Đệ tử bất hiếu, cả đời này lão đạo ta hành thiện tích đức, công đức nhiều đến mức dùng cũng không hết!”
Bây giờ không phải lúc để cãi nhau, lão đạo nhanh chóng đi sắp xếp, mau chóng báo tin tức lên, sáng mai xuống núi đi tới Thông Thiên Quan bái phỏng. Lần này Ngọc Thanh Quan bọn họ nhất định phải có một ghế ở Thông Thiên Quan.
Mà Trọng Dương Cung, Tướng Quốc Tự, hai cái đạo quan chùa miếu này so với Ngọc Thanh Quan bọn họ thì gần Thông Thiên Quan nhất. Một trăm năm trước bọn họ không đoạt được, ngay cả cửa lớn của Thông Thiên Quan cũng chưa đi vào. Khi đó lão đạo còn trẻ, sư phụ và các vị sư huynh khi nhắc tới chuyện này còn than ngắn thở dài.
Lúc này đây, Ngọc Thanh Quan bọn họ nhất định phải có một vị trí nhỏ.
Những người có cùng suy nghĩ với Ngọc Thanh Quan cũng không hề ít, sau khi cách không triều bái Thông Thiên Quan xong cũng lập tức đặt vé chạy tới thành phố Tam Giang.
Thông Thiên Quan mở cửa, cũng không hoàn toàn mở cửa. Sau một trận kim quan, cửa lớn Thông Thiên Quan lại đóng chặt, Hạ Lâm và Vương Đại Vĩ nắm tay nắm cửa đập mấy cái.
“Đồng Đồng, có nghe thấy mẹ nói hay không?”
“Con gái mau tỉnh lại,”
“Hạ Đồng, mau nói chuyện đi, lo lắng muốn chết rồi.”
Vương Đại Vĩ luống cuống tay chân: “Vợ, Đồng Đồng có thể sẽ…”
“Không đâu!” Hạ Lâm cắt ngang lời ông nói: “Bà ngoại em đã từng nói rồi, nữ nhi của nhà họ Hạ chia là hai loại, một loại bình thường giống như em, nhất định sống lâu trăm tuổi. Còn có một loại giống như Đồng Đồng vậy, chỉ cần phát hiện ra không ổn thì lập tức đưa tới Thông Thiên Quan, cũng có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Đại Vĩ không ngừng lải nhải, không biết là thật sự tin tưởng hay là tự thuyết phục bản thân tin tưởng.
“Vợ à, anh đánh xe lại đây dựa vào tường, đạp lên nóc xe trèo tường vào xem.”
“Vậy anh mau lái xe tới đây.”
Bạch bạch bạch! Tiếng động vang lên từ bên trong cửa lớn.
Hạ Đồng tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy mình đang nằm trên mặt đất, cô nhanh nhẹn ngồi dậy, dựa theo ánh trăng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ từ trong bốn phía tòa nhà.
Trước mặt là hai cánh cửa, sờ soạng một chút, cảm xúc kia vừa thấy đã biết vừa dày vừa nặng, sau lưng cô là một mảnh sân trống trải, sân được lát đá xanh, dưới ánh trăng thì trông nó bóng loáng giống như ngọc thạch, sạch sẽ như có thể phản quang.
Sân nhà ai mà lại như thế này? Kỳ quái!
Gió sau lưng thổi tới, lông tơ sau gáy dựng thẳng lên.
“Mẹ, con rất sợ, con muốn ra ngoài.” Hạ Đồng sợ tới mức chạy tới gõ cửa, lúc gọi mẹ thì giọng nói đều run rẩy cả lên.
Trên mặt Hạ Lâm lộ ra vẻ vui mừng: “Con tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
“Cảm giác…” Hạ Đồng cảm giác thử một chút: “Cảm giác khá tốt…”
Không có cảm giác lúc nào cũng có thể phải tắt thở như lúc trước.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mẹ và bố con không đẩy cửa mở ra được, con thử đẩy từ bên trong ra xem.”
Hạ Đồng bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ mông không dính chút bụi nào của mình.
Cánh cửa lớn này là một loại cửa lớn kiểu cũ ở nông thôn, cửa lớn không có khóa, chỉ có một cây then cửa gắn vào, lúc này then cửa đã được gài vào tường, cửa lớn cũng không mở, Hạ Đồng chỉ cần kéo nhẹ một chút thì cửa sẽ mở ra.
Cô nghiêng đầu qua: “Tại sao đẩy cũng không mở, bên trong cửa không khóa, nhìn này, con chỉ cần đẩy một chút là sẽ mở ra.”
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm liếc nhau, vốn dĩ nó không phù hợp với khoa học, cũng không nhất thiết phải theo đuổi đến tận cùng làm gì. Muốn theo đuổi tới tận cùng mà nói, làm sao có thể giải thích được con gái đang tung tăng nhảy nhót đột nhiên sắp chết, tới Thông Thiên Quan thì đột nhiên sống lại?
Con gái khỏe mạnh là tốt rồi.
“Con mau ra đây đi, chúng ta về nhà trước đi.”
“Vâng.” Hạ Đồng cũng sợ hãi, chỉ cảm trong căn phòng âm khí dày đặc, cũng muốn chạy nhanh tới, chân trước đã đi ra cửa được một nửa, chân sau còn chưa kịp rút ra thì chân cô đã mềm nhũn, lập tức té xỉu ở trong ngực mẹ.
Hai vợ chồng nhanh chóng ôm lấy đứa con bị té xỉu, sau mấy cái hô hấp, Hạ Đồng tự mình bò dậy từ trên mặt đất, không hiểu tại sao: “Tại sao con lại hôn mê thế này?”
Vương Đại Vĩ lo lắng, Hạ Lâm thở dài một tiếng: “Số mệnh đã định, đây là số mệnh của người nhà họ Hạ, không thay đổi được!”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Tại sao con nghe không hiểu.”
“Mẹ sẽ nói cho con hiểu.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, người nhà họ Hạ đã có hai loại vận mệnh, một loại là thuận lợi bước qua tuổi 30, cái này là điểm mấu chốt, sau này cả đời bình an đến già. Còn có một loại chính là sống không quá 30, nhưng chỉ cần có thể tiến vào Thông Thiên Quan tục mệnh, cũng có thể bình an đến già, chỉ là về sau không có nhiều tự do, chỉ có thể tồn tại dựa vào Thông Thiên Quan.
Nhà họ Hạ đời đời đơn truyền, gần như đều sinh con gái, cũng vì nhà họ Hạ đặc biệt vì vậy mỗi khi con gái nhà họ Hạ kết hôn đều giống nhau ở điểm là tuyển rể ở rể.
“Người lần trước của nhà họ Hạ tiến vào bên trong Thông Thiên Quan chính là cụ của con, cũng là bà ngoại của mẹ. Vốn dĩ mẹ của mẹ, cũng chính là bà ngoại của con có vận mệnh giống nhau, nhưng khi bà ấy đi Tân Cương hỗ trợ xây dựng, thời điểm phát tác không kịp đưa về, chết ở trên đường. Sau khi bà ngoại con chết thì nhà trai đưa mẹ trở về, cụ của con trường thọ, sống hơn 90 tuổi, sau khi nuôi nấng mẹ trưởng thành mới qua đời.”
“Mẹ, mẹ không cần tới Thông Thiên Quan?”
Hạ Lâm gật đầu: “Mẹ không phải người mà trời cao lựa chọn, thậm chí cả Thông Thiên Môn cũng không vào được.”
Hạ Đồng nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà con còn trẻ như vậy, không thể rời khỏi nơi này, nửa đời sau của con có khác gì ngồi tù chứ? Chờ sau khi nhập học học kỳ sau là con đã tốt nghiệp đại học, con còn muốn đi thực tập tìm công việc đó, còn muốn tìm soái ca yêu đương ra ngoài đi chơi.”
“Tồn tại sống tạm như vậy không bằng chết đi đầu thai một lần nữa còn hơn.” Hạ Đồng càng nói càng thương tâm, mưa nhỏ thành mưa lớn, khóc oa oa.
“Được rồi, con cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi, có việc gì thì nói, khóc cái gì mà khóc?” Hạ Lâm bị con gái khóc lóc làm cho bực bội.
Một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Đồng vì đang khóc mà há to miệng, hút một miệng gió lạnh, nấc lên một tiếng, sợ tới nhức nhảy lên: “Má ơi có quỷ!”
Nhìn về ngoài, ước chừng là một hơn quỷ hai mươi mấy tuổi, đeo mắt kính, trên người mực trường bào màu lam thời kỳ dân quốc, treo lơ lửng ở trong không trung, mỉm cười chào hỏi với Hạ Đồng: “Vừa rồi tôi nghe cô nói có hơi không kìm được. Thật ra cô vẫn có thể có cách ra khỏi cửa lớn Thông Thiên Quan.”
Mắt Hạ Đồng sáng rực lên, lau nước mắt đi, vội vàng khen ngợi: “Cậu thật là một con quỷ tốt có tâm địa thiện lương thích giúp được mọi người trong cơn nguy hiểm!”
Thiện quỷ A Phúc tâm địa thiện lương thích giúp đỡ mọi người trong cơn nguy hiểm: “…”