Skip to main content

Trang chủ Một Miếng Dâu Tây Chương 16

Chương 16

3:25 sáng – 22/05/2025

Kỳ thi giữa kỳ không tính là tới đột ngột, Lục Trung yên tĩnh ba ngày.
Sau khi thi xong các giáo viên vội vàng chữa bài thi, chủ nhiệm lớp vội vàng tổ chức họp phụ huynh.
Thông báo được gửi tới điện thoại di động của các phụ huynh, các học sinh trở về cũng thông báo lại thêm một lần.
Buổi chiều thứ năm họp phụ huynh, giáo viên sẽ cố gắng thống kê xong phiếu điểm vào buổi sáng, người đầu tiên biết thành tích không phải là học sinh, mà là các phụ huynh đến buổi họp phụ huynh.
Khương Mịch cũng có hơi khẩn trương.
Trên bàn cơm, khi nhà họ Khương nói đến đề tài này là mọi người lại nhìn nhau.
“Họp phụ huynh muốn để ai đi?” Thẩm Tuệ mỉm cười dịu dàng.
Khương Nho Lễ ho nhẹ vài tiếng, hiển nhiên đang ám chỉ ông ấy. Khương Vân ngồi một bên im lặng ăn cơm cũng đẩy kính, quan tâm nhìn em gái rồi cười.
Người nhà họ Khương đều muốn là người đầu tiên biết thành tích của con gái nhỏ, âm thầm so tài với nhau.
“Hai lần trước đều là mẹ con đi, lần này đến lượt ba rồi phải không?” Khương Nho Lễ gắp cho con gái một miếng thịt, nói với cô.
Khương Mịch bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, cắn một cọng rau xanh lớn, đôi mắt cong cong: “…Ừm , nếu không mọi người chơi kéo búa bao đi, người nào thắng người nấy đi?”
Ba vị phụ huynh đồng thời buông đũa xuống, ai mà không muốn ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo trong cuộc họp phụ huynh, nói hot girl xinh đẹp, ngoan ngoãn khéo léo của trường là con gái nhỏ/em gái của nhà mình cơ chứ?
.
Chiều thứ Năm.
Cuộc họp phụ huynh của Lục Trung.
Các học sinh đều đến cổng trường đón phụ huynh, mấy người bọn họ hẹn nhau cùng đi ra ngoài, Tiết Tẩm Tuyết kéo tay Khương Mịch châm chọc ba mình với cô, Khương Mịch vừa nghe vừa mím môi cười.
Nhưng lúc cô liếc mắt nhìn, phát hiện trong đó có người đang thất thần.
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, vừa định mở miệng, đột nhiên chuông điện thoại di động của cậu vang lên.
“Nhận điện thoại rồi.” Cậu giơ di động lên, xua tay giãn khoảng cách ra với họ.
Khương Mịch để ý đến nhìn thêm hai lần, không để ý đến nam sinh sau khi nhận điện thoại, sắc mặt đen lại, cụp mắt cười lạnh.
Cô quay đầu tiếp tục nhìn cậu, nhưng đột nhiên có người thân mật gọi cô là Đường Đường.
Khương Mịch nghe thấy giọng nói là biết ngay là ai, cô cười cười quay đầu, quả nhiên là người mẹ dịu dàng tao nhã của mình.
“Mẹ…”
Cô vui vẻ chạy đến bên cạnh Thẩm Tuệ, Tiết Tẩm Tuyết ngọt ngào chào dì, lực chú ý của Khương Mịch lập tức bị dời đi.
Mãi cho đến khi… phụ huynh lớp 10/1 ngồi vào vị trí của các học sinh, còn một hai vị trí trống.
Thấy chỗ trống phía trước mẹ mình, Khương Mịch hơi bất ngờ, cô nhìn một vòng cũng không thấy người.
“… Sao Giang Trì Bạch không có phụ huynh đến họp vậy?”
“Không biết, nghe nói trước kia họp phụ huynh nhà cậu ấy cũng không có ai đến.”
“Nghe nói điều kiện của nhà trùm trường không tốt lắm, hoặc là người trong nhà không thích cậu ấy, cho nên mới không có người đi họp phụ huynh cho cậu…”
Bạn học xung quanh nhỏ giọng bàn tán, Khương Mịch nhíu mày quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Nhẹ nhàng, nhưng ý không vui lại hiện rõ ra.
Mấy người đang bán tán biết quan hệ của cô và Giang Trì Bạch không tệ, vội vàng ngậm miệng cười xấu hổ với cô.
Khương Mịch không thèm để ý tới.
Chủ nhiệm lớp đã đứng trên bục giảng, các học sinh tự giác đi chỗ khác chơi, Khương Mịch cau mày đi tới bên cạnh hành lang.
Nhìn thoáng qua, cô thấy Giang Trì Bạch ở sân bóng rổ dưới lầu.
Đại đa số học sinh túm năm tụm ba, ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm trêu ghẹo, chỉ có cậu nhíu chặt lông mày, tay đánh bóng rổ vừa mạnh vừa nhanh, thiếu chút nữa là Tả Trường Vũ không chống đỡ nổi.
Rõ ràng lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài đón phụ huynh, tâm trạng của cậu cũng không tệ lắm.
Khương Mịch cụp mắt, xoay người xuống lầu.
“A, Mịch Mịch, cậu đi đâu thế!”
Tiết Tẩm Tuyết đuổi theo.
“… Đi tìm Giang Trì Bạch.” Cô mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ.
Trông cậu không vui cho lắm.
Tiết Tẩm Tuyết vừa nghe đã hiểu, cô ấy nhanh chóng kéo tay cô: “Chúng ta đi cùng nhau đi.”
Tốt xấu gì cũng là bạn bè, cô nên quan tâm một chút.
.
Sân bóng rổ
Bộp bộp bộp
Bóng rổ di chuyển liên tục trong tay Giang Trì Bạch, Tả Trường Vũ cố gắng ngăn cản nhưng bị một thân lửa giận của cậu vọt đến không thể xuống tay được.
“Bộp…”
Ba điểm.
“Đẹp trai quá!”
Tả Trường Vũ nể tình vỗ tay cho cậu, Giang Trì Bạch đến lông mày cũng không thèm nhúc nhích, chạy qua nhặt bóng về, khuôn mặt khó chịu: “Tiếp tục.”
“Dừng được rồi đại ca, làm sao tôi đánh thắng được cậu chứ.” Tả Trường Vũ bày ra vẻ mặt đau khổ, thật sự không muốn đánh bóng với người đang hờn dỗi này.
Cậu ta không muốn đánh, nhưng Giang Trì Bạch liếc nhìn qua, rõ ràng đang bảo cậu ta tiếp tục.
Ở trong lòng Tả Trường Vũ kêu khóc thảm thiết, đang thở dài, đột nhiên nhìn thấy hai người Khương Mịch.
Hai mắt cậu ta sáng ngời, nhiệt tình vẫy tay: “Khương Mịch! Sao các cậu lại tới đây!”
Biết có người mà người ta đang mong ngóng đến, Tả Trường Vũ còn cố hô lớn một chút.
Khương Mịch đến rồi, anh em tốt của cậu ta sẽ không tra tấn cậu ta tiếp đấy chứ.
Tay Giang Trì Bạch dừng lại, quay đầu lại thì thấy cô đang cười.
“Giang Trì Bạch, đừng chơi bóng rổ nữa, chúng ta cùng đi mua đồ ăn đi.”
Cô giống như không biết gì, cong mắt nhiệt tình mời cậu đi cùng.
Tả Trường Vũ nháy mắt với cô, Tiết Tẩm Tuyết cũng cười cười gật đầu.
Bộp, bóng rổ được cậu cầm vững trên tay.
Chân mày của người phiền muộn cuối cùng cũng giãn ra một chút, cậu nhướng mắt thản nhiên ừ.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hay không, Tiết Tẩm Tuyết tự giác đi cùng Tả Trường Vũ ở phía trước, ở sau bọn họ, Khương Mịch sóng vai đi với Giang Trì Bạch.
Cô gái nhỏ biểu cảm bình tĩnh nhìn cậu vài lần.
Lúc trước mặc dù cậu mang danh trùm trường, nhưng Khương Mịch không có cảm nhận được cảm giác áp bức theo như lời bọn họ nói.
Bình thường cậu chỉ có dáng vẻ thờ ơ, nhưng mỗi lần nhìn về phía cô, ánh mắt luôn mang theo ý cười nhạt, nhưng hôm nay…
Đôi mắt hẹp dài của cậu không hề có ý cười, hơi cụp xuống, cảm giác xa cách nặng nề khiến người ta không dám tới gần.
Cả người lạnh nhạt, lúc đó Khương Mịch mới biết được, bình thường Giang Trì Bạch ở trước mặt mình dễ ở chung như thế nào.
Vậy nên…
Cô đặc biệt với Giang Trì Bạch sao?
Khương Mịch nảy ra suy nghĩ không đúng lúc.
“Muốn ăn gì, hôm nay tớ mời.” Giang Trú Bạch cảm thấy người bên cạnh đang thất thần, nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt.
Cậu thành công hấp dẫn lực chú ý của cô quay về, hai người phía trước hoan hô, Khương Mịch lại nghĩ đến lời các bạn học bàn tràn, dẩu môi muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, tâm trạng tớ không tốt nên để tớ mời khách còn không cho?” Đôi mắt cậu hơi cụp xuống, bình thản nở nụ cười.
Khương Mịch lắc đầu, kéo kéo áo cậu để cậu đi chậm lại một chút.
Thiếu niên cảm nhận được chút sức lực nho nhỏ kia, trong lòng mềm nhũn, thả lỏng bước chân nhân nhượng với cô.
Sau khi kéo dài khoảng cách với hai người phía trước, Khương Mịch hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Để tớ mời.”
Gia cảnh của cậu không tốt, đừng tiêu tiền lung tung.
Đáy mắt của cô gái không hề che giấu sự quan tâm, Giang Trì Bạch khó hiểu híp mắt: “Giành trả với tớ à?”
Bọn họ vì kiếm tiền đến họp phụ huynh cũng không đến, tâm trạng cậu đang không tốt muốn tiêu chút tiền cũng không tiêu được?
Tâm trạng thiếu niên đã xấu lại càng xấu hơn, nhưng khi đối mặt với cô thì cậu không tức giận nổi, nghẹn lại ở đáy lòng làm cho sự buồn bực càng nhiều hơn.
Khương Mịch nhìn ra được, suy nghĩ một chút lại kéo kéo áo của cậu: “Vậy cậu mời đi.”
Lần sau cô sẽ mời lại.
“Không cần khách sáo với cậu ta đâu, có phải Khương Mịch nghe những người đó nói, cũng cho rằng gia cảnh của nhà Giang Trì Bạch không tốt?” Vừa đúng lúc Tả Trường Vũ nghe thấy, cười cười quay lại chen vào
Khương Mịch và Tiết Tẩm Tuyết bất ngờ, sao cậu ta lại nói trực tiếp ra vậy.
Cô vội vàng nhìn về phía Giang Trì Bạch.
Thiếu niên hơi bất ngờ, sau đó cong môi cười: “Bọn họ nói không sai, ba mẹ tôi ở trong xưởng vặn ốc vít đó.”
Hừ.
Giọng điệu của cậu hơi trào phúng, Khương Mịch không phân biệt được thật giả, nhưng đúng như bọn họ nói, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua hàng hiệu trên người Giang Trì Bạch.

Khương Mịch mua một hộp kẹo ở siêu thị, mang một nắm lớn chia cho cậu: “Ăn kẹo đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Lần trước cô còn chê Giang Trì Bạch ngốc, kết quả mình cũng ngốc, mãi không thể khiến người ta vui vẻ.
Giang Trì Bạch nhíu mày, bóc một viên nhét vào trong miệng.
Rất ngọt.
Cô gái thấy ánh mắt của cậu đã thoải mái hơn không ít, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
######
Chiều thứ sáu
Buổi diễn tập dạ hội.
Ngày hôm qua lúc trở về phòng học đột nhiên bọn họ mới nhớ ra, buổi diễn tập tối nay vừa vặn trùng với tiết thể dục, tập hợp một hồi là bọn họ giải tán, vừa vặn có thể bắt kịp diễn tập của cô.
Bọn họ ồn ào nói, hôm nay bọn họ sẽ cùng nhau đến xem cô diễn tập.
Cho nên hôm nay sau khi Khương Mịch thay xong trang phục diễn xuất, thường xuyên nhìn về phía cửa, kết quả cho đến khi nhảy xong, cũng không thấy một bóng người.
Đầu ngón tay dừng lại, cơ thể xinh đẹp dừng lại.
Buổi diễn tập kết thúc.
Học sinh của giáo viên ở dưới sân khấu cũng không nhịn được vỗ tay cho cô, Khương Mịch quay đầu lại cười cúi đầu, nhìn dưới sân khấu vẫn không có bóng dáng quen thuộc xuất hiện, duy trì nụ cười lễ phép hơi mất mát đi xuống sân khấu.
“Đàn chị khiêu vũ đẹp quá! Em cũng muốn học!”
“Dàn chị, em có thể thêm WeChat của chị không? Cái khác không nói! Chỉ là muốn thêm thật nhiều mỹ nữ!
“…”
Khương Mịch ứng phó xong những đàn em nhiệt tình, cô tắt điện thoại di động định trở về phòng học.
Cô tức giận, rõ ràng đã đồng ý, vì sao không có một người nào đến!
Cô cúi mặt, rầu rĩ đi ra khỏi hội trường.
Dưới hội trường là một tầng có bậc thang không rõ, cô dùng chân trần chậm rãi đi xuống, thở phì phò dậm đôi chân đau.
Sau khi vào thu, gió cũng lạnh thêm.
Khương Mịch chỉ mặc mỗi chiếc váy diễn không tránh khỏi hắt xì một cái.
Một giây sau, một bộ đồng phục mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên người cô.
“Tớ đến với lời xin lỗi của họ.”
Khương Mịch tủi thân ngẩng đầu, đụng vào đáy mắt khẽ cười của cậu.
“Sao chỉ có một mình cậu tới, hơn nữa còn tới chậm.”
Tiết mục của cô đã kết thúc không biết đã bao lâu rồi.
Khương Mịch đứng ở trên ba bậc thang cao hơn cậu, vừa vặn có thể thấy rõ đôi mắt cười của cậu.
Cô gái lên án nhìn cậu, mắt hạnh trừng khẽ, bước chân đi vòng qua cậu.
Để cô nghe xem cậu ngụy biện như thế nào.
“Là bởi vì…”
“A!”
Bất ngờ tới đột ngột.
Không biết là ai đổ nước lên cầu thang, Khương Mịch vừa giẫm lên đã trượt ngã về phía sau.
Trường trung học quý tộc không ít người quyên góp xây lầu, bậc thang này là tảng đá thật.
Và… cả hai đang ở giữa cầu thang, nếu cùng lăn xuống…
Trái tim Khương Mịch đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn hình như cô đã túm lấy cái gì đó.
“…”
Giang Trì Bạch rên một tiếng, nam sinh cao lớn ôm con người nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng miễn cưỡng đứng vững được.
Móng tay của con gái cạo lên người rất đau.
“Không sao chứ?”
Cậu thở phào nhẹ nhõm cúi đầu nhìn cô, lo lắng cô không đứng vững, không dám buông người ra.
Áo khoác đồng phục rơi xuống đất, gió thổi tới rất lạnh, lông mi cô gái run rẩy đối diện với cậu, người hơi mềm nhũn ừ một tiếng.
Hơi thở của cậu gần trong gang tấc.
Không phân biệt được là nhịp tim của ai.
Cũng không phân biệt được là sợ hãi hay là rung động.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người nhanh dần.