Đúng thế, Đường Thanh Thanh tìm được công việc cho bản thân, mặc dù không phải công việc chính thức nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Dù sao lúc ở đại đội Giang Hạ mỗi ngày cô đều tốn thời gian dài để tu luyện, lúc bắt đầu làm việc cảm thấy rất phiền chán, nhưng bây giờ có Chu Lục Hàn ở bên cạnh, mỗi ngày linh khí dồi dào, cô đã tích trữ được không ít viên linh khí.
Lại nói ở nơi đây cô không thăng cấp được, cô cũng không muốn hao phí thời gian vào việc đó.
Vào đúng lúc này, Chu Lục Hàn được người ta nhờ vả hỏi cô có muốn đi làm việc không. Đường Thanh Thanh suy nghĩ mấy ngày sau đó quyết định đi thử xem.
Cô nghe chị Lữ nói, bên đơn vị có không ít người theo quân, nhưng ngoại trừ mấy chục người được thuận lợi đi vào xưởng làm công nhân, những người còn lại không may như thế.
Nếu như có tay nghề thì có thể nghĩ cách giúp sắp xếp công việc, nhưng nếu không biết làm gì cả thì buộc phải ở nhà chờ đợi xem khi nào có vị trí trống để chen vào.
Chuyện này dùng gót chân nghĩ cũng biết, cơ hội ít đến thảm thương.
Cũng vì như thế nên rất nhiều người sau khi đến rất xem trọng phần đất riêng kia.
Lần này, công việc được sắp xếp cho Đường Thanh Thanh cũng vì điều đó.
Ban đầu đơn vị chỉ muốn dùng mười mẫu đất hoang để làm thí nghiệm, nhưng khi tin tức truyền ra, gần đây mấy chị mới theo quân đến, hay nhóm người chưa được chia đất riêng cũng thi nhau đi xin, muốn gia nhập hàng ngũ khai hoang.
Yêu cầu này của mọi người cũng xem như hợp lẽ thường, bên phía hậu cần không thể từ chối được, chỉ có thể báo cáo cho lãnh đạo. Sau khi lãnh đạo phân tích tình huống kỹ lưỡng cũng thông cảm cho những người đi theo quân không dễ dàng gì, lúc này đồng ý cho tình huống đặc biệt sử dụng cách đặc biệt.
Song, lãnh đạo cũng nói trước, bây giờ sản lượng của đất này rất thấp, hạt giống trồng xuống không thu hoạch được, phải chờ khi đất phì nhiêu mới được. Bây giờ cách bón phân khiến đất màu mỡ còn chưa thí nghiệm chính thức, không chắc sẽ thu hoạch được.
Nhưng lần này phần lớn những người xin đi đất hoang là người đến từ nông thôn, bọn họ có sức nhưng không có kỹ năng, đều đang chờ được phân công việc làm, lúc này ruộng đồng mới có thể khiến cho bọn họ có cảm giác an toàn.
Về phần có thể phí công sức, có thể nói là bây giờ bọn họ không có gì ngoài thời gian rảnh rỗi, lại thêm những người này không phải kẻ ngốc, nếu như cách kia không khả thi thì đơn vị còn đặc biệt điều một số binh sĩ đến phụ trách chuyện này à?
Nghĩ cũng biết không thể nào, lãnh đạo đơn vị không phải đồ đần.
Thế là chuyện này được quyết định như thế.
Nhưng sau khi mọi chuyện sẵn sàng, chỉ thiếu cơ hội.
Trồng trọt chưa từng là chuyện đơn giản, càng không nói đến chuyện làm cho đất đai hoang phế trở nên màu mỡ lần nữa. Mấy hôm nay ngoại trừ đi ngủ, trưởng doanh đều dành tất cả thời gian vào việc này, nhưng vẫn có những nơi không thể làm thống nhất được, không nói đến chuyện làm giống như ghi chép của Đường Thanh Thanh.
Nhìn anh ta vất vả đến hoa mắt chóng mặt, có người thông minh đi tìm lãnh đạo báo cáo một phen, sau đó đi tìm Chu Lục Hàn kết bạn, muốn anh hỏi giúp Đường Thanh Thanh có thể đi đến ruộng nhìn xem, đề xuất ý kiến.
Ban đầu Chu Lục Hàn từ chối, dù sao tiền lương của anh nuôi sống anh và Đường Thanh Thanh không thành vấn đề, sao cần vợ mình phải ra ngoài làm việc chứ.
Nhưng anh lại nghĩ đến ngày nào vợ mình cũng ở nhà không thích ra ngoài, thân thể yếu ớt. Anh lại nghĩ đến câu lần trước bác sĩ nói “Đi ra ngoài nhiều một chút, phơi ánh nắng mặt trời có thể giúp thân thể khỏe mạnh”, suy nghĩ từ chối bị lung lay.
Lần này người kia cảm nhận được tâm tư của anh, nhìn thấy có hi vọng thì càng bỏ nhiều tâm sức hơn để thuyết phục Chu Lục Hàn. Những lý do người nọ đưa ra rất hợp lý, có thể chạm vào chỗ ngứa của Chu Lục Hàn.
Rơi vào đường cùng, Chu Lục Hàn chỉ có thể đồng ý trở về sẽ nói với vợ.
Nói thật, Đường Thanh Thanh không phải người hấp tấp, cô không có hứng thú với việc làm, nhưng lúc này cần phải làm, vì cô là người nói ra phương pháp.
Cô là người hiểu rõ nhất, đồng thời cũng là người hi vọng biện pháp này thành công nhất.
Cho nên cô phải đến!
Ngày đầu tiên làm việc, lãnh đạo bảo cô sau này chỉ cần xử lý chuyện liên quan đến mười bảy mẫu đất hoang kia, sau đó theo bên đồng ruộng kia là được.
“Vâng, lãnh đạo, tôi biết rồi, vậy tôi sẽ đi ra ruộng nhìn xem.” Đường Thanh Thanh vui vẻ đồng ý.
Cô là người nghiêm túc, làm việc hoặc là không làm, khi làm thì nhất định phải làm tốt nhất.
Sau khi đi đến ruộng cô xem xét một phen, lúc thấy rõ tình huống ở đó thì cô chọn một mảnh đất, nói vấn đề cô phát hiện được với binh sĩ phụ trách.
Thấy cỏ không mọc được, cô dẫn người đi tìm hiểu vấn đề, sau đó lại nghĩ cách giải quyết. Đụng đến nơi có chất đất quá cứng, Đường Thanh Thanh còn dùng sức. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, người ở nơi này đều tiếp nhận Đường Thanh Thanh, công nhận năng lực của cô.
Mấy hôm nay Chu Lục Hàn vô cùng lo lắng, lúc huấn luyện nhiều khi anh ngẩn người, chỉ sợ bên Đường Thanh Thanh xảy ra vấn đề gì.
“Lão Chu, cậu nghĩ gì mà có vẻ thất thần như thế?” Lý Mẫn Tư vừa đi làm nhiệm vụ trở về nên không biết rõ sự biến động trong đơn vị, thấy Chu Lục Hàn thất thần thì vô cùng ngạc nhiên.
Chu Lục Hàn mới phản ứng lại, thấy Lý Mẫn Tư trở về huấn luyện thì rất vui vẻ. Dù sao trong ấn tượng của anh, Lý Mẫn Tư không phải là người khổ vì yêu như anh, trước đó anh ta dạy anh mấy cách đều có hiệu quả.
Đúng lúc này là lúc nghỉ ngơi, dưới sự thúc giục của Lý Mẫn Tư, anh nói ngắn gọn những chuyện vợ mình làm trong thời gian này, sau đó xoay đầu nhìn Lý Mẫn Tư, cảm thấy rất ngột ngạt.
“Cậu đó, vợ cậu rất tài giỏi mà.” Sau khi Lý Mẫn Tư nghe xong thì khen Đường Thanh Thanh một câu, thấy Chu Lục Hàn nhíu mày, hiển nhiên không thích người ngoài phán xét vợ mình. Lý Mẫn Tư vội nói sang chuyện khác: “Nếu cậu lo lắng thì hôm nay đi về hỏi đi, nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì cậu nghĩ cách giúp, đảm bảo cô ấy sẽ rất sùng bái cậu.”
“Vậy nếu cô ấy không vui thì tôi phải làm sao, tôi không biết an ủi thế nào cả!” Đây mới là điều đồng chí Chu Lục Hàn buồn lo, bằng không thì ngày đầu tiên anh đã hỏi rồi chứ không phải mỗi nhìn đều quan sát sắc mặt của vợ như kẻ biến thái, bản thân lại vô cùng sốt ruột.
Người tốt phải làm đến cùng, Lý Mẫn Tư quyết định cùng Chu Lục Hàn lập kế hoạch, không chỉ giới hạn ở trong việc trợ giúp Đường Thanh Thanh giải quyết khó khăn mà nếu Đường Thanh Thanh khóc thì phải dỗ thế nào, viết mấy trang giấy nhiều như rừng.
Đợi đến buổi chiều khi kết thúc huấn luyện, Chu Lục Hàn vội cầm bản kế hoạch đi về.
Lý Mẫn Tư ở sau lưng gọi anh mấy câu mà anh cũng không trả lời, có lẽ đây là sự điển hình của qua cầu rút ván.
Đúng lúc gặp cơ hội, Đường Thanh Thanh đang ở trong bếp nấu cơm.
Từ khi trong sân mọc rau, số lần đi nhà ăn của nhà bọn họ giảm xuống hẳn, chủ yếu là Đường Thanh Thanh cảm thấy rau mình trông ngon hơn.
Chu Lục Hàn vừa về đến nhà đã ngoan ngoãn đi nhóm lửa, cố gắng để cho mình không khác so với bình thường.
Nhưng Đường Thanh Thanh là ai, giác quan của cô vô cùng nhạy cảm. Mấy hôm trước, Chu Lục Hàn tự nghĩ là yên lặng quan sát lại bị cô phát hiện, vì muốn nhìn thấy nhiều mặt khác của Chu Lục Hàn, cô còn cố tình đùa vui mỗi ngày để lộ ra một biểu cảm.
Quả nhiên, tên ngốc Chu Lục Hàn này không dám hỏi gì cả.
Hôm nay tình hình thay đổi, dường như đã có tính trước, chẳng lẽ… Có ai bày mưu cho anh?
Sau đó, Đường Thanh Thanh cố ý đối nghịch với Chu Lục Hàn, mỗi khi anh muốn mở miệng thì Đường Thanh Thanh sẽ lơ đãng cắt ngang lời anh, hoặc là bảo anh đi lấy đồ, hoặc là hỏi anh hôm nay đã làm gì, dù sao cũng không cho anh nắm quyền chủ động trong tay.
Sau khi ăn cơm xong Đường Thanh Thanh cẩn phải đi tản bộ, đây cũng là lời bác sĩ nhắn nhủ. Mỗi ngày Chu Lục Hàn sẽ đôn đốc cô hoàn thành chính xác.
Song, mấy hôm nay đi làm ruộng đã đủ nhiều, hôm nay cô không muốn hoạt động nữa, thấy gương mặt bình tĩnh của Chu Lục Hàn cô không sợ hãi, vỗ ghế bên cạnh mình: “Ngồi đi, chúng ta trò chuyện một chút.”
“Sau bữa ăn chạy một nhiều một chút có thể sống đến chín mươi chín, Thanh Thanh, chúng ta phải nghe bác sĩ.” Chu Lục Hàn vẫn còn giằng co.
Nhưng hôm nay Đường Thanh Thanh giống như đứa trẻ không nghe lời, làm gì cũng không chịu đứng lên, không còn cách nào, Chu Lục Hàn chỉ có thể thỏa hiệp.
“Vậy hôm nay dừng một lúc, chúng ta ngồi đây lát đi tiếp.”
“Anh ngồi xuống.” Đường Thanh Thanh kéo anh.
Sau khi ngồi xuống, cô hỏi: “Sao mấy hôm nay anh không hỏi công việc của em thế nào, không quan tâm em nữa à.”
Kẻ ác thường cáo trạng trước, đáng tiếc Chu Lục Hàn còn tưởng là thật, ngây ngốc nói: “Thật ra ngày nào anh cũng muốn hỏi em, chỉ là mấy hôm trước sắc mặt em khó coi, anh sợ hỏi thì em sẽ khóc.”
Suýt chút nữa Đường Thanh Thanh đã bị lộ tẩy, chỉ có thể nhéo bắp đùi mình, lúc này mới nhịn xuống được.
Song, Chu Lục Hàn lại thấy rõ hành động này.
Anh là binh sĩ giỏi nhất, đương nhiên đầu óc không kém, chỉ là trước đó quan tâm quá nên bị loạn.
Vì thế anh giả vờ không phát hiện được gì cả, hỏi Đường Thanh Thanh: “Vậy mấy hôm nay công việc của em thế nào, nghe em nói mỗi ngày đều bận rộn, thân thể chịu nổi không?”
Đường Thanh Thanh vờ vui vẻ, nghe Chu Lục Hàn hỏi vậy vội giành lợi ích cho mình: “Công việc không tệ, chỉ là ban ngày em đã đi nhiều như thế, buổi tối có thể bỏ chuyện đi tản bộ không.”
Mặc dù chỉ là đi bộ trong sân nhưng Đường Thanh Thanh cũng không muốn.
Không ngờ Chu Lục Hàn lại nhướng mày không đồng ý, anh biết rõ mấy hôm nay vợ mình đi làm có lẽ như cá gặp nước. Đúng thế, anh ngốc quá, vợ mình lấy thân phận kỹ thuật viên hỗ trợ chỉ đạo, tất cả mọi người muốn nhanh chóng dưỡng phần đất đó tốt lên, sao lại làm chuyện ngáng chân cô chứ.
“Thanh Thanh, đã nghỉ ngơi lâu như thế, mau dậy đi lại đi, anh đếm số bước cho em.”
Đương nhiên Đường Thanh Thanh từ chối, cô muốn nhanh chóng chạy vào nhà, thật không ngờ Chu Lục Hàn đã phát hiện động tác của cô từ sớm, kéo cô lại không buông.
Anh kéo cô từ ghế lên, ép cô phải đi tản bộ.
Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Đường Thanh Thanh, anh bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Thanh Thanh, bác sĩ nói sức khỏe của em quá yếu, nhất định phải dưỡng cho tốt. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong phải đi tản bộ, như thế mới có thể tăng cao tiêu hóa của dạ dày được.”
Anh nhắc lại y nguyên lời bác sĩ.
Thật ra anh biết Đường Thanh Thanh không thích những hoạt động này, nhưng chuyện này không có cách nào khác. Lần trước sau khi kiểm tra bác sĩ đã tìm riêng anh, anh mới biết được sức khỏe của Đường Thanh Thanh yếu thế nào. Không nói đến chuyện sinh con này nọ, không chịu điều dưỡng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Ban đầu thấy một năm nay cô không bị bệnh, ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng, thỉnh thoảng còn lanh trí, anh tưởng sức khỏe của cô tốt rồi.
Nhưng những lời này không thể nói với Đường Thanh Thanh được.
Vì thế Chu Lục Hàn đành phải làm kẻ ác, mỗi ngày khi đến giờ sẽ kéo cô đi tản bộ, thậm chí trong âm thầm còn làm chuyện Đường Thanh Thanh không biết.
Nhìn anh như thế, cô biết mình chạy không thoát nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi lại.
Vì thế lại bị ép vận động cả ngày.
Kể từ khi biết công việc của Đường Thanh Thanh không có vấn đề, Chu Lục Hàn đi huấn luyện an tâm hơn nhiều. Thỉnh thoảng khi huấn luyện xong còn sớm, anh sẽ đi đến ruộng đón Đường Thanh Thanh về nhà, vì thế còn nhận lấy không ít lời trêu ghẹo.
Nhưng hai người không hề để ý.
Cuối tháng sáu, dưa hấu ở sân nhà họ Chu thu hoạch mẻ lớn, lần này nhà mình ăn không hết, nhưng mấy chị mà cô qua lại tương đối tốt nhà nào cũng trồng dưa cả.
Sau khi tính toán một phen, cô chia dưa hấu ra làm ba, một phần để ở nhà, một phần để Chu Lục Hàn đưa đến cho đồng đội, một phần khác thì được Đường Thanh Thanh đưa đến ruộng cho mọi người nếm thử.
“Chị gái, nhà chị trồng dưa ngọt quá, còn ngon hơn chúng ta mua ở hợp tác xã mua bán lần trước.” Có người vợ của quân nhân ăn một tiếng liên tục khen ngợi.
Nhưng cô ta nói thật, dù sao hoàn cảnh trồng, ánh nắng, lượng nước đều như thế nhưng hạt giống được tối ưu một phen, hương vị đương nhiên là ngon hơn.
Song, hôm nay Đường Thanh Thanh mang dưa đến cũng không phải muốn bọn họ khen ngon.
Cô nhìn đám người ăn dưa mà hỏi: “Dưa này có ngon không?”
“Ngon.” Đám người đồng thanh đáp.
Đường Thanh Thanh vô cùng hài lòng, cô nói tiếp: “Vậy mọi người biết dưa hấu ngon này tôi trồng ở đâu không?”
Có người giành đáp: “Trồng ở sân nhà cô, sáng nào tôi đi đến ruộng cũng nhìn thấy.”
“Đúng đó, dưa này cần đất đai phì nhiêu thế nào mới trồng ra được. Lúc trước chất đất ở sân nhà tôi thế nào chắc mọi người cũng biết, còn cằn cỗi hơn nơi này, nhưng tôi dưỡng nó nửa năm, bây giờ thu hoạch được nhiều dưa như thế.
Nhìn mọi người nghiêm túc nghe cô nói, cô nói tiếp: “Mấy hôm nay tôi nghe được rất nhiều người nói dưỡng đất thế này không có tác dụng gì cả, hoặc là có người chán nản thất vọng. Tôi nghe vậy cảm giác rất khó chịu.
Trước đó, mọi người tranh giành để được đến đây, cho đến lúc này ruộng này do mỗi ngày mọi người làm ra. Bây giờ đã cố gắng được một nửa, sao lại muốn từ bỏ thế?”
Tất cả mọi người không nói gì.
Đường Thanh Thanh tiếp tục nói: “Biện pháp này tôi đã làm thí nghiệm trước rồi, sân nhà tôi không chỉ trồng dưa hấu mà còn trồng bí đỏ và dưa leo, thậm chí còn trồng rau. Nếu mọi người muốn thì có thể đi nhìn xem, mà tôi chỉ theo quân sớm hơn mọi người hai tháng mà thôi…”
Đường Thanh Thanh không muốn nói với bọn họ chuyện này, nhưng mấy hôm nay sự tích cực của nhóm người này giảm bớt trên phạm vi rộng, bọn họ lại thường qua lại với binh sĩ, khiến cho cảm xúc của vài tiểu binh cũng sa sút hẳn.
Phần 48:
Hôm qua trưởng doanh Lữ tìm cô nói chuyện, không còn cách nào khác, Đường Thanh Thanh chỉ có thể làm như thế. Khi nhìn thấy lời nói của cô có thể xốc lại tinh thần cho những người này thì cô mới yên lòng.
Buổi tối, cô còn chửi bậy với Chu Lục Hàn rằng những người kia có lập trường không vững, rõ ràng mình tự muốn trồng trọt nhưng lúc này chưa đến hai tháng đã bỏ cuộc nửa chừng
Chu Lục Hàn lại có ý kiến khác.
Anh cẩn thận hỏi rõ đầu đuôi chuyện này, sau đó hỏi: “Trước đó em có nghe bọn họ nói chuyện này không.”
“Không có.” Đường Thanh Thanh lắc đầu: “Lúc em phát hiện ra thì có rất nhiều người đang nói chuyện này, hơn nữa bọn họ nói có chứng cứ, cảm thấy chúng ta xới đất như thế không có hiệu quả.”
“Sao lại có chuyện trùng hợp như thế, trong một lúc mà có nhiều người bỏ cuộc giữa chừng như thế.” Chu Lục Hàn không tin chuyện này.
Đường Thanh Thanh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, cô nhíu mày: “Ý anh nói là có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa?”



