“Thanh Thanh, trong thư viết gì?” Đại đội trưởng thấy sắc mặt Đường Thanh Thanh thay đổi, anh vô cùng sốt ruột.
“Trên thư nói Chu Lục Hàn bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện quân y, hỏi em có thể đi chăm sóc không…”
“Em thấy sao, muốn đi thì anh viết giấy giới thiệu cho em.” Đại đội trưởng nói thẳng.
Lần trước khi Chu Lục Hàn đến thôn anh cũng nhìn thấy, thanh niên kia không tệ, là người chân thành, ánh mắt nhìn Đường Thanh Thanh có vẻ cưng chiều.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy làm phiền đội trưởng, em muốn đi thăm anh ấy.”
Bây giờ trông giữ dân cư di chuyển rất nghiêm ngặt, đi ra ngoài nhất định phải có thư giới thiệu của đại đội, trên đó còn phải ghi lý do mình đi, còn phải có con dấu của đại đội mới có tác dụng, không thì sau khi bị tóm sẽ bị trả về.
Cảm giác của cô đối với Chu Lục Hàn cũng không tệ lắm, mấy tháng nay người này có thời gian viết thư cho cô, chỉ cần không liên quan đến chuyện phải giữ bí mật thì đều nói với cô. Lúc Đường Thanh Thanh nhận được thư thậm chí còn cảm thấy mình tham dự vào cuộc sống của anh.
Đương nhiên quan trọng nhất là sau này cô có thể cảm nhận được sự vui mừng khi linh khí tăng trưởng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Đường Thanh Thanh chỉ hận không thể bay ngay đến cạnh Chu Lục Hàn.
Đại đội trưởng thấy trên mặt cô không có vẻ không muốn, lại thêm anh biết rõ ba mẹ của Chu Lục Hàn mất sớm, chị gái duy nhất cũng đã gả đi, bây giờ viết thư để bé Thanh đi ngàn dặm xa xôi qua đó có lẽ vì có chuyện khó nói.
“Ừm, vậy em đi thu dọn đồ đạc đi, anh đi đại đội viết thư giới thiệu, sau đó tìm chú Đường đưa em đi nhà ga.”
Đường Thanh Thanh lẻ loi một mình, đại đội trưởng không yên lòng nên định để chú Đường đưa cô đến trạm xe. Bên kia có người đón, ngồi trên xe mấy chục tiếng chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bên này của bọn họ có hai chuyến xe đi quân khu, một chuyến buổi trưa, một chuyến buổi tối. Đường Thanh Thanh thu dọn một phen có thể đi chuyến ban đêm.
Chia binh hai đường, Đường Thanh Thanh về nhà thu dọn đồ đạc.
Thật ra cũng không có gì để cô thu dọn.
Cô xếp gọn mấy bộ quần áo, Đường Thanh Thanh cầm một mảnh vải màu xám làm túi đồ, nhét mấy bộ quần áo và tiền vào. Sau đó, cô suy nghĩ một phen, lại lấy thịt hai con thỏ phơi khô và cá khô nhét vào. Lúc này vật tư thiếu thốn, mặc dù thỏ và cá đã phơi khô nhưng dù sao cũng là thức ăn mặn, đến lúc đó có thể bồi bổ cho Chu Lục Hàn.
Về phần thỏ và chó, còn có cây cỏ ở sân sau chỉ có thể nhờ chị Hai Tần trông coi giúp.
“Được, Thanh Thanh em yên tâm đi, những thứ này chị sẽ trông nom, em yên tâm đi đi.” Chị Hai Tần vỗ ngực cam đoan.
Đường Thanh Thanh cảm ơn một phen, sau đó nói rõ chuyện trong nhà: “Chị Hai Tần, trên thư không nói tình huống của Chu Lục Hàn thế nào, em không biết mình sẽ đi bao lâu. Nếu không chị đem thỏ về nuôi đi, Đạp Tuyết cũng không cần lo, nó tự tìm thức ăn. Về phần sân sau không cần quản lý, nếu qua một thời gian ngắn em chưa về thì làm phiền anh chị Hai giúp em thu xếp là được.”
“Được rồi, em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt cho em.” Chị Hai Tần nói, cô thấy Đường Thanh Thanh đã thu dọn xong hành lý mới nhớ một chuyện, vội kéo cô nói: “Thanh Thanh, em mang tiền nhớ cất kỹ, chị nghe chị Ba nói đi xe lửa không an toàn lắm, có kẻ trộm tên buôn người, đến lúc đó em phải tỉnh táo một chút.”
Đường Thanh Thanh liên tục gật đầu.
“Được, vậy chị lấy con thỏ đi, một lát sau khi em thu dọn xong thì đưa chìa khóa cửa cho chị.” Đường Thanh Thanh còn phải thu dọn, chị Hai Tần không tiếp tục dây dưa nữa, cầm lồng thỏ đi về.
Cô phải về nhà thu dọn chỗ nuôi thỏ, con vật này nuôi không thuận tiện như gà, thỏ rất dễ bị bệnh, phải nuôi cẩn thận một chút.
Đường Thanh Thanh sắp xếp đồ một phen, dặn dò Đạp Tuyết chờ ở sân sau. Sau đó cô đóng chặt cửa, đã nghe chú Đường ở bên ngoài gọi.
“Tới đây tới đây, cháu khóa cửa rồi ra ngay.” Đường Thanh Thanh vội đáp.
“Chú, cháu đưa chìa khóa cho chị Hai Tần đã, chú đợi cháu thêm một lát nhé.”
“Ừm, cháu nhanh lên nhé.” Chú Đường lên tiếng.
Từ thôn Giang Hạ đi đến trạm xe lửa phải mất hai giờ, bọn họ cũng không mua vé, nên đi đến sớm để nhìn tình hình một chút.
Chỉ một lát sau, Đường Thanh Thanh đã quay trở lại, trong tay còn cầm thêm một chiếc túi vải, bên trong là bánh bột ngô mà bà Tần và chị Hai Tần cùng làm. Thức ăn trên xe lửa rất đắt, thời tiết này cầm theo mấy chiếc bánh bột ngô ăn cũng được.
Xe bò lắc lư đi đến nhà ga, vé xe đi đến quân khu phải tốn bảy xu sáu hào, may mà mỗi tháng Chu Lục Hàn đều sẽ gửi cho cô năm đồng theo thư, bằng không Đường Thanh Thanh sẽ không trả nổi vé xe lửa.
“Bé Thanh, cháu giữ kỹ thư giới thiệu này, cho dù đi xe lửa hay đến quân khu cũng sẽ tra xét. Đại đội trưởng không biết cháu đi bao lâu nên viết cho cháu ba tờ, mỗi tờ có thời hạn khoảng một tháng. Trên đường đi có chuyện gì cháu có thể gửi thư hoặc phát điện báo, đại đội trưởng sẽ cho Hỉ Oa đi xem thử.”
Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, mọi người không yên lòng. Chỉ là thằng nhóc nhà họ Chu chỉ có một mình, Thanh Thanh lại có tình nghĩa đồng ý đi chăm sóc, bọn họ là người lớn cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể căn dặn nhiều hơn.
“Biết rồi! Chú, bây giờ không còn sớm, chú mau về đi, buổi tối đi đường không an toàn, hơn nữa đã hơn nửa ngày trâu không được ăn cỏ rồi…”
Nói đến đây trong lòng Đường Thanh Thanh cảm thấy hơi khó chịu, cô chăm sóc những con trâu này hơn nửa năm cũng có tình cảm. Bây giờ cô vội vàng rời đi, không biết đại đội trưởng sẽ giao trâu cho ai chăm sóc đây.
Chú Đường nghe Đường Thanh Thanh nói lại cảm giác lời này không đúng, nhưng ông không suy nghĩ nhiều, vung roi trúc trong tay để bò quay đầu về nhà.
Lời nên nói đã nói hết, xuống xe lửa cũng có người quân đội đón, bé Thanh cũng thông minh sẽ không xảy ra chuyện gì, chú Đường mang theo bụng suy nghĩ rời đi.
Bản thân Đường Thanh Thanh không có cảm giác gì, lúc ở Tu Tiên Giới cô thường đi loạn một mình, đi qua những nơi không biết nguy hiểm thế nào, đoạn đường hơn một nghìn dặm này có gì để sợ hãi.
Chỉ là trước kia ở Tu Tiên Giới đa số dùng pháp khí bay đi, dựa vào linh khí. Không biết ở thế giới này xe lửa đi như thế nào, dựa vào cái gì, có dễ chịu như ngồi pháp khí không!
***
“Không muốn tiếp tục ngồi xe lửa nữa.” Đường Thanh Thanh tuyệt vọng nói.
Xe lửa này không giống như trong tưởng tượng của cô, ngồi còn không thoải mái như xe bò.
Đường Thanh Thanh quyết định trở về phải nói với nhóm người chị Hai Tần để bọn họ đừng mong chờ nữa.
Vừa mới lên xe lửa cô đã nghĩ vậy.
Đáng thương cô còn phải ngồi trên xe lửa chờ hai mươi bốn hai mươi lăm tiếng, đúng là quá tra tấn người.
Trên xe lửa vô cùng ồn ào, loại người nào cũng có, rất hỗn loạn.
“Hu hu, mẹ ôm con một cái…”
“Nhóc con, cậu ngồi sáng bên kia đi, để bác gái có chỗ ngồi… Ôi, cảm ơn nhóc con.”
Lúc này Đường Thanh Thanh phiền chán ngũ quan của mình quá thính, không chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán còn có thể nghe đủ loại mùi, có mùi mồ hôi, mùi tanh, còn có mùi hôi chân…
Bây giờ không còn cách nào, cô chỉ có thể lãng phí linh lực phong bế khứu giác của mình, sau đó tựa vào mặt bàn ngủ một giấc.
Ngủ thiếp đi thì có thể không cảm nhận được gì nữa!
Lúc này đang là ban đêm, Đường Thanh Thanh tỉnh giác cũng không bất ngờ.
Lúc ngủ thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã là ba giờ sáng, thời gian này là lúc mọi người ngủ say nhất.
Lúc ở nhà Đường Thanh Thanh đã quen đi ngủ lúc tám giờ, tối hôm qua cô ngủ sớm, bây giờ đã ngủ đủ.
Lúc này mọi người đang ngủ, ngoại trừ tiếng ngáy cũng chỉ có vài câu chuyện hoang đường, như thế đã tốt hơn hôm qua nhiều. Người chung quanh Đường Thanh Thanh đều đang ngủ, cô không tò mò nên tiếp tục nằm sấp lên bàn.
Song, sau khi phong bế khứu giác thì cô cảm thấy thính giác và thị giác của mình tốt hơn nhiều.
“Hít… Xẹt xẹt…” Âm thanh ầm ĩ vang lên, Đường Thanh Thanh cảm thấy có gì đó không đúng.
Năm nay, quần áo đều là con đầu mặc sau đó đến con kế mặc, không có một miếng vá sẽ không nỡ ném, sao lại có người xé quần áo chứ.
Hơn nữa nghe tiếng này không chỉ xé của một người.
Đường Thanh Thanh nghĩ ngày mai có thể nhìn thấy Chu Lục Hàn, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh khí sẽ có bấy nhiêu nên cô không đau lòng nữa. Cô dùng luồng linh khí dò xét xung quanh.
“Thật thú vị…” Thông qua luồng linh khí, Đường Thanh Thanh nhìn thấy một người đàn ông gầy gò lách qua giữa toa xe, khi thấy những người ăn mặc giàu có sẽ đụng vào sờ mó quần áo người ta, như thế cũng có được chút thu hoạch.
Mà những người bị gã ta móc túi không hề hay biết, vẫn còn ngủ say.
Đường Thanh Thanh vẫn muốn xem tiếp, cô cảm thấy hứng thú với động tác móc túi của người này. Hành động điêu luyện như thế chắc đã móc của không ít người, nếu có thể nhanh nhẹn như thế… Vậy chẳng phải cô không cần phải lo thiếu ăn nữa rồi.
Đáng tiếc động tác của người này quá nhanh, Đường Thanh Thanh nhìn mãi vẫn không nhìn ra mánh khóe. Tiếp theo người này muốn móc túi của mình, không biết cô ăn mặc thế này có lọt vào mắt xanh của người này không?
Đường Thanh Thanh thầm nghĩ.
Hôm nay trước khi ra ngoài cô đã cố ý thay quần áo, đây là bộ quần áo mà bà Tần dùng vải thanh hoa may cho cô, tổng cộng không mặc được mấy lần!
Nếu là người bình thường khi mặc vải thanh hoa này dễ bị già, nhưng Đường Thanh Thanh có làn da trắng nõn, lại thêm đôi mắt sương mù mông lung vô cùng thu hút. Cô mặc quần áo bằng vải thanh hoa đã đè sự quyến rũ xuống, khiến cho người ta nhìn thấy vẻ xinh đẹp của cô.
Quả nhiên, tên trộm này biết nhìn hàng, gã ta nhảy qua hai người đang nằm đi đến nơi của Đường Thanh Thanh.
Sau khi chờ gã dùng tuyệt chiêu, chưa đợi gã móc túi thì Đường Thanh Thanh đã giữ chặt tay gã không buông.
“Buông tay ra.” Tên trộm không ngờ có người tỉnh giấc vào giờ này, hơi bối rối.
Đường Thanh Thanh không biết gã đã trộm của bao nhiêu người, sao có thể thả gã đi được.
Lúc này mọi người không ai giàu có cả, thậm chí tiền trong túi không chắc là của mình. Nếu thả người này đi, không biết có bao nhiêu gia đình rơi vào đường cùng.
Sau khi hạ quyết tâm, Đường Thanh Thanh càng dùng sức, chỉ là thân thể cô yếu ớt, lúc này đã hơi mệt mỏi.
Ở trước mặt người ngoài không thể dùng linh lực, Đường Thanh Thanh liếc mắt nhìn xung quanh quát lên một tiếng, muốn đánh thức mọi người dậy.
Mọi người trong toa xe bị cô đánh thức mà dần thức dậy, tên trộm không chịu được nữa. Ban đầu gã muốn tránh thoát khỏi cô, nhưng không biết sau đó gã nhìn thấy gì bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Gã ta nhìn thấy tất cả mọi người nhìn về phía này, gã tỏ vẻ đau khổ nói với mọi người: “Làm ồn đến mọi người rồi, em gái tôi không nghe lời, một mình lén đi lên xe lửa khiến ba mẹ trong nhà lo lắng. Tôi đi tìm nó cuối cùng đã tìm được rồi, bây giờ phải mau chóng đứa con bé về, phiền bà con nhường đường một chút.”
Thím ngồi bên cạnh Đường Thanh Thanh nghe vậy thì ngẩn người, muốn đứng lên nhường chỗ ngồi cho người này.
Đường Thanh Thanh bị chọc tức bật cười, cô nhớ rõ trước khi đi chú Đường có nói: Nếu ở trên xe lửa gặp chuyện gì thì đi tìm nhân viên phục vụ.
Vì thế cô hét lớn: “Mọi người đừng tin người này, hắn ta là tên trộm, sau khi bị tôi nắm thóp thì nói hươu nói vượn…”
Còn chưa đợi Đường Thanh Thanh nói xong, từ đằng xa có một người đàn ông to con đi đến. Gã ta đứng ở một bên nghe chuyện, chen miệng nói: “Cô gái này không thành thật, tôi thấy dáng vẻ của người anh em này mới là dáng vẻ của người dân lao động, chúng tôi sẽ không bị cô lừa gạt.”
Nói xong lại nói với người đàn ông ốm yếu kia: “Người anh em, tôi giúp cậu lôi cô ta đi, cô gái này được cưng chiều nên ngang ngược, sau khi dẫn về nhà phải dạy dỗ một phen.”
Người đàn ông kia rất mạnh, Đường Thanh Thanh bị anh ta túm lấy như bị tháp sắt đè, không thể động đậy.
Mà ầm ĩ như vậy nhân viên phục vụ chưa từng xuất hiện.
Bây giờ Đường Thanh Thanh không có cách nào, cô vốn yếu ớt, một khi người trong toa bị lừa bịp thì không thể cứu vãn nữa.
Cô tách một luồng linh khí ra đâm vào huyệt tê của người đàn ông, thừa dịp bất ngờ, Đường Thanh Thanh túm tên đàn ông gầy yếu, không để gã ta giãy dụa đã kéo rách túi xách của gã.
Tiền giấy bên trong rơi lả tả xuống.
“Ôi, đây là ví tiền của tôi, tên trộm này tao đánh chết mày.”
“Túi tiền của tôi cũng bị móc, chắc chắn là người này làm.”
“Tiền của tôi cũng không thấy…”
Người xem náo nhiệt cuối cùng phản ứng lại, thi nhau kiểm tra túi tiền của mình, kết quả túi tiền của đa số người đều bị rạch.
Mọi người vô cùng tức giận, không để ý đến tiền giấy trên đất mà xông vào đánh tên đàn ông gầy gò kia.
Đường Thanh Thanh cẩn thận nhặt tiền trên đất lên, nhìn thấy gã đàn ông cường tráng chạy đi, cô cảm thấy không đúng, cô vội hô: “Tên mập đang chạy cũng là đồng bọn…”
Vừa hô xong, lập tức có người đi lên bắt gã đàn ông to con kia lại.
“Mấy người đang làm gì thế? Mau dừng tay cho tôi.” Cuối cùng nhân viên phục vụ đã đến.
Ban đầu bà đang híp mắt dưỡng thần, không ngờ trong toa lại ồn ào ầm ĩ, bà không ngủ được nữa nên vội đến xem một phen, không ngờ thấy người trong nửa toa xe đang đánh nhau.
Lúc này mọi người vô cùng tức giận, nào quan tâm đến nhân viên phục vụ.
Đúng lúc Đường Thanh Thanh nhặt tiền lên, vội đi đến cạnh nhân viên phục vụ giải thích tình hình một phen.
Nhân viên phục vụ điều mấy người từ toa khác đến ngăn lại chuyện ồn ào trong toa xe.
Giờ này không có cách nào chia tiền cho mọi người, dù sao cũng có không ít tiền, người bị trộm cũng nhiều. Ngộ nhỡ lúc này trả lại sau đó không khớp thì phiền phức to rồi.
“Hai người kia chúng tôi sẽ dẫn đi thẩm vấn, mọi người ở trong toa xe đừng đi nơi khác, một lát sẽ có người đến tra hỏi, sau khi điều tra xong sẽ trả tiền lại cho mọi người. Song, không được gây sự nữa, không thì sẽ giam tất cả mọi người lại.”
Nhân viên phục vụ nói xong thì quay đầu tìm Đường Thanh Thanh: “Vị đồng chí này, làm phiền cô theo chúng tôi một chuyến. Cô là người đầu tiên phát hiện ra tên trộm, chúng tôi cần phải tìm hiểu tình huống.”
Trong xe hò hét ầm ĩ, Đường Thanh Thanh cũng muốn nhanh chóng đi đến nơi khác, nghe vậy cô lập tức cầm túi quần áo của mình đi theo sau nhân viên phục vụ.
Sau khi điều tra một phen, cuối cùng đã biết rõ mọi chuyện, cũng tính toán được tiền của mọi người, trả lại cho từng người.
Chuyện kết thúc, Đường Thanh Thanh trở về chỗ của mình. Lúc này đã hơn mười giờ sáng, từ hôm qua khi lên xe lửa cô không ăn gì cả, lúc này bụng ục ục vang lên.
Cô lấy bánh bột ngô ra chưa ăn được mấy miếng, một thím dẫn theo con đi đến không nói gì đã bảo con quỳ trước mặt Đường Thanh Thanh.
“Đang làm gì thế?” Đường Thanh Thanh khó hiểu.
“Ân nhân, tôi dẫn con đến cảm ơn cô, nếu không nhờ cô bắt tên trộm kia thì hai mẹ con chúng tôi không còn đường sống nữa…”
Thì ra hai mẹ con từ tỉnh khác đến muốn tìm thầy trị bệnh, tiền trên người là do hương thân phụ lão gom góp. Nếu lần này tiền bị tên trộm trộm mất thì đứa bé kia sẽ không còn đường sống.
Mấy năm trước chồng của thím ấy chết đuối vì cứu người, nếu con lại xảy ra chuyện nữa thì nhà này sẽ tan nát.
Đường Thanh Thanh nghe thấy chuyện này cảm thấy hơi xấu hổ, lúc trước cô vì muốn học chiêu của tên trộm kia mà cố ý đợi một lúc. Nếu cô biết sẽ có chuyện thế này thì lúc đó cô nên đánh thức mọi người, may mà không để cho hai tên trộm đào tẩu.
Đường Thanh Thanh thấy đứa bé mặt vàng như nến, cô lấy một chiếc bánh bột ngô khác đưa cho đứa bé.
“Ân nhân, chúng tôi không thể báo đáp cô, sao lại để cô đưa đồ chứ?” Thím kia vội từ chối.
Lúc này lương thực quý giá, một túi lương thực có thể đổi được một cô vợ đấy.
Đường Thanh Thanh lấy ra đã quyết định không cất đi, cô nói: “Đây là tôi cho đứa bé ăn, không liên quan đến thím.”
Sau khi cảm ơn một phen, thím kia mới dẫn đứa bé cầm bánh bột ngô đi về.
Vừa mới xảy ra chuyện đánh nhau, nhân viên phục vụ quản lý rất nghiêm, cho dù cùng toa xe cũng không cho đi loạn.
Sau đó trên đường đi rất thuận lợi, hơn bảy giờ tối đoàn tàu đến trạm.
Đại đội trưởng đã nhắn số tàu cho Chu Lục Hàn, Đường Thanh Thanh vừa đi xuống đã thấy người giơ bảng, trên đó viết ba chữ to “Đường Thanh Thanh”.
“Chào đồng chí, tôi chính là Đường Thanh Thanh.” Cô đi qua.
Người đứng đón là Lý Mẫn Tư, lúc trước anh đề nghị Chu Lục Hàn viết thư hỏi xem Đường Thanh Thanh có muốn đến không. Trước đó người anh em của anh vẫn lòng lạnh như băng, ngay cả hoa khôi trong đoàn văn công cũng không làm Chu Lục Hàn rung động, không ngờ một lần đi nông thôn thì núi băng lại thành núi lửa, trở nên vô cùng nhiệt tình.
Anh không đành lòng nhìn Chu Lục Hàn chịu nỗi khổ tương tư, lại nói lần này chân anh ta bị thương hai lần nên không thể tùy tiện dưỡng thương như lần trước.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, như thế chẳng phải cơ hội tốt sao.
May mà cô gái Đường Thanh Thanh này cũng có tình, vừa nghe lão Chu bị thương đã vội chạy đến đây.
“Tôi là bạn nối khố của Chu Lục Hàn, Lý Mẫn Tư. Đồng chí Đường Thanh Thanh, hôm nay tôi đưa cô đến nhà khách bộ đội ở một đêm, mai sẽ dẫn cô đi gặp lão Chu, cô thấy thế nào.”
Nhìn quầng thâm dưới mắt cô gái này đen như thế, có lẽ tối qua ở trên xe lửa không nghỉ ngơi tốt. Nếu lão Chu biết không biết sẽ đau lòng thế nào, vẫn cho cô ấy đi nhà khách nghỉ ngơi trước một đêm vậy.
“Vâng, nghe theo anh sắp xếp.”
Đúng lúc Đường Thanh Thanh cũng không muốn bẩn thỉu đi gặp Chu Lục Hàn.
Nhà khách bộ đội chỉ có mấy căn phòng, bình thường người thân đến thăm đều ở đây. Được Lý Mẫn Tư dẫn đi, Đường Thanh Thanh nhanh chóng được sắp xếp xong xuôi.
“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về ký túc xá trước. Sáng mai tôi sẽ đem bữa sáng đến, ăn xong sẽ dẫn cô đến bệnh viện.” Lý Mẫn Tư nói đến lịch trình ngày mai.
“Vâng, hôm nay cảm ơn anh, vất vả rồi.” Đường Thanh Thanh khách khí nói.
“Không sao, tôi và Chu Lục Hàn là anh em nhiều năm, đừng để ý chuyện này.” Nói xong anh rời đi.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng ngày hôm sau Đường Thanh Thanh đã thức giấc. Trước đó cô nghe Chu Lục Hàn nói bộ đội có nhiều quy củ, không được phép đi loạn nên đợi ở trong phòng tu luyện.
Đúng tám giờ rưỡi Lý Mẫn Tư đến đây, còn cầm theo một bát cháo, một chiếc bánh bao và một quả trứng.
“Tối qua quên hỏi cô ăn gì, tôi mang theo vài thứ cho cô nếm thử, ăn xong chúng ta đến bệnh viện thăm lão Chu.” Sau khi Lý Mẫn Tư đưa đồ cho Đường Thanh Thanh xong anh không đi vào, vẫn đứng ở cửa.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng ăn cháo và bánh bao, sau đó rửa hộp cơm, cho trứng gà vào trong túi, lại theo Lý Mẫn Tư ra cửa.
Lần này Chu Lục Hàn bị thương không nặng nhưng nơi bị thương giống như lần trước cho nên càng thêm phiền phức. Bác sĩ cũng nói nhất định phải dưỡng thương cho tốt, không thì có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Làm quân nhân, đặc biệt là quân nhân có năng lực tác chiến xuất chúng, tay chân linh hoạt là quan trọng nhất.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Chu Lục Hàn vẫn giống như trước nhưng Lý Mẫn Tư biết trong lòng anh nặng nề. Cũng vì nguyên nhân này nên anh mới đề nghị Chu Lục Hàn hỏi Đường Thanh Thanh có muốn đến không.
Dù sao bác sĩ đã nói tâm trạng tích cực thì bệnh nhân mới khỏe nhanh được!
Lý Mẫn Tư biết chắc chắn Chu Lục Hàn sẽ không nói chuyện này với Đường Thanh Thanh, vì thế trên đường đi anh vẫn nói rõ mọi chuyện.
“Chuyện là như thế, gần đây trong lòng lão Chu rất khó chịu.”
Đường Thanh Thanh hiểu cảm giác này, cô là cao thủ ở Tu Tiên Giới, khi đi vào thế giới xa lạ này, không những có thân thể yếu ớt mà đẳng cấp tu luyện còn không thể đột phá ba tầng. Lúc đó cô rất buồn bã.
“Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ khuyên Chu Lục Hàn.” Cùng lắm thì anh theo cô về thôn Giang Hạ trồng trọt, người chăm chỉ lại làm được việc thế này được đại đội trưởng vô cùng hoan nghênh.
Đường Thanh Thanh nghĩ như thế.
Không biết vì sao nhìn cô như thế, Lý Mẫn Tư lại càng thêm không yên lòng.
Thậm chí anh muốn đi về.
Nhưng mọi thứ đã không còn kịp, bọn họ đã đi đến trước cửa bệnh viện.
“Chu Lục Hàn ở đâu?” Bệnh viện quân đội rất lớn, trong đó đa số là thương binh.
“Cô đi theo tôi vào đi.”
Lý Mẫn Tư đưa cô đến trước phòng bệnh của Chu Lục Hàn, bây giờ phòng bệnh tương đối rộng rãi, Chu Lục Hàn có thể độc chiếm một phòng.
“Lão Chu, cậu xem tôi đưa ai đến cho cậu này!”
Lý Mẫn Tư chưa đến đã nghe tiếng.
Chu Lục Hàn đã quen với trò vặt của Lý Mẫn Tư, vốn khinh thường chơi với anh ta, nghe thế không hề ngẩng đầu lên.
Hừ, Lý Mẫn Tư không vui, hay cho Chu Lục Hàn, tôi tranh thủ đến thăm cậu, còn nghĩ cách cho cậu, lại đích thân đưa đón đón người đến cho cậu, kết quả cậu lại có thái độ như thế.
“Đồng chí Đường Thanh Thanh, xem ra hôm nay Chu Lục Hàn không muốn gặp chúng ta, vậy chúng ta đi.”
Nhìn động tác làm quá của Lý Mẫn Tư, Đường Thanh Thanh bật cười.
“Thanh Thanh, em đến rồi!” Chu Lục Hàn vô cùng bất ngờ, nếu không phải bác sĩ dặn đi dặn lại không được di chuyển chân thì chắc chắn anh sẽ bước xuống lôi kéo Đường Thanh Thanh.
Chu Lục Hàn nhìn thấy đối phương nhìn mình cười, vội giải thích: “Không phải vừa rồi anh không muốn gặp em…”
“Ha ha, lão Chu cậu nói không phải không muốn gặp đồng chí Đường Thanh Thanh, vậy thì chắc là không muốn thấy tôi rồi, như thế tôi đi nhé.” Nói xong Lý Mẫn Tư đi ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa phòng bệnh lại.
“Haiz…” Đường Thanh Thanh muốn giữ chặt anh ta lại, kết quả người chưa đi đã bị Chu Lục Hàn kéo lại: “Không sao, để cậu ta đi cũng được.”
“Không được, đồng chí Lý rất tốt, em đến đây do anh ấy đích thân đi đón đấy. Hôm nay, cũng là anh ấy cực khổ đưa em đến đây, vừa rồi anh không nên nói thế.” Đường Thanh Thanh chân thành nói.
Chu Lục Hàn: “Không phải, Thanh Thanh, vừa rồi Lý Mẫn Tư chỉ nói đùa với chúng ta thôi. Hôm qua cậu ta xin phép nghỉ đến đón em, bây giờ phải nhanh chóng trở về huấn luyện.”
Nói xong Chu Lục Hàn cảm thấy ấm ức.
Rõ ràng mình và Thanh Thanh quen thuộc hơn, sao cô lại che chở Lý Mẫn Tư chỉ mới gặp một hai lần như thế.
Đường Thanh Thanh nghe anh nói thế hơi ngượng ngùng: “Ồ, vậy do em không hiểu rõ, nhưng em phải nói hai người là bạn thân đừng làm căng như thế.”
“Ừm, nghe Thanh Thanh.” Chu Lục Hàn nói: “Thanh Thanh, khó khăn lắm em mới đến một chuyến, đã lâu lắm chúng ta không gặp mặt, đừng nói đến cậu ta nữa.”
“Được, anh ăn sáng chưa, em còn một quả trứng gà, em lột cho anh ăn.”
Đường Thanh Thanh không thích ăn lòng đỏ trứng gà, nhưng bây giờ lương thực quý giá không thể lãng phí, nên cô nhét vào túi mang đến
Chu Lục Hàn gật đầu: “Vậy anh ăn lòng đỏ, để lòng trắng cho em.”
Đường Thanh Thanh thấy anh còn nhớ rõ sở thích của mình, không hiểu sao trong lòng chua xót.
Cô thấy anh còn đang nhìn mình, cười dịu dàng nói: “Được!”
Chu Lục Hàn ngẩn người!



