Sân phơi lúa, sau khi chia hết cho người trong thôn, trưởng thôn bảo những công thần nhỏ lên núi hôm nay nhận thịt.
Lúc này đã không còn thịt heo, huyết heo đã chia hết cho mấy người già, mẹ goá con côi trong làng. Trên bàn chỉ còn ruột, gan, bao tử heo và xương to vân vân.
Trong đó, ruột, gan và bao tử được nhiều người thích nhất. Dù sao gan heo có thể bồi bổ thân thể, ruột heo còn có lớp mỡ trắng bóng nữa!
Trưởng thôn kêu Đường Thanh Thanh đầu tiên, nhưng không có ai đến, anh nhìn một vòng trong sân phơi lúa cũng không thấy cô.
“Đường Thanh Thanh, tới nhận thịt.”
Hắc Oa cầm thịt về nhà, vừa quay lại sân phơi lúa đã nghe trưởng thôn đang gọi, vội đến giải thích: “Chú trưởng thôn, chị Thanh Thanh nói chị ấy không khỏe, về nhà nằm trước. Chị ấy bảo cháu lấy giúp chút xương là được.”
Nghĩ đến sức khỏe của Đường Thanh Thanh, trưởng thôn không nói nhiều, bảo Hắc Oa cầm rổ đi: “Bé Thanh đã không khỏe, vậy cháu cầm đưa em ấy đi, em ấy muốn xương, còn cháu muốn gì?”
“Gan heo.” Hắc Oa đã quyết định từ sớm, mẹ làm gan heo ngon nhất, nhưng thứ này hao dầu, mẹ không muốn mua. Hôm nay cậu mang về, phải nũng nịu với mẹ một phen, chắc chắn mẹ sẽ làm.
“Được rồi, cho vào trong rổ của cháu rồi, mau xách về nhà đi, nhớ đem xương cho bé Thanh nhé.” Trưởng thôn không yên lòng dặn, Hắc Oa này luôn ham chơi, lại hay quên.
Hắc Oa lấy được gan heo, vô cùng vui vẻ, không đợi trưởng thôn nói hết đã cầm rổ chạy đi.
Đường Thanh Thanh không biết chuyện xảy ra ở sân phơi lúa, sau khi về đến nhà cô chèn cửa lại, ngồi lên giường bắt đầu tu luyện.
Cô vốn không phải Đường Thanh Thanh.
Cô là linh trù đến từ lục địa tu tiên, tên cũng là Đường Thanh Thanh. Lúc cô tăng cảnh giới xảy ra vấn đề, vô tình xuyên vào lục địa này, đi vào thân thể này.
Trước khi cô vào thân thể này, đối phương đã chết, linh hồn đã sắp tiêu tan hoàn toàn.
Đường Thanh Thanh vừa phát hiện chuyện này, vội dùng linh hồn tích trữ của mình trong không gian giúp đối phương ổn định linh hồn, cũng giúp cô ta đầu thai thuận lợi.
Xem như là nhân quả khi mượn thân thể nguyên chủ.
Chỉ là thân thể này quá yếu ớt, cho dù đã tu dưỡng một thời gian, đã dẫn khí nhập thể thành công, nhưng là Đường Thanh Thanh thường cảm thấy thân thể mệt mỏi, có khi có dấu hiệu đột tử, lúc nào cũng phải dùng linh khí nuôi dưỡng.
Trong khoảng thời gian này thường có người đến thăm cô, đa phần còn mang thức ăn đến.
Cũng vì số thức ăn này giúp cô vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.
Đường Thanh Thanh là người tu đạo, cô không thích nợ ân tình của người ta, vì thế luôn có suy nghĩ đáp trả…
Vì thế, khi vừa dẫn khí nhập thể suôn sẻ, có chút sức mạnh, cô đã cố gắng đến sau núi bắt một con heo rừng đáp trả người trong thôn, cũng xem như báo đáp sự chăm sóc của mọi người đối với nguyên chủ cho đến bây giờ.
Mà heo rừng là do cô nói bóng nói gió hỏi Hắc Oa sau đó quyết định.
Theo cậu bé nói, người ở trong thôn nằm mơ cũng muốn có được.
Bây giờ cô chỉ có chút linh khí nhỏ bé, còn phải giữ lại điều dưỡng thân thể, đương nhiên không thể một đối một với heo rừng dược. Vì thế cô đành phải âm thầm bố trí một phen, sau đó kéo Hắc Oa và những người bạn nhỏ của em ấy lên núi, phí hết công sức mới dụ được con heo mập tròn khỏe mạnh ra khỏi núi lớn.
Vào lúc giữa trưa, Đường Thanh Thanh cảm thấy đói bụng nên dừng tu luyện, đi vào bếp nấu thức ăn.
Linh khí ở đại lục này mỏng manh, nguyên liệu nấu ăn chỉ là thứ bình thường.
Đường Thanh Thanh vốn là người tu tiên còn sót lại ở đại lục Linh Trù, bình thường đã quen nấu thức ăn tỉ mỉ, đối với những món ăn bình thường này hơi khó ăn.
Song, bây giờ cô mới dẫn khí nhập thể, không nhịn ăn được, thân thể lại vô cùng yếu ớt, cho dù thức ăn khó nuốt thì cô vẫn ăn ngày ba bữa, ăn không ít.
“Chị Thanh Thanh, chị dậy chưa?” Hắc Oa nhìn thấy ống khói nhà Đường Thanh Thanh có khói tỏa ra, đoán rằng Đường Thanh Thanh đã thức dậy, vội cầm rổ nhỏ đến gõ cửa.
Sau khi Đường Thanh Thanh ung dung mở cửa, cậu bé không chỉ lấy mấy cây xương khỏi rổ mà còn cầm một chiếc chén nhỏ.
“Chị Thanh Thanh, đây là gan heo mẹ em xào, rất ngon đấy, em đặc biệt để lại cho chị ăn.” Hắc Oa khoe khoang.
Chị Thanh Thanh là người vô cùng tốt, lúc trước khi bên đơn vị gửi thức ăn thì cô sẽ chia cho cậu ăn. Lần này cô ngã bệnh, Hắc Oa nghe người ta nói gan heo có thể bồi bổ nên bữa trưa cố ý để lại một chút cho Đường Thanh Thanh.
Không lay chuyển được Hắc Oa, Đường Thanh Thanh vẫn ăn trưa với cháo hoa và gan heo.
Khoan hãy nói, mặc dù là thức ăn phàm trần nhưng mùi vị thức ăn chị Hai Tần nấu không tệ, trong đó còn cho thêm chút hương liệu. Chỉ là cô không rõ tên của những nguyên liệu này, sau này có cơ hội phải hỏi một phen.
“Chị Thanh Thanh, sao rồi, chị cảm thấy món này có ngon không?” Hắc Oa nhìn Đường Thanh Thanh đã ăn xong, thúc giục cô đánh giá.
“Đương nhiên là ngon rồi, hương liệu bên trong cho vừa phải khử đi mùi tanh, lại không ảnh hưởng đến sự mềm mại của gan heo, lửa cũng vừa phải. Em nhìn xem, ớt này xào cùng gan heo nhưng khi ăn lại không thấy khô, trái lại có vị cay đặc biệt…”
Đường Thanh Thanh nhắc đến thức ăn hăng hái như thế, nói chậm rãi khiến cho Hắc Oa mờ mịt.
“Em biết, chị chỉ muốn nói mẹ em nấu ngon thôi, chị Thanh Thanh được đi học nên khác hẳn. Đại Hỉ nói chuyện với em đôi khi cũng suy nghĩ từng chữ một.” Hắc Oa sờ đầu, lặng lẽ đi đến cạnh Đường Thanh Thanh khẽ nói: “Em nghe mẹ nói, trước kia ông ngoại em làm ngự trù đó, chị biết ngự trù là gì không? Chính là người nấu cơm cho Hoàng đế khi xưa đấy, nếu không phải sau này ông ngoại em làm mất công thức thì chắc chắn mẹ em sẽ nấu ngon hơn nữa.”
Cậu bé nói xong còn căn dặn Đường Thanh Thanh không thể nói chuyện này cho người khác biết, không thì mẹ sẽ đánh cậu mất.
“Được rồi, chắc chắn chị sẽ không nói cho người khác biết, vậy Hắc Oa cũng nhớ đừng nói với người khác nha.” Trước đó Đường Thanh Thanh đã xem xét ký ức của nguyên chủ, biết trong thời đại này rất nhiều chuyện bị quản lý nghiêm ngặt nên thuận miệng nhắc Hắc Oa một câu.
Buổi chiều Đường Thanh Thanh không muốn đi ra ngoài, cô muốn ở trong phòng tu luyện một phen. Mặc dù linh khí mỏng manh, rất khó luyện lên tầng một luyện khí, nhưng tích lũy thêm chút linh khí trong cơ thể thì cô có thể đi ra bên ngoài.
Trước kia cô không muốn đi ra, dù sao linh khí trong nhà hay trong làng đối với cô cũng như thế, ở nhà tu luyện còn không bị làm phiền. Song, hôm nay được nếm thử gan heo Hắc Oa đưa đến, Đường Thanh Thanh cảm thấy tò mò về thế giới bên ngoài.
Cô là linh trù, cho dù ở đâu thì trong lòng luôn muốn phát triển tài nấu nướng. Lúc trước khi ở đại lục tu tiên đều dùng linh tài, nguyên liệu nấu ăn được linh khí thấm vào, thơm ngọt ngon miệng, không cần phải lo lắng về mùi vị tanh tưởi, cô nấu ăn chỉ suy nghĩ phải làm sao khóa linh khí lại. Nhưng ở lục địa này thì khác, cô vô cùng hứng thú với việc khử mùi tanh, cũng hứng thú với thức ăn mà Hắc Oa đưa đến vào hôm nay.
Cô muốn đi xem thử ở nơi này hương liệu như thế nào, xem thử sau khi kết hợp hương liệu và nguyên liệu nấu ăn sẽ ra sao.
Mà muốn làm những điều này thì phải cần thân thể cường tráng!
Đường Thanh Thanh làm được nhưng Hắc Oa lại ngồi không yên, cậu bé thích chạy khắp núi đồi, dẫn theo bọn trẻ trong làng lên núi chơi. Mặc dù buổi sáng trưởng thôn nhấn mạnh mấy hôm nay tất cả mọi người không được lên núi, nhưng trong làng còn có rất nhiều chỗ chơi.
“Chị Thanh Thanh, chị không ra ngoài chơi cùng em sao?” Hắc Oa hỏi lần nữa.
Đường Thanh Thanh cười từ chối lần nữa: “Không được, chị vừa khỏe lại, sáng nay lên núi một chuyến đã cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một phen. Chờ mấy hôm nữa chị khỏe lại sẽ cùng em đi chơi nha.”
Sáng nay khi đi lên núi đều dựa vào viên linh khí, nhưng số lượng viên linh khí có hạn. Ở thế giới này linh khí mỏng manh, vốn không thể ngưng tụ, Đường Thanh Thanh không nỡ dùng linh khí ít ỏi để đi ra ngoài chơi.
Hắc Oa ủ rũ, cậu bé cảm thấy chị Thanh Thanh không thể ra ngoài càng đáng thương hơn, vì thể an ủi: “Em nghe bà nội nói mấy hôm nữa trên trấn có họp chợ, đến lúc đó em tìm chị, chúng ta cùng đi nhé!”
“Được, vậy mấy hôm nay chị cố gắng điều dưỡng thân thể cho khỏe hơn.” Đã muốn đi ra ngoài, nơi họp chợ là kia nơi rất tốt, Đường Thanh Thanh vội đồng ý.
Họp chợ trên thị trấn là do là công xã thống nhất tổ chức, từ giữa tháng tư đến tháng mười mỗi tháng một lần, mấy đại đội xung quanh đều có thể tham dự, đồ vật giao dịch là sản phẩm của mấy đại đội xung quanh.
Mỗi khi họp chợ, trong thôn sẽ cho nghỉ một ngày để mọi người đều có thể đi dạo chơi, tùy tiện trao đổi thứ cần thiết trong nhà.
Đường Thanh Thanh biết chuyện này dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nhưng từ sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời, cô ấy vẫn luôn ở trong nhà giữ đạo hiếu, còn chưa đi ra sân được mấy lần, càng không nói đến chuyện đi họp chợ trong trấn.
Chính vì không biết nên Đường Thanh Thanh vô cùng tò mò.
Sau khi Hắc Oa đi, cô thu dọn đồ đạc trong nhà, đóng cửa lại, vội vào trạng thái tu luyện.
Mà lúc này, ở quân doanh cách xa ngàn dặm, một thanh niên mặt đen đã tỉnh lại trong bệnh viện.



