Mặc dù Đường Thanh Thanh không muốn nhưng vẫn chậm rãi đi theo sau Tam Dương.
Nhìn thấy rời núi càng lúc càng xa, cô ấm ức mím môi. Hắc Oa nhìn thấy thì an ủi cô một phen, sau đó hỏi Tam Dương.
“Tam Dương, có ai đến tìm chị Thanh Thanh sao?”
Đường Thanh Thanh cũng tò mò, cô nhớ nguyên chủ không có người thân ở nơi khác.
Ban đầu Tam Dương hùng dũng oai vệ đi đến, vô cùng uy phong, dù sao hôm nay là lần đầu tiên cậu nhận được nhiệm vụ đại đội trưởng giao cho.
Song, Hắc Oa là lão đại của cậu, lão đại hỏi chuyện có thể không trả lời đàng hoàng à?
Chuyện đó đương nhiên không thể.
Tam Dương vội chạy đến bên cạnh Đường Thanh Thanh và Hắc Oa: “Lão đại, người tìm chị Thanh Thanh có tuổi tác gần bằng đại đội trưởng, em nghe thấy anh ta nói gì đó với đại đội trưởng. Sau khi đại đội trưởng đi ra thì vô cùng vui vẻ, bảo em mau chóng tìm chị Thanh Thanh về.”
Hắc Oa nghe đến đó, sắc mặt trở nên kỳ lạ, hỏi: “Vậy anh ta mặc quần áo gì?”
“Quân trang.” Tam Dương trả lời rất nhanh.
Quân nhân, chẳng lẽ là…
Trong chớp mắt Hắc Oa đã có suy đoán.
Tuổi tác cậu bé không lớn, bình thường trong nhà bàn chuyện gì cậu đều thích ngồi bên cạnh nghe. Mấy tháng nay, quan hệ của bà Tần và Đường Thanh Thanh rất tốt, bình thường trong nhà có nhắc vài câu.
Hắc Oa biết mặc dù ba mẹ Đường Thanh Thanh đã mất nhưng có chồng sắp cưới là bộ đội. Chờ khi chị Thanh Thanh đủ tuổi sẽ kết hôn với người đó, sau đó theo vào quân đội.
Đương nhiên Đường Thanh Thanh cũng nhìn thấy ánh mắt của Hắc Oa.
Nguyên chủ có chồng sắp cưới là quân nhân là chuyện người trong làng đều biết, lúc trước mẹ Đường cố ý nói chuyện này ra cũng vì để sau khi mình qua đời con gái không bị bắt nạt.
Dù sao lúc này tham gia vào quân đội là chuyện vô cùng vinh quang.
“Đi thôi, đừng để đại đội trưởng chờ lâu.”
Bây giờ đoán cũng không có tác dụng, chờ một lúc đi đến sẽ biết.
Lúc trước khi nhận được di thư của chồng sắp cưới, nguyên chủ đã mất, đương nhiên người trong thôn không biết rõ chuyện này.
Cho nên lúc này, Đường Thanh Thanh không tiện mở miệng nói anh ta không phải chồng sắp cưới của mình.
May mà Tam Dương và Hắc Oa không nghĩ nhiều như thế, chỉ im lặng bước nhanh hơn.
Hắc Oa sợ thân thể Đường Thanh Thanh không chịu đựng nổi, cậu bé còn lấy gùi trên người cô xuống để mình cầm.
Nhà đại đội trưởng ở gần của thôn, cách chân núi một đông một tây, muốn đi qua phải tốn mười mấy phút. Lúc này là buổi trưa nóng nhất, khi đến nhà đại đội trưởng, Đường Thanh Thanh thở không ra hơi.
“Hắc Oa, chị đang đổ mồ hôi không đi vào nhà được, không thì nóng lạnh gặp nhau rất dễ bị cảm. Em hỏi giúp chị xem đại đội trưởng có thể đi ra không?” Sắc mặt Đường Thanh Thanh tái nhợt, vô cùng mệt mỏi.
“Được, để em nói, chị Thanh Thanh ngồi ghế đi.” Hắc Oa dùng chân đá Tam Dương, bảo cậu bé vào nhà lấy ghế ra.
Sau khi Đường Thanh Thanh ngồi lên ghế, cậu bé mới bước nhanh vào nhà chính.
Đại đội trưởng nghe Hắc Oa nói thế, ló đầu ra nhìn tình huống của Đường Thanh Thanh, quay lại giải thích với Chu Lục Hàn: “Đồng chí Chu, anh thấy chúng ta ra ngoài trò chuyện được không? Thanh Thanh mới từ chân núi trở về hơi mệt, hơn nữa thời tiết này ngồi trong sân nhà tôi cũng thoải mái hơn.”
Thân thể Đường Thanh Thanh yếu ớt là chuyện mọi người đều biết.
Chỉ là trước kia cô luôn ở trong nhà nên mọi người không biết rõ.
Trong năm nay cô xả tang nên bị đại đội trưởng phái đi làm, mọi người mới biết rõ tình hình của cô.
Gió lớn thổi chút sẽ đau đầu, đi đường xa thì đau chân, bình thường khi đổ mồ hôi không thể đến nơi mát mẻ..
Cả người còn yếu hơn Lâm muội muội.
Lúc này chạy từ chân núi qua đây, chắc chắn đổ mồ hôi không ít, không biết có đau chân không. Đại đội trưởng bàn bạc một phen vẫn quyết định đi ra sân nói chuyện mới được.
Chu Lục Hàn không quan tâm ở nơi nào, anh đến đây vì muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, trong phòng hay trong sân cũng không có gì khác biệt.
Chân của anh chưa hồi phục hoàn toàn, đi đường không có lực. Một tay đại đội trưởng khiêng hai chiếc ghế, một tay đỡ anh.
“Không cần, tôi tự mình đi được.” Chu Lục Hàn từ chối, chân này của anh không thành vấn đề, đi đường chậm một chút là được, không cần đỡ.
Chu Lục Hàn đi sau lưng đại đội trưởng nhìn thấy vợ chưa cưới của mình.
Nói thế nào nhỉ, khi còn nhỏ anh đã gặp chú Đường và dì Đường, chú Đường có dáng vẻ thế nào anh không nhớ rõ, dù sao chỉ có gương mặt đầy râu làm anh ấn tượng. Mà dì Dường có vẻ mạnh mẽ, trông có vẻ hòa ái.
Không ngờ con của hai người bọn họ lại yếu đuối như thế, cả người gầy gò, gương mặt lớn cỡ bàn tay, dáng người yếu ớt khiến anh lo không biết gió thổi có bay không.
Xem ra cuộc sống ở nông thôn rất khổ, Chu Lục Hàn cảm khái.
“Chào đồng chí Đường, tôi là chồng chưa cưới của em, Chu Lục Hàn. Tôi vừa kết thúc nhiệm vụ, bây giờ được nghỉ khoảng một tháng nên đến thăm em.” Nói xong lại nhìn đám người đông đảo ngoài sân, nói thẳng: “Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không?”
Chuyện tiếp theo anh không tiện làm trước mặt mọi người.
Chu Lục Hàn không biết Đường Thanh Thanh ở đâu mới đi tìm đại đội trưởng, anh nhìn mọi người vây quanh ở nhà mình cũng không tiện nên thuận miệng khuyên Đường Thanh Thanh: “Thanh Thanh, vậy em dẫn đồng chí Chu về thăm nhà đi, vừa rồi anh ta còn nói không biết em ở đâu. Bây giờ tôi phải sắp xếp cho người trong đại đội bắt đầu làm việc.”
Được thôi, đại đội trưởng đã nói vậy, Đường Thanh Thanh chỉ có thể kìm nén sự khó hiểu, dẫn Chu Lục Hàn ung dung đi ra ngoài.
“Chị Thanh Thanh, em mang gùi về cho chị nhé.” Hắc Oa thấy Đường Thanh Thanh không còn sức nên đeo gùi trên lưng, cùng nhóm người Tam Dương, Đại Hỉ hi ha chạy đi.
Vừa rồi mẹ Tam Dương căn dặn bọn họ không được đi theo chị Thanh Thanh và người thanh niên kia, phải để cho hai người họ nói chuyện với nhau.
“Đồng chí Đường, đi đường nào?” Chu Lục Hàn nghiêng đầu nhìn Đường Thanh Thanh.
Lúc này nhìn lại, dường như sắc mặt Đường Thanh Thanh đã khá hơn, không còn tái nhợt mà đã hồng hào hơn.
Song, Chu Lục Hàn vẫn cảm thấy đối phương quá gầy, nhìn không khỏe mạnh. Nếu để anh nuôi, chắc chắn sẽ có một ngày ba bữa cơm tùy cô nấu, khoảng một tháng sau có thể nuôi cô thành trắng trắng mập mạp.
Đường Thanh Thanh không biết dưới vẻ ngoài chững chạc đàng hoàng thì người này đang nghĩ gì. Sau khi lấy lại tinh thần cô đi lên trước một bước, dẫn đường cho Chu Lục Hàn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi nghỉ ngơi một hồi Đường Thanh Thanh cảm giác sức khỏe dễ chịu hơn nhiều. Vừa rồi đi đứng còn không có sức, bây giờ giống như đã khỏe lại.
Hai người không hề nói gì, sau khi về đến nhà, Đường Thanh Thanh hỏi: “Đồng chí Chu, anh là chồng chưa cưới của tôi sao? Nhưng nửa năm trước tôi đã nhận thư của chồng chưa cưới, anh ấy nói…”
Câu kế tiếp Đường Thanh Thanh không nói nữa.
Dường như Chu Lục Hàn đã biết cô sẽ hỏi chuyện này, anh lấy một túi đồ trong giỏ đồ mang theo bên người.
“Em nhìn đi, đây là thẻ căn cước của tôi, đây là ảnh chụp trong quân ngũ cùng ba mẹ em. Mặc dù đã qua mấy năm nhưng mặt tôi không thay đổi nhiều, em nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được.”
Một lát sau, sau khi Đường Thanh Thanh xem xong, anh mới giải thích vì sao xảy ra chuyện đó.
Sau khi làm nhiệm vụ, phần anh phụ trách chấp hành xảy ra biến cố, dẫn đến anh bị thương nặng rơi xuống sông. Sau đó anh được cứu đưa vào bệnh viện, chờ hơn nửa tháng mới có thể nói chuyện. Tiếp theo, anh chứng minh thân phận rồi được chuyển đến viện quân y, quân đội lại điều tra lại lịch, xác nhận anh không có vấn đề mới được rời bệnh viện.
“Tôi vừa rời bệnh viện đã xin nghỉ phép đi tìm em, là muốn nói em nhận thư sai rồi, tôi không chết.” Chu Lục Hàn nói đến đoạn sau hơn ngại ngùng, nói cho cùng đây là mình vẽ vời thêm chuyện gây phiền phức.
“Ừm…” Đường Thanh Thanh không biết nên nói gì, phong thư kia là cọng rơm đè chết nguyên chủ, nhưng vì nguyên chủ chết nên cô mới có cơ hội trùng sinh.
Đối với chuyện này, cô không có tư cách nói.
May mà Chu Lục Hàn không ép Đường Thanh Thanh, anh vốn chỉ cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô, không hề có tình cảm.
Song, hôm nay vừa gặp mặt, anh lại cảm thấy Đường Thanh Thanh không tệ.
Ngoại trừ hơi gầy, cho dù dáng vẻ hay giọng nói, thậm chí là tính cách dịu dàng này đều là hình mẫu của anh.
Lại nhớ năm đó ba Đường có ơn với anh, anh không đành lòng để giọt máu của ông ấy chịu khổ ở nông thôn.
Anh muốn đón cô về nơi của mình, nuôi dưỡng đàng hoàng.
Không biết nửa năm qua có người nhân lúc vắng mà vào…
Vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ có người đàn ông khác đi đến cạnh cô, trong lòng Chu Lục Hàn dâng lên lửa giận, sát khí trong mắt lóe lên.
Khi nhìn đến Đường Thanh Thanh, anh lại thay đổi biểu lộ, cả người trở nên ôn hòa: “Thanh Thanh, anh nghe nói trước đó em bệnh một phen, bây giờ sao rồi?”
Đường Thanh Thanh bị xưng hô của anh làm cho mờ mịt.
“Đồng chí Chu, anh phải gọi tôi là đồng chí Đường.” Đường Thanh Thanh vừa nghe người này gọi thế, cả người có cảm giác tê dại khiến cô không được tự nhiên.
Chu Lục Hàn nhìn cô với vẻ vô tội, hùng hồn nói: “Anh vừa nghe mọi người trong đại đội gọi em là “Thanh Thanh”, vậy anh là chồng chưa cưới của em, chắc chắn sẽ thân thiết hơn người khác, em có thể gọi anh là Lục Hàn.”
Chu Lục Hàn đang định giả ngu, trước tiên làm rõ danh nghĩa chồng chưa cưới của mình hẳn nói.
Anh cảm thấy đánh trận phải giành giật từng giây, trước tiên lấy được điểm cao, tìm vợ cũng giống như thế.
Đường Thanh Thanh: … Da mặt người này dày quá.
Cô không muốn giả ngu với anh ta nữa.
Cô sống một mình rất thoải mái, cô không định thay đổi, lại nói mỗi ngày cô cần rất nhiều thời gian tu luyện, không thích hợp sống cùng người khác.
Lúc cô định lấy lá thư ra để vạch trần mọi thứ, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lạ.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng nàng lên xuống chập trùng, theo lý mà nói thân thể của cô không khỏe nhanh như thế.
Trước đó khi đến nhà đại đội trưởng còn vô cùng khó chịu, sao đột nhiên lại khỏe như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì?



