Tự nhiên âm phủ cũng vui vẻ không quan tâm đến chuyện luân hồi của Lạc Hồng Huyên, phải biết rằng anh ấy giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, đương nhiên âm phủ bọn họ không muốn chuốc thêm thù oán ở thôn Lạc Gia. Thôn Lạc Gia có bà Vu nữ trông coi, lại còn ẩn sâu trong rừng Na Lâm, tạo thành một không gian độc lập.
Tôi đang “tiêu hóa” những thông tin mà Lạc Hồng Nghiệp nói với tôi, những sự thật này khiến người khác cực kỳ hoảng sợ, tôi đắm chìm trong thế giới của mình, nhất thời quên đi xung quanh.
“Tiểu Luy, cô đang làm gì vậy? Mấy bức tranh này có vấn đề gì sao?” Đột nhiên Lạc Hoành Ngạn đứng sau lưng tôi lên tiếng.
Tôi giật mình, vội vàng quay lại nhìn chằm chằm Lạc Hoành Ngạn: “Hoành Ngạn, cậu làm tôi giật cả mình! Dọa người như vậy sẽ dọa chết người luôn đó, biết không!”
Vừa nãy quá quan tâm đến chuyện này, đôi mắt cứ mãi nhìn vào những bức tranh khiến Lạc Hoành Ngạn hiểu lầm rằng tôi đang nghiên cứu những bức tranh này, đương nhiên tôi cũng không giải thích.
“A, tôi không cố ý!” Lạc Hoành Ngạn xấu hổ, gãi đầu: “Tôi thấy cô cứ nhìn chằm chằm mãi bức tranh này, còn tưởng rằng cô đã tìm thấy được manh mối gì!”
“Tìm ra manh mối rồi? Ở đâu?” Vừa dứt lời, ngay cả Lạc Uyển Thiên cũng kinh động.
Cậu ấy ôm ngực đi về phía bên này, Lạc Hoành Ngạn cũng dìu cậu ấy đi, thì ra bọn họ vẫn luôn tìm cơ quan, còn tôi cứ mãi hỏi với Lạc Hồng Nghiệp mà quên mất chuyện này.
“A, không có gì, tôi chỉ cảm thấy mấy bức tranh ở đây hình như diễn biến tiếp theo của mấy bức bên ngoài!” Tôi nhanh chóng giải thích.
Lời này đã thu hút sự chú ý của Lạc Uyển Thiên, cậu ấy nhìn bức tranh, bảo Lạc Hoành Ngạn tìm cho kỹ, có lẽ trong bức tranh này sẽ tìm ra được thông tin.
Tôi nhìn theo bóng lưng nghiêm túc của bọn họ, chột dạ hít sâu một hơi, không phải là không muốn nói với bọn họ, mà Lạc Hồng Nghiệp lại thầm nói trong đầu cô rằng bây giờ chưa phải lúc để cho bọn họ biết, đợi sau khi có cơ hội sẽ nói cho bọn họ.
“Cậu biết chính xác lối ra nằm ở đâu chứ?” Tôi hỏi Lạc Hồng Nghiệp trong đầu.
Tôi đang đợi câu trả lời của cậu ta, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng của Lạc Uyển Thiên: “Hai người nghe đi, có tiếng gì đó?”
“Có tiếng gì đó?” Tôi chớp chớp mắt hỏi.
Lạc Hoành Ngạn đã quỳ rạp trên mặt đất lắng nghe.
“Không hay rồi, Huyết Thiền Trùng ở bên ngoài đến rồi!” Lạc Hồng Nghiệp cảnh báo.
“Là Huyết Thiền Trùng!” Lạc Hoành Ngạn cũng nói, anh ấy đứng lên, căng thẳng nhìn tôi và Lạc Uyển Thiên.
“Mau đóng cửa đá lại!” Lạc Uyển Thiên chỉ vào cửa đá giục hai người bọn tôi.
Tôi và Lạc Hoành Ngạn vội vàng chạy đến đóng cửa đá, Lạc Uyển Thiên bị thương nặng, muốn giúp cũng không còn sức, chỉ có hai người bọn tôi xông lên. Nhưng cánh cửa đá lại đóng từ bên ngoài, không thể đóng từ bên trong. Chúng tôi không còn cách nào khác chỉ có thể phụ khép cửa lại.
Lúc này, tiếng kêu của lũ Huyết Thiền Trùng càng ngày càng gần, nếu không đóng cửa lại, chúng tôi sẽ chạm mặt bọn chúng, nhớ lại cảnh bị bọn chúng bám vào người hút máu, trong lòng tôi liền hoảng sợ.
Cả ba vô cùng gấp gáp, mắt nhìn thấy đám Huyết Thiền Trùng đen ngòm đã bay về phía chúng tôi, tôi và Lạc Hoành Ngạn đẩy cánh cửa nặng nề đó, nhưng nó chỉ nhích từng chút từng chút một. Tiếng kêu của Huyết Thiền Trùng giống như tiếng bước chân của tử thần, càng lúc càng gần, khiến chúng tôi đều run lên. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chẳng lẽ thật sự sẽ chết trong miệng của lũ Huyết Thiền Trùng này sao?
“Tiểu Thiên, mau nghĩ cách đi!” Lạc Hoành Ngạn thúc giục Lạc Uyển Thiên.
“Dùng lửa đi!” Tôi nói, nhớ đến lũ này sợ nhất lửa, nếu như có lửa thì không cần phải sợ bọn chúng.
“Không được, bó đuốc lúc nãy đã rơi xuống hố rồi, không còn nữa!” Lạc Hoành Ngạn nói, lời anh ấy nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi.
“Thế phải làm sao đây?” Tôi nghe thấy liền lo lắng, lúc này, Huyết Thiền Trùng đã bay đến nơi, có rất nhiều con đã tiến vào thông qua mấy khe hở của cửa đá.
Tôi và Lạc Hoành Ngạn đành từ bỏ ý định khép cửa lại, lùi về bên cạnh Lạc Uyển Thiên.
“Mau lên đài thờ đi!” Lạc Hồng Nghiệp nhắc nhở tôi trong đầu.
Tôi vội vã kéo Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên lên đài thờ, không kịp nói rõ với bọn họ. Vì Lạc Uyển Thiên bị thương nên động tác chậm chạp hơn, mấy con Huyết Thiền Trùng đã nhắm lấy cậu ấy. Chỉ thấy cậu ấy hét lên một tiếng thảm thiết, cả người loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã quỵ, tôi nhanh chóng đến đỡ cậu ấy, cùng Lạc Hoành Nghiệp kéo cậu ấy lên đài thờ.
Kỳ tích đã xảy ra! Lúc chúng tôi lùi về phía đài thờ, Huyết Thiền Trùng không còn tấn công nữa, ngay cả mấy con bâu trên người Lạc Uyển Thiên cũng bay đi mất. Bọn chúng dừng lại vây xung quanh đài thờ, rất nhanh đã tụ tập thành một đống, dày đặc như bầy ong vỡ tổ chuẩn bị tấn công. Trên đài thờ giống như có một kết giới vô hình, bao phủ lấy bọn tôi.
Cũng may bọn tôi kịp nhảy lên, nếu không thật sự sẽ bị bọn chúng hút khô máu. Nhưng, tình hình của bọn tôi cũng không lạc quan lắm, đài thờ lớn như thế này, bị vây lại ở đây bọn tôi cũng không thể thoát ra nổi.
“Này, mau nói lối ra ở chỗ nào đi!” Tôi thầm hét lên với Lạc Hồng Nghiệp trong lòng.
“Tôi không biết!” Giọng nói Lạc Hồng Nghiệp đầy lạnh lùng, rõ ràng cách nói chuyện của cậu ta không hề hài lòng chút nào.
“Không phải ngôi mộ cổ này do chính cậu là người thiết kế sao, sao lại không biết?” Tôi hỏi.
“Ngu ngốc!” Lạc Hồng Nghiệp mắng tôi một câu rồi im lặng.
“Nè, sao cậu lại không nói gì!” Tôi vội vàng nói, không ngừng thúc giục cậu ấy mau lên tiếng.
Có lẽ bị sự quấy rầy của tôi làm mất kiên nhẫn, Lạc Hồng Nghiệp nói bọn tôi có thể trốn ra sau hậu điện.
“Hậu điện? Ở đây còn có hậu điện sao, đi như thế nào?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Nhấn vào cơ quan ở trong quan tài sẽ mở ra hậu điện, bên dưới cái gối mà thi thể anh tôi đang nằm lên đó, là nơi có cơ quan.” Lạc Hồng Nghiệp đáp.
Thật sự không ngờ cơ quan lại nằm bên trong quan tài này, tôi vội vàng gọi Lạc Hoành Ngạn cùng mở quan tài một lần nữa. Lúc thu dọn xương cốt vào quan tài, chúng tôi đã đóng nắp hòm lại.
Bọn họ thấy kỳ lạ khi tôi muốn làm như thế, nhưng tôi chỉ nói: “Trước tiên đừng quan tâm , mở nắp hòm trước đã rồi nói.”
Bọn họ cũng rất tin tưởng tôi, nên cũng không thắc mắc hay hỏi thêm gì. Hai người cùng nhau hợp sức mở quan tài ra, bên trong quả nhiên có một cái gối ngọc, đương nhiên vẫn đầy đủ xương cốt. Tôi lẩm nhẩm: “Đắc tội rồi.”, tôi vươn tay di chuyển cái gối ngọc.
Mắc dù Lạc Hồng Nghiệp đã nói với tôi đây là kiếp trước của Lạc Hồng Huyên, nhưng tôi vẫn nói chuyện đầy xa lạ, những cảm giác quen thuộc và ký ức ngắt quãng, đều là những ký ức của kiếp trước giữ lại, với tôi mà nói bây giờ đã thành quá khứ.
Lúc tôi di chuyển gối ngọc, bức tranh phía sau hậu điện chậm rãi mở ra, để lộ một cổng vòm. Tôi thò đầu vào trong, tin tưởng Lạc Hồng Nghiệp sẽ không hại bọn tôi.
Lúc đó, những con Huyết Thiền Trùng vây xung quanh đài thờ bắt đầu xôn xao lên, nhưng bọn chúng vẫn sợ hãi đài thờ, không dám vượt qua đài thờ. Mặc dù mấy thứ linh tinh này là người bảo vệ ngôi mộ cổ, có người vào bên trong mộ cổ sẽ tấn công, nhưng lại rất kiêng dè với nơi yên nghỉ của chủ nhân ngôi mộ. Cũng may là có Lạc Hồng Nghiệp chỉ điểm, nếu không bọn tôi phải chết trong miệng lũ Huyết Thiền Trùng này rồi.
“Không ngờ phía sau đài thờ này còn có một cái động.” Lạc Hoành Ngạn dìu Lạc Uyển Thiên bước vào, ngẩng đầu hình xung quanh: “Tiểu Luy, sao cô biết ở bên trong quan tài có cơ quan?”



