Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 89: Nguy hiểm.

Chương 89: Nguy hiểm.

12:12 chiều – 09/07/2025

“Còn muốn sống nữa không?” Cậu ta tức giận nói.
Tôi cũng không trả lời lại.
Cậu ta đợi một lúc sau, vô cùng ngạc nhiên khi tôi lại mạnh mẽ như thế, đành thở dài một hơi.
“Hầy, muốn chết thật hả?” Lạc Hồng Nghiệp lại thở dài nói: “Chẳng lẽ cô không muốn cứu anh ấy sao?”
Lời nói của cậu ta như một cây gậy đập mạnh vào đầu, khiến tôi lập tức bừng tỉnh, lúc này không phải là lúc tức giận với cậu ta, mình có chết cũng không sao, nhưng Lạc Hồng Huyên của tôi không thể xảy ra chuyện gì.
Tôi vội vàng hỏi trong đầu: “Cậu phải làm gì để cứu anh ấy đi chứ? Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bây giờ cô còn có tâm trạng quan tâm đến anh ấy xảy ra chuyện gì sao chẳng lẽ cô không muốn cứu chính mình sao?” Lạc Hồng Nghiệp tức giận hỏi.
“Có cách gì chứ, cậu có thể khiến anh ấy không giết tôi sao?” Tôi đành phải hỏi lại.
“Đương nhiên là có cách?” Lạc Hồng Nghiệp rõ ràng nói một cách rất tư tin.
Lúc này, đột nhiên tôi phát hiện thật ra Lạc Hồng Huyên không muốn xuống tay giết rôi, chỉ là lực trên chân anh ấy lúc nặng lúc nhẹ, giống như chân anh ấy đang tự đấu tranh với nhau vậy.
Tôi khó khăn ngước lên nhìn anh ấy, thấy biểu cảm của Lạc Hồng Huyên lúc này thay đổi thất thường.
“Đừng nhìn nữa, bây giờ bên trong anh ấy có hai linh hồn đang đấu tranh với nhau!” Lạc Hồng Nghiệp nói.
Tôi kinh ngạc, từ lúc mới vừa bắt đầu tôi đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, khi hai linh hồn hợp nhất sẽ thế này sao?
“Tranh thủ lúc này dùng lực, thoát ra khỏi anh ấy trước đi rồi nói sau!” Lạc Hồng Nghiệp nhắc nhở cô.
Tôi nghe xong liền vội vàng cố hết sức giãy ra. Vừa nãy không biết phản kháng lại là vì cô bị hoảng sợ, nên căn bản là không có ý định muốn phản kháng lại.
Không ngờ tôi chỉ vùng vẫy một cái, Lạc Hồng Huyên lại ngã nhào xuống đất, còn lăn quay mấy vòng. Dáng vẻ trông giống như đang tự đánh nhau với chính mình, tôi vội vàng nhảy cách xa chỗ của anh ấy ra vài mét. Đôi mắt của anh lại gắt gao trừng mắt nhìn tôi không ngừng lăn lộn, lúc này anh lại không đau khổ giãy giụa như khi nãy. Nhưng rõ ràng cũng rất khó chịu, nhìn anh lăn qua lăn lại trên mặt đất, miệng không ngừng hét lên, trong lòng tôi không ngừng run sợ.
Có ý muốn đến giúp, nhưng sợ anh ấy lại bóp cổ tôi, không đến giúp lại sợ anh ấy làm bị thương chính mình, tôi gấp đến mức như con kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Lạc Uyển Thiên đang hôn mê bất tỉnh bị Lạc Hồng Thiên lăn lội đến gần. Tôi vội vàng chạy đến để kéo Lạc Uyển Thiên sang một bên, để tránh bị Lạc Hồng Huyên làm tổn thương cậu ấy.
Lúc này tôi vỗ vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp dính bùn đất của Lạc Uyển Thiên: “Tiểu Thiên, cậu mau tỉnh lại đi!”
“Đừng vỗ nữa, tạm thời cậu ta chưa tỉnh lại được đâu!” Giọng nói của Lạc Hồng Nghiệp nhàn nhạt vang lên.
“Thế phải làm sao đây, cậu nói một chút đi, rốt cuộc cậu có phải anh em của Lạc Hồng Huyên không vậy, cậu muốn nhìn thấy anh mình đau khổ như thế sao?” Tôi thở hổn hển quát lớn với Lạc Hồng Nghiệp trong đầu.
“Hừ, còn không phải là tại cô! Cô là một người phụ nữ ngu ngốc!” Lạc Hồng Nghiệp rõ ràng cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc, quát lên với tôi.
“Được được, tôi ngu, như vậy đã được chưa, cậu mau nghĩ cách đi!” Dù sao cũng tại tôi, cậu tự nhìn vào tình hình thực tế mà tìm ra cách giải quyết hiệu quả đi!
“Cũng không phải là không có cách, cô dùng tráp Tử Ngọc thử xem, có thể thu anh ấy trở lại trong đó được không.” Lạc Hồng Nghiệp nói.
Một câu nói của cậu ta liền khiến tôi như tỉnh mộng, tôi sự lo lắng đến hoảng loạn luôn rồi, sao không biết mình có thể dùng tráp Tử Ngọc để thu Lạc Hồng Huyên về chứ! Tôi vội vàng đi tìm tráp Tử Ngọc, lúc nãy hoảng loạn đã tiện tay vứt xuống đất rồi.
Rất nhanh đã tìm được tráp Tử Ngọc, tôi nhanh chóng chạy đến, lúc này Lạc Hồng Huyên vẫn còn vật lộn với chính mình, căn bản không hề để ý đến tôi, vả lại lúc này tráp Tử Ngọc cách cho anh ấy khá xa, nên tôi có thể dễ dàng lấy được.
Tôi niệm câu thần chú thu linh hồn lại, chỉ thấy Lạc Hồng Huyên vẫn đang giãy giụa đột nhiên dừng động tác lại, tôi kinh ngạc, thầm nghĩ: Mình đọc thần chú sẽ làm cho anh ấy chiến thắng được bản thân sao? Thế rốt cuộc là chiến thắng cái nào?
“Ngu ngốc, đừng ngừng lại, tiếp tục đọc đi, xem ra có hiệu quả đó!” Lạc Hồng Nghiệp thúc giục tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp tục đọc thần chú. Nhìn thấy Lạc Hồng Huyên đang nằm trên mặt đất ngẩng đầu trừng mắt với tôi đầy hung hăng, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên một tia căm hận, không biết vì sao tôi lại lùi về sau mấy bước. Nhưng sau đó lại thấy đôi mắt anh thay đổi, từ màu đỏ chuyển dần sang một màu trong veo, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập thương tiếc và khích lệ.
Sao lại thế này, anh ấy đã hồi phục được lý trí rồi sao?
“Đồ ngốc, Thiên Hồn và Địa Hồn của anh ấy đang đấu tranh với nhau, mau chóng thu linh hồn lại nếu không Địa Hồn sẽ bị cắn nuốt đó!” Lạc Hồng Nghiệp vội vàng nói.
Tôi nhanh chóng đọc cho xong câu thần chú cuối cùng.
Chỉ nhìn thấy hai làn khói xanh tỏa ra từ trên người Lạc Hồng Huyên, nhanh chóng bay vào tráp Tử Ngọc trong tay tôi, một trước một sau đuổi theo nhau bị thu hết vào bên trong cái tráp đó.
Tôi vội vàng đóng nắp hộp lại, lo lắng thầm hỏi Lạc Hồng Nghiệp: “Sao rồi, đã thu vào được chưa?”
“Được rồi, đồ ngốc, cô không tự mình nhìn thấy hả!” Lạc Hồng Nghiệp giận dỗi nói.
“Tôi không chắc chắn lắm?” Tôi đáp lại cậu ta, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất. Nhưng, bên trong tráp Tử Ngọc vẫn không ngừng phát ra tiếng va đập, mặc dù hai linh hồn đã bị thu vào bên trong nhưng dường như muốn vùng vẫy thoát ra ngoài.
Đúng như vậy, Lạc Hồng Nghiệp nói: “Còn chưa xong đâu, mau lấy máu của cô nhỏ lên tráp Tử Ngọc, sau đó cùng tôi đọc thần chú phong ấn, nếu không anh ấy vẫn có thể thoát ra ngoài!”
Tôi vội vàng làm theo, lại một lần nữa cắn lên đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên cái hộp, tay tôi thật đáng thương, miệng vết thương vẫn chưa lành.
Lúc này, Lạc Hồng Nghiệp cũng đọc thần chú phong ấn: “Chú phong ấn, phong ấn!”
“A, đơn giản thế thôi hả!” Tôi ngạc nhiên.
“Lắm lời, cô muốn phức tạp hơn hả, mau lên!” Lạc Hồng Nghiệp thúc giục.
Được rồi! Bây giờ không phải là lúc mất tập trung! Tôi nhanh chóng đọc theo câu thần chú đó.
“Được rồi.”
Hai chữ này của Lạc Hồng Nghiệp không khác gì được đặc xá, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đất thở hổn hển.
“Nguy hiểm thật!” Tôi lau mồ hôi, vừa nãy nếu không phải có tráp Tử Ngọc ở đây, sợ rằng bọn họ đã xong đời luôn rồi.
A đúng rồi, Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn đâu? Tôi nhanh chóng tìm bọn họ, thấy Lạc Uyển Thiên vẫn còn đang hôn mê, tôi đến gọi cậu ấy dậy. Cậu ấy bị thương không nhẹ, chúng tôi cũng không mang theo thuốc bên người, phải nhanh chóng ra khỏi đây mới được.
Lạc Uyển Thiên chậm rãi mở mắt: “A, Tiểu Luy, chị có sao không? Hồng Huyên đâu, anh ấy bị sao vậy?” Cậu lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, Hồng Huyên cũng vậy, bị tôi thu vào bên trong tráp Tử Ngọc rồi.” Tôi đáp.
“Hoành Ngạn đâu?” Lạc Uyển Thiên nói, vật vã đứng dậy, tôi vội vàng đến đỡ cậu ấy.
Lạc Hoành Ngạn vẫn còn đang nằm trên bàn dài, anh ấy cũng bị thương, suýt chút nữa Lạc Hồng Huyên đã lấy đi cái mạng nhỏ của hai người này rồi. Tôi liền đến gọi Lạc Hoành Ngạn tỉnh dậy, lúc này mọi người ít nhiều đều bị thương, chỉ có tôi, ngoại trừ hơi đau ở chỗ bị bóp cổ ra còn lại không hề hấn gì.
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế, vì sao Lạc Hồng Huyên lại nằm trong cỗ quan tài đó, hơn nữa thức dậy còn tấn công chúng ta?” Lạc Hoàng Ngạn che lấy sau ót đang rỉ máu, mơ hồ hỏi.
Tôi cũng muốn biết vì sao, nhưng những chuyện này sợ rằng chỉ có mình Lạc Hồng Nghiệp mới biết được, tôi đang thầm hỏi cậu ta trong lòng, cậu ta lại giục bọn tôi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Cứ rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói!” Lạc Uyển Thiên cũng nói.
“Thế anh ấy thì sao?” Tôi chỉ tay vào đống xương cốt của thi thể nằm dưới đất.
“Sao có thể biến thành thế này được, vừa nãy không phải vẫn còn sống sao?” Lạc Hoành Ngạn tiến lại gần, khó tin nhìn đống xương cốt đó.